Tiêu Tương Thủy Sắc

Tiêu Tương Thủy Sắc - Chương 27: Khuyết chi vận




“Trang chủ… Cái… huynh đệ kia của ngươi…” Lôi Bưu ấp ấp úng úng nói, tuy rằng Tả thúc nói cho hắn người nọ cùng trang chủ là dạng quan hệ gì, nhưng hắn thực sự không thể tin trang chủ… Khụ khụ… Người trong lòng trang chủ là nam nhân.

“Bưu Tử, ngươi cũng để bụng?” Bạch Tang Vận lời này vừa ra, đã thừa nhận.

“Trang chủ… Kỳ thật… Chuyện này ta trước kia cũng từng nghe người ta nói, chỉ là chưa từng thấy mà thôi. Trong một năm nay, ta cũng chưa từng nghe trang chủ nhắc tới… ừm… huynh đệ của ngươi, cho nên…” Lôi Bưu làm bộ lau lau mồ hôi, hắn thực không nên hỏi.

“Bưu Tử… Ta biết, chuyện này vốn là làm cho người ta khó tiếp nhận, lúc trước tới Thất Hà trấn này vốn chính là muốn trốn… Nhưng ai có thể nghĩ… Chạy thoát lâu như vậy, vô luận ta chạy trốn tới đâu, trốn mấy lần, đều sẽ bị hắn tìm được. Bưu Tử, lần này, ta không muốn lại chạy nữa, mặc kệ người ngoài nói cái gì, chỉ cần… chỉ cần bọn họ không chê ta, ta liền đứng ở bên cạnh bọn họ.” Ngồi ở trên giường, Bạch Tang Vận ôm lò sưởi, mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, hắn cũng càng ngày càng chịu không nổi, nhớ tới người nọ mạnh mẽ vây hắn trên giường, Bạch Tang Vận cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bọn họ… Lôi Bưu thầm nghĩ nhất định là trang chủ nói sai rồi, lại lau lau mồ hôi, Lôi Bưu nghĩ nghĩ nói: “Trang chủ, ta là người thô lỗ, lúc trước nếu không có ngươi, ta sớm đã đói chết ở nơi này, ‘ơn một giọt nước cũng phải báo đáp cả dòng sông’, lời này, ta biết. Trong Thất Hà trấn này người nào cũng có, nhưng giống người tâm địa tốt như vậy thực sự rất ít thấy. Trang chủ, chuyện này là chuyện của bản thân người, Lôi Bưu không có vị trí để nói, nhưng là… vạn nhất ngày nào đó hắn đối với ngươi không tốt, hoặc… hoặc cưới vợ, ngươi không ở lại được nữa, liền nói cho ta biết, ta nhất định đi đón ngươi trở về, Vô Danh sơn trang này sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi, ta sẽ thay ngươi trông nom thật tốt.” Nhìn thấy cái bọc trong phòng, Lôi Bưu biết trang chủ là muốn cùng người nọ đi rồi. Sắc mặt người nọ không tốt, hắn thật sự không yên lòng trang chủ ở bên cạnh y, nhưng từ sau khi người nọ đến, nụ cười trên mặt trang chủ nhiều hơn, sắc mặt cũng đỏ hồng, hắn biết, trang chủ đây là cao hứng, hắn cũng thay trang chủ cao hứng, nhưng trang chủ thứ nhất không biết võ, thứ hai tính tình lại yếu đuối, hắn thực sợ trang chủ bị người nọ khi dễ.

“Ha hả, Bưu Tử, có thể nghe ngươi nói như vậy ta thật cao hứng.” Bạch Tang Vận cảm kích nhìn Lôi Bưu, cùng sống chung với Lôi Bưu một năm, hắn không hi vọng vì việc này mà khiến cho hắn và Lôi Bưu bất hòa.

“Trang chủ, thân mình ngươi không tốt, nếu không chờ trời ấm lên hẵng đi.” Nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, Lôi Bưu có chút lo lắng.

“Bưu Tử, lần này, ngươi theo ta cùng về Huệ Diệu đi, gần đây sợ là sẽ có chút không yên ổn, ngươi ở chỗ này, ta không yên lòng, người trong trang ta đã để Khuyết Dương đi an bài, chờ nơi này an toàn, ngươi nếu muốn trở về, đến lúc đó lại quay về trang.”

Nghe Bạch Tang Vận nói như vậy, Lôi Bưu hơi giật mình, y không nghĩ trang chủ nhưng lại tính toán dẫn y cùng đi, nghe ra ý tứ trong lời nói của trang chủ, Lôi Bưu gật gật đầu, mặc dù trang chủ chưa bao giờ nhắc tới chuyện của hắn trước kia, nhưng một năm ở chung, y biết trang chủ không phải tới từ nhà bình thường, nhất là lần này huynh đệ của trang chủ tìm đến, trên người người nọ có ý vị của quan gia, Thất Hà trấn không thuộc về một nước nào, nếu thực sự có chuyện gì, ai cũng cứu không được Thất Hà trấn. Không có bất kỳ dị nghị gì đối với lời nói của Bạch Tang Vận, Lôi Bưu hỏi Bạch Tang Vận y nên mang theo những thứ gì đi, liền lập tức về phòng thu dọn đồ đạc. Đối với Lôi Bưu mà nói, có thể đi theo Bạch Tang Vận là phúc phận của y, nếu Bạch Tang Vận thực cứ như vậy mà đi, y không dám đảm bảo sẽ không làm hỏngVô Danh sơn trang này, Bạch Tang Vận là tâm phúc của y, y mặc dù có khả năng, nhưng không có Bạch Tang Vận ở phía sau đưa chủ ý cho y, y căn bản không thể nào xử lý tốt Vô Danh sơn trang.

………

“Tiểu huynh đệ, ta muốn về Huệ Diệu, ngươi có muốn đi theo ta?” Hướng về phía người được Lam Khuyết Dương mang tới, Bạch Tang Vận choàng cho hắn chiếc áo bông dày hỏi.

“Bạch trang chủ… Ta… Ta gọi là Quản Vân.” Thượng Quan Vân cúi đầu, lo lắng hãi hùng suốt mấy ngày liền làm cho hắn hiện tại vẫn không thể an tâm.

Bạch Tang Vận nghe người này nói cậu gọi là “Quản Vân”, lập tức liếc nhìn Lam Khuyết Dương, trong mắt có lo lắng, Lam Khuyết Dương tiến lên đứng ở bên giường một tay ôm hắn. Bạch Tang Vận kéo tay Thượng Quan Vân bị thương do giá rét qua, chậm rãi xoa tiếp tục hỏi: “Quản Vân, ngươi có muốn theo ta quay về Huệ Diệu? Huệ Diệu ấm áp hơn nơi này, ngươi có thể mỗi ngày đi ra ngoài một chút, không cần cả ngày chỉ có thể ở trong phòng giống như bây giờ vậy.”

Trong lòng Thượng Quan Vân có chút bất an, hắn biết người bên cạnh Bạch Tang Vận này là ai. Người nọ từng nói, phường chủ Vận phường của Huệ Diệu quốc Lam Khuyết Dương là một nhân vật lợi hại, thân thủ bất phàm, tâm tư khôn khéo, còn có quan hệ không bình thường với hoàng thượng Huệ Diệu quốc, nghe nói phường chủ Vận phường lúc đầu là huynh trưởng của Lam Khuyết Dương, sau lại không biết vì sao, bị đương kim hoàng thượng xử tử, cũng giao Vận phường cho y, không nghĩ tới Lam Khuyết Dương này lại yên tâm thoải mái tiếp quản sản nghiệp của huynh trưởng, còn đem tâm phúc của huynh trưởng trước kia tất cả đều tìm cớ để xử phạt. Thượng Quan Vân không rõ Bạch Tang Vận khiến cho hắn nhìn lần đầu tiên đã cảm thấy thân thiết này tại sao lại cùng một chỗ với người như Lam Khuyết Dương vậy, mà Lam Khuyết Dương còn nhận người này là ca, y chẳng lẽ không sợ huynh trưởng ban đầu của y chết không nhắm mắt sao?

Thượng Quan Vân không biết rõ ràng mang theo vài phần chán ghét nhìn Lam Khuyết Dương một hồi, sau đó trong lời có lời nói: “Bạch trang chủ, ngươi vì sao muốn quay về Huệ Diệu, ở chỗ này không tốt sao? Trở về, chỉ sợ ngươi sau này cũng sẽ không ra được nữa.” Dứt lời, Thượng Quan Vân lại liếc mắt nhìn Lam Khuyết Dương, làm như nói: Ngươi nếu trở về, người này sẽ đối với ngươi bất lợi.

Bạch Tang Vận có phần hồ đồ, Thượng Quan Vân hẳn là chưa từng thấy Khuyết Dương đi, vì sao thái độ hắn đối Khuyết Dương cực kỳ không thích? Quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi: Khuyết Dương, ngươi có phải khi dễ hắn?

Ta cái gì cũng chưa làm! Trong mắt Lam Khuyết Dương mang theo lửa giận, vừa rồi đi mang tiểu quỷ này liền bị tiểu quỷ này nhìn chằm chằm giống như nhìn cừu nhân, bây giờ còn ở trước mặt Tang Vận nói mấy lời kỳ quái. Nếu người này không phải Thượng Quan Vân, hắn sớm một chưởng đập hắn chết rồi, sao còn để cho hắn nói lung tung trước mặt Tang Vận, trên người Lam Khuyết Dương lộ ra hàn khí, Thượng Quan Vân sợ tới mức lui thẳng về phía sau.

“Khuyết Dương…” Kéo kéo y phục Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận bảo hắn thu hồi thái độ thù địch trên người. Sau đó nói với Thượng Quan Vân: “Quản Vân, lần này ta đi, người trong trang này cũng phải rời khỏi Thất Hà trấn, một mình ngươi ở chỗ này thực sự không ổn. Ngươi chớ lo lắng, ở Huệ Diệu không người nào có thể đối ta ra sao, mà ngươi ở Huệ Diệu cũng an toàn hơn nhiều so với ở chỗ này.”

“Bạch trang chủ…” Thượng Quan Vân không muốn đi, Huệ Diệu và Trạch Yên vẫn có qua lại, người của y cực có khả năng phát hiện hắn, hơn nữa… còn có Lam Khuyết Dương này, hắn… hắn tuyệt đối không thể bị người nọ phát hiện.

“Quản Vân, tin ta được không? Ở Huệ Diệu, ta nhất định bảo vệ ngươi bình an.” Cầm tay Thượng Quan Vân, trong tiếng nói nhu hòa của Bạch Tang Vận mang theo kiên định. Nhìn thấy Bạch Tang Vận như vậy, Thượng Quan Vân cuối cùng gật đầu đáp ứng, ánh mắt người này không giống y, y luôn luôn làm hắn nhìn không hiểu, nhưng người này… ánh mắt người này rất trong, trong đến mức khiến cho hắn không tự chủ mà nguyện ý tin tưởng người này.

………

“Quản Vân, Khuyết Dương có phải khi nào vô lễ với ngươi hay không?” Lúc không có người, Bạch Tang Vận nhịn không được hỏi Thượng Quan Vân, hắn không muốn Thượng Quan Vân có hiểu lầm gì với Khuyết Dương.

“Bạch trang chủ… Ngươi… Ngươi quen biết với hắn đã bao lâu?” Lo lắng cho an nguy của Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân nghĩ vẫn là nói sự kiện kia cho hắn biết, để tránh hắn sau này tổn thương.

“Ta?” Không dự đoán được Thượng Quan Vân lại hỏi cái này, Bạch Tang Vận tính toán một chút nói, “Ta và Khuyết Dương… Mười một năm trước ta nhận hắn làm huynh đệ cho đến ngày hôm nay.” Đã mười một năm… Bọn họ nhưng lại cùng một chỗ đã mười một năm… Cùng Hoài Diệp, cũng đã mười năm. Sờ lên mặt mình, Bạch Tang Vận đột nhiên muốn nhìn một chút chính mình còn giống như năm đó hay không, hay là… đã già đi.

“Mười một năm?!” Thượng Quan Vân sửng sốt, “Chẳng lẽ hắn không phải Lam Khuyết Dương ở Vận phường kia? Nghe nói huynh trưởng của Lam Khuyết Dương bị hoàng đế Huệ Diệu Lưu Hoài Diệp cấp xử tử, mà Lam Khuyết Dương hắn không chỉ có phản bội huynh trưởng, còn đoạt gia nghiệp của huynh trưởng… Hắn… không phải Lam Khuyết Dương đó chứ.”

“Quản Vân! Lời này ngươi nghe ai nói?!” Bạch Tang Vận vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, thân thể không ngừng được mà phát run, rốt cuộc là ai ở bên ngoài bịa đặt Khuyết Dương và Hoài Diệp.

“Người… Người khác đều nói như vậy…” Thượng Quan Vân bị vẻ giận dữ của Bạch Tang Vận hù dọa có phần không biết phải làm sao.

“Quả thực… Quả thực…” Bạch Tang Vận chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, sao có thể… sao có thể oan uổng bọn họ như thế.

“Ca…” Bạch Tang Vận khó thở bị Lam Khuyết Dương đột nhiên tiến vào ôm lấy, “Ca… để ý thân mình của ngươi, không nên tức giận.” Vừa nói, Lam Khuyết Dương vừa giúp Bạch Tang Vận thuận khí.

“Khuyết Dương… Bọn họ thế nhưng nói ngươi và Hoài Diệp như vậy… Căn bản là không phải chuyện như thế, căn bản là không phải… Ta… Ta…” Bạch Tang Vận ôm chặt lấy Lam Khuyết Dương, hắn thực tức giận, tức giận chưa bao giờ có, cho dù khi đó bị đối xử như vậy, hắn có cũng chỉ là thương tâm cùng khổ sở.

Hôn Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương để cho hắn chậm rãi thở bình thường lại: “Ca, bọn họ nói như vậy cũng không sai, hai người chúng ta hại ngươi suýt chút nữa đã chết, hại ngươi bệnh căn không dứt, hại ngươi… đầu đầy sợi đen biến thành tóc bạc, hại ngươi… một mình ở bên ngoài mấy năm như thế. So sánh với khổ ngươi phải chịu, này đó đã xem là gì?” Không cần biết đến Thượng Quan Vân tròng mắt đã sắp rớt ra, Lam Khuyết Dương đem đau tiếc cùng tình yêu trút xuống từng nụ hôn với người này.

Đang giữ lấy mặt Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận ngửa đầu chủ động hôn trả lại người này, tim thực đau, người mà mình yêu nhất bị người khác nói như vậy khiến cho tim của hắn từng đợt từng đợt phát đau, tựa như đau khi bị đâm thủng lúc ấy. “Khuyết Dương… mang ta trở về, ta muốn trở về, ta muốn ở bên cạnh các ngươi, ta đâu cũng không đi.”

“Được.” Hôn Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Vân đang đần ra, sau đó phất tay một cái, Lam Khuyết Dương đem Thượng Quan Vân quét ra cửa, sau đó cửa phòng bị đóng lại, lại một cái phất tay, then cửa hạ xuống.

………

“Khuyết Dương… Khuyết Dương… Dùng sức chút…”

“A… Khuyết Dương… Không đủ… Không đủ…”

Ngồi ngốc ở ngoài cửa, thanh âm kích tình trong phòng tựa như chậu nước lạnh giội lên trên đầu Thượng Quan Vân, giật mình một cái, Thượng Quan Vân té chạy về phòng. Đóng sập cửa lại, Thượng Quan Vân ngã ngồi dưới đất, che hai gò má thoắt trắng thoắt đỏ, Thượng Quan Vân ôm chặt lấy chính mình.