Tiểu Tiên Nữ Điên Cuồng Cố Chấp

Chương 4-2: Che chở (2)




Bạn gái của Lục Thận?!

Địa điểm xảy ra ẩu đả sau núi cũng không khó tìm, Nguyễn Thư bất chấp nguyên do trái tim, nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng cách đó không xa có đến chục người, nhưng mà liếc mắt một cái đã thấy Lục Thận.

Thiếu niên thân hình cao lớn, một đầu tóc màu bạc lãnh khốc.

Đời trước cảm thấy như vậy thật khó coi, mà hiện giờ, cô cảm thấy cực kỳ đẹp trai.

Lúc này, Lục Thận và đám người kia đang giằng co, học sinh trường dạy nghề đều là không thi đỗ cấp 3, tiền trong nhà có thể cho bọn họ làm côn đồ chơi mấy năm, ngày thường trừ bỏ đánh nhau ẩu đả, chính là khắp nơi gây chuyện.

Cầm đầu đám lưu manh cũng là một thiếu niên đô con nhuộm tóc trắng, "Lục Thận, hôm nay lão tử nói rõ ràng, nếu mày không bồi thường tiền thuốc men cho anh em tao, lão tử đánh mày nhập viện!"

Trên người Lục Thận vẫn mặc áo thun màu đen buổi sáng bị Nguyễn Thư hắt nước, nhưng hiện tại đã khô.

Anh vén tay áo, lộ ra hai khối cơ bắp, xoay xoay cổ tay, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Một lời cũng chưa nói, mặc dù ở sau lưng, Nguyễn Thư cũng nhìn ra tâm trạng anh rất tệ.

"Tôi đã báo nguy, các người mau chạy, không được đánh nhau ở đây!"

Giọng thiếu nữ ngọt thanh vang lên, rõ ràng bất đồng với một đám côn đồ.

Nguyễn Thư đi lên phía trước vài bước, bởi vì thở gấp, đồng phục Nhất trung to rộng cũng che không được ngực hơi phồng lên.

Mười sáu tuổi hoa, thiếu nữ đang lúc nở rộ.

Đám người kia không nắm rõ tình hình, nhưng mà, tiểu mỹ nữ rất đáng chú ý, bọn họ ở Nam thành ít thấy được vẻ đẹp như vậy.

Nên hình dung Nguyễn Thư thế nào nhỉ?

Là loại xinh đẹp rất có linh khí, liếc mắt một cái có thể nhớ kỹ.

Lục Thận nghiêng đầu, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ vừa phức tạp lại sinh động.

Nguyễn Thư lại nói, "Hơn nữa, từ hôm nay trở đi, Lục Thận sẽ không chơi với các người!"

Tiếng nói như mưa đánh sứ men xanh, ngọt ngào, lại không nũng nịu, giống nước mật đào, nhưng nghe ngữ khí này,dường như còn có vẻ chiếm hữu.

Lục Thận sững người: "......"

Tên cầm đầu kia lớn lên cao to, mặc áo thun bó sát người màu trắng, trên cánh tay còn có hình xăm con hổ, nghe vậy ngẩn ra, cười nhạo một tiếng, "Lục Thận, chuyện gì đây? Cô bé này không phải là đòn sát thủ của mày chứ? Lão tử cần phải nói, hôm nay mỹ nhân kế cũng không được, mày chết chắc rồi!"

Lục Thận: "......"

Nguyễn Thư đứng sóng vai với Lục Thận, ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rọi xuống, loang lổ trên mặt đất.

Phảng phát, Lục Thận nghe được vị mật đào nhàn nhạt.

Cô là quả đào thành tinh sao?

Có lẽ vì Lục Thận nội tâm đang gắt gỏng, Nguyễn Thư xuất hiện, trong khoảnh khắc như được giải thoát, cũng giống như lưu lạc trên sa mạc đã lâu, Nguyễn Thư đối với anh, chính là một hồ nước ngọt.

Thiếu niên biết, anh là ác nhọt, không nên tới gần cô.

Lục Thận giơ tay xoa xoa giữa mày, ngữ khí có chút phẫn nộ, "Bạn học, em tới làm gì?"

Nguyễn Thư không để ý, kẻ lưu manh kia đã bước tới, đời trước cô sống an phận, kỳ thật cũng không mấy vui vẻ, sau trọng sinh, cô không muốn chịu trói buộc, nhấc chân đạp lên đầu gối hắn ta.

Tên cầm đầu: "...... Tiểu mỹ nữ, cô ra chiêu thật ác nha!"

Lục Thận: "......"

Tiểu cô nương vóc dáng không cao, trắng trắng nộn nộn, đôi mắt to ướt át nhìn người, có vẻ vô tội lại thuần khiết, bộ dáng ngoan không chịu được.

Hiển nhiên, không ai dự đoán được cô sẽ làm ra động tác đá người này.

Nguyễn Thư không phải Lục Thận, đã chết qua một lần, cô rất quý trọng mạng nhỏ. Một năm này đã bắt đầu phổ biến smart phone, từ túi tiền móc ra di động Nokia màu hồng nhạt, quả thật to gan muốn đòi mạng, "Xem ai dám động thủ! Tôi nói đã báo nguy rồi, không ngại quay video! Hiện tại chạy còn kịp, các người còn không đi?!"

Đám người trường dạy nghề không hề sợ hãi.

Tên cầm đầu đánh giá Nguyễn Thư, khóe môi tràn ra ý cười nghiền ngẫm, nói với Lục Thận, "Đây là bạn gái mày? Bộ dáng rất xinh đẹp, lão tử mượn chơi hai ngày, chuyện của mày liền xóa bỏ toàn bộ...... A! Mày dám đánh tao?!"

Tên kia lời còn chưa nói xong, Lục Thận đã đấm một cú lên mặt hắn, cùng lúc đó, Lục Thận bắt lấy cánh tay Nguyễn Thư, một túm kéo ra sau, "Trở về đi!"

Nguyễn Thư suýt chút nữa té ngã,trơ mắt nhìn Lục Thận và đám người kia đánh nhau.

Anh động tác rất hung bạo, mỗi chiêu xuống tay đều tàn nhẫn.

Lúc này, một tiếng huýt còi chói tai vang lên, mấy bảo vệ canh cổng rốt cuộc cũng tới.

Nguyễn Thư trước khi tới tìm Lục Thận, đã gọi điện thoại cho bảo vệ, bằng không cô cũng không có lá gan trực tiếp khiêu khích đám người kia.

"Các cậu đang làm gì? Dừng tay! Không được đánh nhau!"

Bảo vệ cổng cũng biết Bá vương này khó đối phó đến mức nào, đám người trường dạy nghề kia không tính, tuy rằng ngang ngạnh một chút, nhưng không có gia thế làm người ta sợ hãi.

Mà Lục Thận không giống, Nhất trung cũng có cổ phần của Lục gia, ai cũng không dám đắc tội Lục Thái Tử. Lục Thận lại rất cuồng dã, luôn không ngừng gây chuyện.

Đám người kia thấy tình thế liền phải bỏ chạy, trước khi đi, còn mắng một câu, "Họ Lục! Lần sau một mình đánh, để bạn gái ra giúp có đáng mặt không?!"

Lục Thận: "......"

Nguyễn Thư: "......"

Lục Thận xoa nhẹ cổ tay, phát ra thanh âm khớp xương va chạm, một bước đến gần Nguyễn Thư.

Cho dù bảo vệ Nhất trung ở ngay bên cạnh, nhưng thiếu niên bước chân vững chắc, trực tiếp đem cô gái nhỏ bức tới thân cây trúc.

Bảo vệ thấy tình thế không ổn, nhắc nhở một câu, "Lục thiếu, nhanh trở về đi, đừng gây chuyện nữa."

"Đều cút cho ta! Không thấy lão tử đang giáo huấn người sao!"

Bảo vệ không dám tới gần, nhưng cũng không dám đi quá xa.

Nhìn tiểu cô nương mềm mềm yếu đuối, sao lại trêu chọc phải một bá vương như vậy?!

Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh, cách Lục Thận gần như vậy, anh ép ngực tới, Nguyễn Thư buộc phải ngửa mặt.

Từ bên ngoài rừng trúc nhìn vào, nhóm bảo vệ chỉ có thể thấy cô gái nhỏ bị Lục bá vương che chở trong lòng.

_______________________

Lục Thận: Nhóc con, đoán xem anh phải làm gì với em?

Nguyễn Thư: Kỳ thật, ơn cứu mạng, không cần anh lấy thân báo đáp, hic hic hic......o(╥﹏╥)o

Lục Thận:......