Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 243: Đêm thứ bảy




Màn đêm nhanh chóng buông xuống, nhìn nam nhân bị thiết liên trói buộc đang chìm trong giấc ngủ, Vân Phi Vũ đau lòng vuốt ve gương mặt hắn, nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ an tĩnh, mãi đến khi cơn buồn ngủ đổ ập xuống, y chống đỡ không nổi mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Nửa đêm, lãnh ý xâm nhập cốt tủy cùng tiếng gào rít tựa dã thú khiến y bừng tỉnh. Mở mắt ra mới phát hiện trong phòng tối đen một mảnh, chắc hẳn ngọn nến trên bàn đã cháy hết. Hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân, cẩn thận gọi khẽ: “Thánh?”

Âm thanh gầm rú bất chợt dừng lại, Vân Phi Vũ vui vẻ. “Xem ra hắn vẫn nhớ ta.” Y chậm rãi tiến tới: “Thánh, là ta, huynh nhớ ra ta rồi đúng không?” đụng tới thân thể nam nhân, cảm nhận được hắn đột nhiên cứng ngắc, vội vàng trấn an: “Đừng sợ, là ta, ta sẽ không hại huynh.” Mang theo tâm trạng căng thẳng xoa nhẹ lên gương mặt hắn, không thấy kháng cự cùng bài xích, tảng đá đè nặng trong lòng được buông xuống, bi thương cùng vui sướng đồng thời trào ra, y kích động ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Thánh. Thánh. Huynh vẫn nhận ra ta, thật tốt quá, Thánh của ta!”

Lại qua sáu ngày, sự tình còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, nam nhân nhanh chóng tiếp nhận Vân Phi Vũ như bằng hữu. Mỗi ngày khi tỉnh dậy lúc nửa đêm cũng không còn gầm rú hay đối địch mà là trực tiếp quấy rầy y cho tới khi y tỉnh lại mới thôi.

Đêm thứ bảy, sau khi Vân Phi Vũ bị đánh thức, cảm giác trên mặt ẩm ướt khó chịu, cọ một chút đã thấy nước miếng đầy tay, y đành phải lau đi, sau đó nhéo mũi nam nhân, khẽ mắng: “Ta không phải đồ ăn, sau này không được phép liếm nữa, biết chưa?”

Trong bóng đêm, nhìn ánh mắt kia hiện lên chút ủy khuất, nhịn không được liền hôn lên trán hắn, y nói nhỏ: “Ngốc nghếch, đây mới là hôn, ngươi vừa rồi là bôi nước miếng, nhớ kỹ.”

Ngồi dậy, Vân Phi Vũ nắm tay phải lại, thương thế đã khỏi quá nửa, trừ bỏ việc không thể dùng sức linh hoạt thì không có trở ngại trong hoạt động thường ngày.

Lấy một chiếc chìa khóa đen trong lòng ra, nhìn thiết liên vẫn đang trói chặt lấy nam nhân, y cưng chiều xoa má hắn: “Ngoan ngoãn nằm xuống, ta giúp huynh mở thiết liên.”

Nếu như không phải bị Lí Sầm cùng Hoàng Trang liên tục khuyên ngăn, y vốn không muốn để bọn họ tiếp tục dùng thiết liên trói Tư Vũ Thánh lại. Mặc dù biết bọn họ lo lắng cho mình, thế nhưng, nhìn nam nhân bị trói lại như vậy khiến y đau lòng không thôi, may là y cực lực yêu cầu đổi lấy chiếc chìa khóa trong tay và lúc này cũng coi như là bước quan sát cuối cùng.

Ổn định tâm trạng hỗn loạn, bàn tay run rẩy bắt đầu mở chiếc khóa trên thiết liên, sau đó tiếp tục gỡ từng dải thiết liên trên thân thể hắn xuống. Nhìn hắn quan sát thân thể mình một lượt, Vân Phi Vũ kích động gọi khẽ: “Thánh”

Nghe thấy tiếng gọi, Tư Vũ Thánh ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên nở nụ cười thật lớn. Vân Phi Vũ bị áp đảo trên giường.

“Khụ khụ khụ… đồ ngốc, huynh muốn đè chết ta đó hả.” Trợn mắt nhìn kẻ vẫn nằm trên người mình không chịu nhúc nhích, lại dùng ánh mắt đen lúng liếng nhìn mình, y sủng nịch nhéo nhéo gương mặt mềm mịn kia: “Ngốc… uhm…”

Không dự đoán được môi lại bị phủ xuống, Vân Phi Vũ thất thần, mãi đến khi phát giác nam nhân chỉ liếm liếm cắn cắn trên môi mình, y không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Rõ ràng nên đẩy ra rồi lại luyến tiếc. Do dự câu cổ hắn xuống, âm thầm thề trong lòng: “Chỉ một lần này thôi.”

Liếm lên khóe môi hắn, miêu tả viền môi của hắn, trong lúc quấn quýt, y hàm hồ thốt lên: “Đồ ngốc… ngay cả hôn môi… cũng quên rồi… Ngoan ngoãn há miệng… ta… dạy huynh!”

Nụ hôn triền miên mãnh liệt qua đi, Vân Phi Vũ thở hổn hển đẩy nam nhân đã muốn động tình trên thân mình ra, nhìn hai gò má hắn ửng đỏ, mị nhãn như tơ nhìn mình, hạ phúc lập tức dâng lên một đoàn hỏa.

“Không được!”

Vội vàng đẩy nam nhân qua một bên, vỗ vỗ má hắn: “Ngoan, chúng ta đi ngủ thôi.” Nói xong, y lập tức nghiêng người bắt đầu áp chế dục vọng đang ngẩng đầu. Nhưng thân thể nóng bỏng kề sát phía sau, còn có vật cứng rắn đỉnh trên mông mình khiến y không khỏi cười khổ. Đúng là tự ngược không thể sống.

Nam nhân không ngừng cọ xát phía sau y, cắn lên cần cổ trắng mịn kia. Hiện tại, dục vọng đang không ngừng tăng vọt, sao y có thể chống lại sự khiêu khích cùng tra tấn đó. Tuy vẫn hiểu nam nhân chỉ hành động theo bản năng, không hề mang theo chút tình cảm, nhưng là, dục hỏa cháy quá lớn, y dần không khống chế nổi.

Vẻ mặt bi thương của người nọ thình lình xuất hiện trong tâm trí, Vân Phi Vũ cả kinh. “Ta đang làm gì đây? Dương… hắn sẽ thương tâm. Không được!”

Lập tức kéo cánh tay nam nhân ra, dùng chân kẹp chặt, áp chế dục vọng đang rục rịch dưới thân, xoay người, nghiêm túc nhìn hắn: “Thánh, chỉ cần huynh ngoan ngoãn nằm yên, ta sẽ giúp huynh giải quyết, được không?”

Nam nhân bình tĩnh nhìn y, chẳng biết có hiểu lời y nói hay không, nhưng cũng không tiếp tục quấn lấy.

“Chắc hẳn hắn đã hiểu!” Vân Phi Vũ ngồi dậy, sau đó vuốt má hắn, mỉm cười: “Ngoan, ta giúp huynh phóng xuất, lát nữa sẽ thoải mái ngay thôi.”

Nâng người quỳ bên cạnh nam nhân, cởi bỏ đai lưng hắn, kéo khố y hắn xuống, nhưng khi thấy cự vật xanh tím kia xuất hiện trước mặt mình, Vân Phi Vũ hoảng sợ.

Tuy rằng sờ cũng sờ rồi, nhìn cũng nhìn rồi, nhưng chưa bao giờ y nhìn kỹ như vậy, nhịn không nổi liền vươn tay ra so sánh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, trước kia, thứ này làm thế nào lại có thể tiến vào cơ thể y? Mồ hôi trên trán tuôn xuống, y lập tức lắc đầu đánh tan suy nghĩ vẩn vơ đó, cầm lấy phân thân nam nhân, bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Vừa duy trì động tác trên tay, vừa quan sát phản ứng của nam nhân, khi thấy đôi mắt hắn nổi lên hơi nước, thần trí mê loạn, y chỉ biết một luồng hỏa khí lập tức xông thẳng lên đại não, nhịn không nổi liền đưa tay nắm lấy phân thân của mình.

“Như vậy cũng không tính là phản bội đúng không?” Vân Phi Vũ kéo khố y xuống, hai tay cùng nhau hoạt động, nhìn người trên giường lộ ra bộ dạng đầy mị thái, nghe hắn rên rỉ rối loạn mà đầy hưng phấn, cho đến khi đại não bị cảm giác tê dại đánh tới, bàn tay cầm phân thân nam nhân ướt đẫm, y biết mình cùng nam nhân đã cùng nhau chạm đỉnh.

Mỏi mệt nằm úp sấp trên giường nghỉ ngơi một lát, đang chuẩn bị đứng dậy lau rửa, chẳng ngờ lại bị nam nhân đột nhiên kéo về phía sau. Bên tai truyền tới hơi thở nóng cháy, còn có cự vật cứng rắn kia không ngừng đỉnh lên đùi mình.

“Sao lại tới nữa rồi? Quả nhiên, mặc kệ hắn có biến thành thế nào thì hưng trí đối với việc này cũng vĩnh viễn không đổi.” Vân Phi Vũ thở dài, chẳng dám tùy tiện hành động, chỉ ôn nhu dỗ dành: “Thánh, mau xuống đi, huynh đè ta thở không nổi. Huynh xuống đi, ta giúp huynh làm ra, được không?”

Tưởng rằng nam nhân sẽ ngoan ngoãn nghe theo như lúc nãy, nhưng khi cự vật kia ma xát nhe nhẹ phía sau biến thành kịch liệt, y thất kinh giãy dụa. Đùa gì chứ, nếu bị thứ lớn như vật đấu đá lung tung đi vào chẳng phải đau chết mất hay sao?!

Hai người bắt đầu phân cao thấp, mặc cho Vân Phi Vũ phản kháng thế nào đều bị nam nhân đặt dưới thân, mãi đến khi phía sau truyền tới cảm giác xé rách đau đơn, y co rút thân thể ngã sấp xuống giường, run rẩy, không còn sức phản kháng, mà nam nhân lại như tìm được nơi phát tiết, không chút do dự liền mạnh mẽ va chạm.

Đau đớn theo từng động tác nam nhân truyền lên đại não. Hiện tại y vô cùng thống hận thần kinh dẻo dai kiên cường của mình, vì cớ gì lại không ngất luôn đi, có thể không cần cảm nhận cảm giác thống khổ này.

Cắn răng, nắm chặt sàng đan dưới thân, Vân Phi Vũ im lặng chịu đựng. Bị đối đãi như vậy, cho dù hỏa nộ trong lòng bốc cháy hừng hực nhưng lại không thể hận hắn, bởi vì y hiểu được, hiện tại nam nhân hoàn toàn hành động theo bản năng, chỉ là tìm cách thỏa mãn theo tiềm thức, nhưng… phía sau thực sự rất đau, đau chết mất. “TMD” y nhịn không nổi liền chửi tục một câu.(Sàng đan: ra giường), (TMD: Con mẹ nó)

Thẳng đến khi chất dịch nóng bỏng tiến vào cơ thể kích thích miệng vết thương càng thêm đau đớn, y hít một ngụm khí lạnh, ngả thân thể mềm nhũn, cảm nhận mồ hôi đầm đìa trên người tựa như vừa bị kéo ra khỏi mặt nước, nhưng hiện tại y đã không còn khí lực nữa, căn bản không nâng nổi người đi tắm.

Nghỉ ngơi một lát, hồi phục chút khí lực, y thanh thanh cổ họng, áp chế cơn tức trong lòng, cố gắng khiến giọng nói mình bình thản: “Thánh, rời khỏi người ta, còn nữa, đưa vật kia ra ngoài đi, bằng không ta sẽ tức giận.”

Nam nhân trên người thoáng động nhưng vẫn không đứng dậy, ngược lại còn ôm y chặt hơn, liếm lên từng tấc da thịt bị mồ hôi thấm ướt, từ cần cổ tới tận sau lưng.

Cảm nhận được vật kia của nam nhân lại dần dần trướng lớn trong thân thể mình, Vân Phi Vũ không thể nhịn được nữa, sử dụng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, cố nén đau đớn như muốn nghiền nát thân thể, xoay người đấm thẳng một quyền về phía mặt nam nhân: “Hỗn đản, bảo ngươi lăn xuống khỏi người ta, có nghe thấy không?”

Biết hiện tại mình không còn nhiều khí lực, không tạo nhiều thương tổn cho hắn, thế nhưng khi nhìn biểu hiện ngây ngốc kia, trong lòng y vẫn sinh ra chút thương tiếc, vuốt má hắn trấn an: “Tốt lắm, ngoan, mau đứng lên, ta thực sự không còn sức nháo loạn cùng huynh nữa.”

Tay đột nhiên bị hất ra, Vân Phi Vũ thất thần, thân thể bị thô lỗ cuốn nằm ngửa, nhìn hỏa hoa đỏ rực trong mắt nam nhân, còn có hai chân mình bị nâng lên cao, sợ hãi ngưng tụ lại.

“Không! Thánh, ta là Vân Phi Vũ, Thánh, huynh nhớ rõ ta mà, đúng không? Thánh, đừng như vậy…. A”

Khi hung khí to lớn không chút lưu tình đâm vào hạ thể, Vân Phi Vũ kêu gào thảm thiết, đối mặt với va chạm không chút thương tiếc kia, sự thừa nhận của thân thể đã lên tới cực hạn, rốt cuộc y cũng không chịu được đau đớn mà hôn mê bất tỉnh.

Hắn thích người này, không rõ là vì sao, nhưng thực sự là thích từ tận thâm tâm, tuy nhiên hắn không thích bị cự tuyệt, không thích bị y đánh, lại càng không thích y trừng mắt với mình. Không biết hỏa nộ từ nơi nào dâng lên khiến hắn muốn làm như vậy, nhìn y giãy dụa phản kháng, nhìn y thống khổ rên rỉ cũng không hề lay chuyển, thân thể như chìm trong biển lửa, muốn cắn nuốt y xuống bụng.

Thực thoải mái, loại cảm giác này phi thường thoải mái, ngửi thấy hương vị ngọt ngào trên thân thể y bay tới lại muốn nhiều thêm. Không đủ! Căn bản không đủ! Còn muốn nữa! Muốn nhiều hơn nữa! Tư Vũ Thánh nắm chặt eo người dưới thân, động tác càng thêm mạnh mẽ theo bản năng, càng mạnh, càng điên cuồng.

Khi bụng co thắt lại, một cỗ nhiệt lưu tràn ra ngoài, thân thể thư sướng như muốn bay lên khiến hắn nhịn không được liền rên rỉ thành tiếng. Khoái cảm dần tiêu tán, hắn liếm môi thỏa mãn, thầm nghĩ có nên tiếp tục một lần, nhưng khi phát hiện người dưới thân không chút động tĩnh, nội tâm bất giác khủng hoảng.

Nhẹ nhàng lay y, “Không có phản ứng, sao vậy? Đừng xảy ra chuyện gì đấy!” Nội tâm không ngừng gào thét nhưng không biết nói thành lời như thế nào.

Ôm lấy nam tử, phát giác phân thân mình vẫn lưu lại trong cơ thể y, hắn lập tức rút ra, nhưng hỗn hợp bạch dịch hòa màu đỏ tươi kia sao mà chói mắt.

Nhìn thân thể y tàn tạ thê thảm, vô số hình ảnh như từng quen biết quẩn quanh trong tâm trí, thình lình, cơn đau đầu đánh úp tới, dường như có thứ gì đó muốn chui ra. Tư Vũ Thánh một tay chống giường, một tay ôm chặt người trước ngực, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mồ hôi men theo trán chảy xuống.

“Đó là cái gì? Rừng cây, hai người khắc khẩu, y phục rách nát, thân thể trắng nõn, gương mặt thống khổ, máu… Người kia là ai?” Nhìn người trong lòng, kinh ngạc ngóng trông diện mạo y: “Tiểu Vũ.”

Lúc thanh âm truyền tới tai thì hắn mới phát hiện là của chính mình thốt lên, nhất thời quên phản ứng, tâm trí hỗn loạn. “Ta là ai? Y là ai vậy? Ta vừa gọi y là Tiểu Vũ? Tiểu Vũ? Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…”

“A” Tư Vũ Thánh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ôm đầu gục trên giường không ngừng quay cuồng. Đỉnh đầu như bị bổ làm hai khiến hắn vô cùng thống khổ, tầm mắt mông lung, ý thức mơ hồ dần chìm vào bóng tối, hắn chẳng biết lệ đã rơi đầy trên gương mặt, chỉ không ngừng gọi khẽ: “Vũ Nhi, Vũ Nhi…”