Văn Kiều đem đầu đuôi câu chuyện suy nghĩ lại một lần, đối với tình cảnh hiện tại của mình vẫn có chút mơ hồ.
Lúc bị yêu thú tấn công tập kích ở mê cung, nàng bị thương rất nặng rồi hôn mê, không biết sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không biết Ninh Ngộ Châu làm sao rồi, tại sao mình lại ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng hơi lo lắng cho phu quân nhà mình, chỉ hi vọng hắn không có việc gì.
Tiếp đó Văn Kiều dùng thần thức dò xét chung quanh, phát hiện nơi này là một động đá dưới đất, trên vách tường gắn mấy khối huỳnh thạch, mơ hồ có thể thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh. Không khí nơi này ẩm ướt, khí hậu ấm áp, rất thích hợp cho linh thực sinh trưởng, là một gốc thực vật, tất nhiên Văn Kiều cũng cảm thấy nhiệt độ bây giờ và độ ẩm đều rất thích hợp với nàng, khiến nàng cảm giác rất dễ chịu.
Trong lòng nàng có chút ưu sầu, cũng không biết nơi này là nơi nào, phải chăng vẫn còn ở bên trong Lân Đài Liệp cốc.
Văn Kiều lại nhìn con thỏ yêu đang canh giữ bên cạnh nàng, bị nước miếng của nó nhỏ lên người.
Thỏ yêu này toàn thân lông trắng không tì vết, một đôi mắt đỏ như bảo thạch, giống một khối tuyết, vô cùng đáng yêu. Nhưng đối với Văn Kiều hiện tại mới chỉ cao hai tấc mà nói, tuy chỉ là một con thỏ long xù nhỏ cũng giống như một quái vật khổng lồ.
Nếu nàng vẫn là người phàm, tự nhiên sẽ thích con thỏ tuyết trắng nhỏ này, nhưng bây giờ nàng là một gốc mầm non nhỏ, nghĩ đến sau này trở thành đồ ăn của nó, nàng liền không thích.
Có thể thật sự là rất muốn ăn nàng, thỏ yêu kia rốt cục không nhịn được há miệng về phía nàng, hai cái răng cửa to lập loè tỏa sáng, không cần thăm dò cũng biết lực cắn của chúng, nhai nát nàng gốc mầm non nhỏ này hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngay lúc Văn Kiều nghĩ thỏ yêu muốn đem yêu thể của nàng xem như đồ ăn mà gặm, thỏ yêu lại liếm lấy hai phiến lá xanh của nàng, lưu lại vết tích ẩm ướt.
Văn Kiều: "..." Thỏ thỏ muốn ăn!
Thỏ yêu vô cùng thích chí, liếm hai mảnh lá non của nàng mấy lần, mới chưa thỏa mãn mà ngậm miệng lại, sau đó nằm ở bên người nàng, cẩn thận trông coi nàng từng li từng tí.
Trong lòng Văn Kiều dâng lên một loại cảm giác cổ quái.
Không có người quấy rầy, Văn Kiều tiếp tục nghiên cứu yêu thể của mình.
Nàng muốn mau chóng chuyển đổi về hình người, rời đi nơi này. Nhưng mà truyền thừa nàng đạt được không đầy đủ, lục lọi vụn vặt truyền thừa trong trí nhớ thật lâu, vẫn không biết làm sao từ yêu thể chuyển đổi về hình người, chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm tòi.
Sau khi thành công chuyển hóa thành yêu thể, Văn Kiều hậu tri hậu giác phát hiện mình vậy mà có thể sử dụng thần thức.
Thần thức là sau khi người tu tiên tu luyện tới cảnh giới nguyên vũ mới có thể sử dụng, bởi vì cảnh giới nguyên vũ về sau, thần trí được mở rộng, nguyên thần ngưng tụ tới trình độ nhất định, mới có được thần thức. Mà người tu tiên có cảnh giới dưới nguyên vũ, không cách nào kích phát thần thức, chỉ có thể dựa vào hai mắt.
Tuy nói hiện tại nàng chỉ là một gốc mầm non nhỏ, nhưng có được linh trí nửa yêu, trên thân kế thừa một loại thần dị huyết thống, so với người phàm càng có ưu thế, thần thức chính là một trong những ưu thế đó. Bây giờ thần thức của nàng có thể thay thế mắt thường, để nàng có thể nhìn thấy khoảng cách mấy chục trượng chung quanh, không khác gì so với thần thức của những người tu tiên ở cảnh giới nguyên vũ.
Nghiên cứu hơn nửa ngày, Văn Kiều cuối cùng phát hiện, hình như ngoại trừ thần thức, cũng không có ưu thế gì nữa.
Cái này yêu thể để làm gì?
Hay là bởi vì hiện tại nàng chỉ là một gốc mầm non nhỏ, dùng tốc độ sinh trưởng thực vật tới nói, cho nên mới không có năng lực gì?
Văn Kiều nhịn không được run run lá cây trên thân.
Lúc phiến lá xanh nhạt rung động, thỏ yêu mở to mắt nhìn nàng, sau đó lại liếm nàng mấy ngụm.
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều cương cả lá cây, chờ thỏ yêu liếm xong, nước bọt dính trên phiến lá, đột nhiên thấy con thỏ yêu nhảy người lên, một đôi mắt đỏ cảnh giác chăm chú nhìn cửa động, toàn thân lâm vào trạng thái cảnh giác.
Trong lòng Văn Kiều hơi động, phát ra thần thức.
Một con chuột Hỏa Ngão cấp ba xuất hiện trước cửa động đá, con mắt nhìn chằm chằm mầm non nhỏ được thỏ yêu trông coi.
Văn Kiều lại run run lá cây, nàng quá quen thuộc với ánh mắt này, thỏ yêu chính là dùng loại ánh mắt thèm nhỏ dãi này nhìn nàng chăm chú, xem nàng như đồ ăn mỹ vị.
Tiếp đó mầm non Văn Kiều chứng kiến một trận thỏ chuột đại chiến, cũng kiến thức đến sức chiến đấu của thỏ yêu.
Đừng nhìn nó chỉ là một con thỏ lông xù nhỏ, nhưng đối đầu với chuột Hỏa Ngão cấp ba có hình thể lớn gấp mấy lần, lại không rơi vào thế hạ phong, tốc độ nhanh đến đáng sợ, động tác mau lẹ, hai móng thỏ cào tới, khiến cho lông con chuột Hỏa Ngão bay loạn tứ tung, kêu thảm chít chít, bị thương mà bỏ chạy.
Thỏ yêu phát ra âm thanh mài răng khinh miệt, một lần nữa nằm xuống bên cạnh Văn Kiều, lại liếm nàng thêm mấy lần xem như gia vị thắng lợi.
Văn Kiều đã đờ đẫn.
Chuột Hỏa Ngão bị thương chạy đi không lâu sau, lại tới một con Bạch Lân Xà cấp bốn, cả thân con Bạch Lân Xà ngăn ở trước cửa động, so sánh nó với thỏ yêu, như con voi và con kiến.
Bạch Lân Xà cũng là vì yêu thể của Văn Kiều mà tới.
Thỏ yêu không để ý chút nào, nó phát ra tiếng rít rít cảnh cáo, bổ nhào vào Bạch Lân Xà.
Tốc độ của nó thật nhanh, khéo léo đa dạng, lúc Bạch Lân Xà kịp phản ứng, đã bị thỏ yêu dùng hai chân đạp ra ngoài, nguyên thân rắn tung lên, rớt tới bên cạnh động đá xanh, thạch nhũ trên nóc động rơi xuống, đập lên thân Bạch Lân Xà.
Văn Kiều chứng kiến một khắc kỳ tích này, một con thỏ không lớn hơn bàn tay bao nhiêu vậy mà có thể đè ép Bạch Lân Xà cấp bốn, đánh cho con rắn kia xè xè kêu thảm.
Cuối cùng Bạch Lân Xà đồng dạng bị thương mà bỏ chạy.
Thỏ yêu liếm liếm lá cây Văn Kiều, tùy bọn chúng chạy trốn, cũng không có ý truy sát đến cùng.
Văn Kiều xem xét con thỏ yêu này, nhìn không ra nó là yêu thú cấp mấy, ngoại trừ lỗ tai ngắn hơn một chút, cũng không có gì khác biệt với những thỏ yêu cấp hai bên ngoài kia, đối với rất nhiều người tu tiên mà nói, loại cấp thấp yêu thú này chính là một món đồ ăn.
Sau đó, lại có mấy loại yêu thú mò tới.
Ánh mắt của bọn chúng nhìn Văn Kiều đều giống nhau như đúc, đặc biệt thèm thuồng. Nhưng kỳ quái là, mỗi lần đánh nhau, mặc kệ đánh kịch liệt cỡ nào, đều cùng nhau tránh xa vị trí chỗ ở của nàng, chung quanh đánh đến đất đá bay tán loạn, nhưng không hề tổn thương Văn Kiều một chút xíu nào.
Trong lòng Văn Kiều có một loại dự cảm càng ngày càng mãnh liệt.
Yêu thể của nàng giống như trở thành một loại thiên tài địa bảo nào đó, hấp dẫn một đám yêu thú cạnh tranh cướp đoạt.
Văn Kiều biết nhiều nơi có thiên tài địa bảo, đều có yêu thú thủ hộ, đợi đến lúc thiên tài địa bảo trưởng thành, yêu thú đó có thể thu lấy chỗ tốt, hoặc ăn thiên tài địa bảo để tiến hóa mình, hoặc làm bạn tương sinh, không chấp nhận kẻ khác ngấp nghé.
Cho nên, những yêu thú tìm tới cửa này, chính là vì tranh đoạt thân phận thú thủ hộ của nàng sao?
Suy đoán này khiến mầm non Văn Kiều phải ngơ ngác, cảm thấy đoán chừng huyết mạch nửa yêu của nàng rất đáng gờm, nếu không sẽ không vừa mới chuyển hóa ra yêu thể, liền khiến nhiều yêu thú chạy tới đánh nhau vì nàng như vậy.
Cũng không biết có phải hiện tại yêu thể còn nhỏ hay không, hấp dẫn tới yêu thú đẳng cấp của cũng không cao, lần nào thỏ yêu cũng có thể toàn thắng.
Con thỏ yêu này quả thật vô cùng lợi hại.
Văn Kiều quan sát mấy trận chiến đấu của thỏ yêu, biết nó là yêu thú hệ phong, cưỡi gió phi hành, tốc độ cực nhanh, sức mạnh cũng lớn, chỉ hai loại đó, cũng đủ để nghiền ép những yêu thú khác.
Lại nói, chẳng lẽ thỏ yêu này thật ra là yêu thú biến dị?
Đối với yêu thú mà nói, huyết thống cấp bậc đều là trời sinh, muốn đột phá huyết mạch gông cùm xiềng xích trời sinh, trừ phi phát sinh biến dị. Yêu thú nếu có thể biến dị, mặc kệ là cấp mấy, đều sẽ lợi hại hơn những loài cùng cấp, thậm chí sau khi biến dị nếu liên tục ăn được các loại thiên tài địa bảo, cuối cùng có thể thay da đổi thịt, hóa hình phi thăng là không thành vấn đề.
Ngay tại lúc Văn Kiều đang suy tư, phát hiện thỏ yêu không biết lôi ra một cái túi đựng đồ từ nơi nào, móc linh đan ở trong đó ăn.
Nàng chăm chú nhìn túi không gian quen thuộc kia, nghĩ muốn gặm con thỏ này ngay lập tức.
Kia là túi không gian của nàng, là phu quân đeo lên người cho nàng, để nàng tùy thời có thể lấy ăn, hiện tại túi không gian đựng đầy linh đan này lại biến thành vật riêng tư của con thỏ yêu này, nhìn nó móc linh đan ăn đến quên cả trời đất, thực sự tức giận.
Thỏ yêu tựa hồ rất thích linh đan, sau khi ăn mười mấy viên, rốt cục thỏa mãn, đem túi không gian cất kỹ, tiếp tục canh giữ bên người nàng, nhắm mắt nghĩ ngơi để nghênh đón những trận chiến sau.
Tất cả yêu thú ngấp nghé Văn Kiều đều bị thỏ yêu đuổi đi.
Không thể không nói, hành vi này của thỏ yêu khiến Văn Kiều rất có cảm giác an toàn.
Bây giờ nàng chỉ là một gốc mầm non nhỏ yếu ớt, không thể động cũng không thể chạy, nếu có mấy yêu thú ăn chay tới chờ không nổi nàng lớn lên liền xem nàng như đồ ăn mà gặm, vậy thì bi kịch.
Văn Kiều tỉnh lại đã được hai ngày thời gian, nhìn thấy thỏ yêu đánh rất nhiều yêu thú bỏ chạy.
Những loại yêu thú từ cấp ba đến cấp bốn đến cấp năm, cấp sáu, đẳng cấp khiêu chiến càng ngày càng cao, cho đến khi Phệ Giáp thú cấp sáu xuất hiện, thỏ yêu đối phó vô cùng khó khăn, chịu tổn thương rất nặng mới đánh bại được Phệ Giáp thú.
Ném thi thể Phệ Giáp thú đã chết đến cửa động đá, yêu thỏ lục lọi túi không gian, ăn thêm mấy viên linh đan chữa thương, an tĩnh canh giữ ở bên người nàng dưỡng thương.
Có thi thể của con Phệ Giáp thú chấn nhiếp, sau đó xác thực không có yêu thú gì xuất hiện nữa.
Văn Kiều vốn cho là sẽ được bình yên mấy ngày, nào biết thỏ yêu đang nằm dưỡng thương đột nhiên vểnh tai, đôi mắt đỏ cảnh giác chăm chú nhìn cửa động đá, quay đầu nhìn nàng một cái, do dự một chút, liền trốn vào một khe đá được dây leo dày đặc che chắn.
Văn Kiều rất nhanh đã biết vì sao thỏ yêu trốn đi.
"Mau nhìn, nơi này có thi thể của yêu thú." Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Tiếp theo là một giọng nam: "Văn cô nương, cẩn thận, kia là Phệ Giáp thú cấp sáu."
Văn Kiều sử dụng thần thức, rất nhanh liền nhìn thấy một đám người tu tiên bên ngoài động đá, ước chừng có mười người, một trong số đó là đường muội Văn Nhàn của nàng, và những đệ tử gia tộc khác của Đông Lăng Quốc, tạm thời kết bạn lịch luyện. Như thế nàng cũng rõ ràng vì sao lần này thỏ yêu phải ẩn trốn, nó vừa trải qua một trận đại chiến, thụ thương rất nặng, nếu đối đầu với mười người tu tiên căn bản không có phần thắng.
Văn Kiều có chút lo lắng cho mình.
Không có thú thủ hộ, hiện tại vẫn là một gốc mầm non nhỏ, nàng có bị người tu tiên coi như một loại linh thảo nào đó mà đào đi hay không?
Văn Nhàn cầm đầu nhóm người tu tiên đứng ở động đá nhìn vào bên trong.
Động đá sâu khoảng hai mươi trượng, nhìn một cái là có thể thấy rõ hết, một số dây leo hỉ âm sinh trưởng trên bờ tường, lá cây xanh sẫm vây quanh bao trùm hơn phân nửa địa phương.
Từ khi bọn hắn ở mê cung rớt xuống vùng đất này về sau, phát hiện địa hình của khoảng không gian này quanh co rộng lớn, chủng loại yêu thú và linh thảo phong phú hơn so với bên ngoài, bọn hắn thu hoạch cũng được tương đối khá. Cùng loại với loại này có không ít trong động đá, hỉ âm sinh trưởng ở mọi nơi, ngẫu nhiên có thể tìm được một ít linh thảo phẩm cấp không tệ, chính là quá nhiều yêu thú, đoạt linh thảo cùng bọn yêu thú vô cùng vất vả.
Bởi vì trước cửa hang có thi thể của Phệ Giáp thú, bọn hắn cũng không liều lĩnh đi vào.
Bên trong nhóm người này, lấy Văn Nhàn và một người đệ tử của Trịnh thị, Trịnh Hạo Nhiên cầm đầu, sau khi Trịnh Hạo Nhiên kiểm tra thi thể của Phệ Giáp thú, nói ra: "Trên thân Phệ Giáp thú có rất nhiều vết thương, đa số là tổn thương do đao gió và bạo lực, giết nó hẳn là yêu thú hệ phong."
Yêu thú tranh địa bàn, đoạt tài nguyên sự tình chỗ nào cũng có, biết Phệ Giáp thú nguyên nhân cái chết về sau, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là cạm bẫy do người cố ý bày ra là được.
"Phệ Giáp thú là yêu thú cấp sáu, yêu thú giết chết nó sẽ không thấp hơn cấp sáu, mọi người cẩn thận." Văn Nhàn ôn nhu nói.
"Vì sao yêu thú kia lại bỏ thi thể của Phệ Giáp thú ở nơi này?"
"Có thể là con yêu thú kia cũng bị trọng thương, đành phải trốn trước để dưỡng thương, tránh mùi máu tươi hấp dẫn những yêu thú mạnh khác tới."
Thế giới yêu thú rất tàn khốc, kẻ mạnh làm vua, sau khi bị thương nếu không trốn đi kịp để dưỡng thương, rất dễ dàng bị yêu thú khác thừa cơ tấn công.
Đám người suy đoán một hồi, tiếp đó đi vào động đá dò xét.
Văn Kiều cố gắng giả bộ mình là một gốc cỏ dại, lá cây đều không run một chút nào, sợ bị bọn hắn phát hiện.
May mắn, chung quanh cũng có một ít cỏ dại, nàng xen lẫn trong đó, cũng không bị bọn hắn phát hiện, bởi vì chỗ nàng cắm rễ là ở một bên, vài đôi chân đi tới đi lui bên cạnh, không xảy ra giẫm đạp, lá cây và mầm mầm của nàng đều nguyên vẹn.
Nhìn thấy mấy bụi cỏ dại bị giẫm gãy bên kia, dựa trên tình cảnh hiện tại, Văn Kiều không khỏi có mấy phần đồng tình.
Bọn người Văn Nhàn không phát hiện được linh thảo có giá trị cao, sau khi thu thập thi thể Phệ Giáp thú liền nhanh chóng rời đi.
Văn Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Sau một hồi bọn hắn rời đi, con thỏ yêu mới từ chỗ ẩn thân chui ra ngoài, trên bộ lông màu trắng còn dính lấy vết máu cùng tro bụi, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, nào còn có vẻ uy phong của một thỏ chống chọi vạn thú lúc trước nữa.
Thỏ yêu kéo lấy thân thể hư nhược, một lần nữa canh giữ ở bên người nàng, hai tai thỏ run lên, nhịn không được lại liếm lên lá cây của nàng.
Văn Kiều đã chết lặng.
Đang liếm láp, lỗ tai thỏ yêu lại dựng lên lần nữa, nhanh chóng nấp đi.
Văn Kiều thấy thế, tưởng rằng đám người Văn Nhàn đi mà quay lại, tranh thủ thời gian tiếp tục giả bộ mình là một gốc cỏ dại, cố gắng không khiến người ta đào đi.
Một đám người tu tiên đi tới.
Khi Văn Kiều "nhìn" thấy người cầm đầu đi tới, lá cây kích động giật rung lên.
Phu quân của nàng đến rồi!