Cô là một cô gái ở thế kỉ thời hiện đại, vì một lần leo núi chẳng may xảy chân mà rơi xuống vách núi sâu thẳm. Xác thì đã chết, nhưng hồn cô lại bay đi nhập vào một tân nương trong kiệu hoa. Người trong kinh thành truyền nhau tin đồn, tân lang bị ma nhập, quỷ hồn phách tán, ngày đêm làm loạn. Cô thành thê với hắn, Nam Cung Dục, một tên thiếu gia giàu vách đồ sộ, có tiếng là tuổi trẻ tài cao trong kinh thành ai ai cũng biết.
Nhưng lại vô cùng thương yêu cô, ban đầu thành thê với chủ nhân của thân phận này, thì chỉ là do hai nhà kết nối, hắn chẳng có tình cảm gì, vậy giờ đây, khi cô nhập vào người vị tân nương này rồi, tính cách của cô khiến hắn thay đổi, khiến hắn đem lòng yêu nàng. Không chỉ thế là Nam Cung Vân cũng thích cô không kém, muốn đoạt cô về tay mình, nhưng căn bản, hắn ta không có trình độ ấy. Cô vì hắn mà cũng im lặng, không còn trở nên điên loạn nữa, mặt khác lại thích hắn.
Tình yêu như một vị thuốc chữa khỏi bệnh về mặt tâm lý của ta, một đoá hoa hiếm nở trong rừng, kiếm được đoá hoa ấy, là chính thần dược chữa bệnh cho người khác. Cô cũng vậy, vì tình yêu mà hoá giải đi bệnh điên dại ấy, ngày ở bên cạnh hắn, được hắn sủng lên trời và nuông chiều hết mực, cô quả là có phúc khi được ở bên hắn. Có lẽ, thời hiện đại không phải thời mà cô có thể tìm thấy người trao duyên, người nắm tay đi suốt đời, mà chỉ ở thời cổ đại mà thôi, vì thế, duyên phận đã đưa cô về đây.