Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 80: Kết Thúc (2)




Edit: Kẹo Hạnh Nhân

Beta: Huyendrm

-

Trà Trà cầm đơn xét nghiệm và kết quả siêu âm, tốn thêm một trăm năm mươi nhân dân tệ (*) nữa để lấy số phòng khám chuyên nghiệp.

(*)Một trăm năm mươi nhân dân tệ= năm trăm mười lăm ngàn Việt Nam đồng.

Bác sĩ nhận lấy tờ siêu âm của cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn vài lần, rồi sau đó nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai sáu tuần rưỡi.”

Trước khi Trà Trà tới bệnh viện kiểm tra, đã dùng ba bốn lần que thử thai, đều là hai vạch. Cho nên trong lòng cô cũng có một chút chuẩn bị, cô vui vẻ mà cười rộ lên: “Bác sĩ, có những việc gì cần chú ý không?”

Nữ bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười nói: “Thấy các chỉ số của cô đều rất khỏe mạnh, chú ý ở mặt ăn uống một chút là được, cố gắng ăn nhiều một xíu.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Trong lẫn ngoài khoa có không ít người, bên ngoài còn có mười mấy bệnh nhân đang chờ đợi.

Trà Trà cất đơn xét nghiệm vào trong túi, bước chân nhẹ nhàng lúc ra khỏi phòng khám hơi chậm lại, tay cô không kiềm chế được mà vuốt ve bụng, cảm thấy mình làm mẹ nên đáng tin cậy một chút, sau này không thể đi nhanh như vậy.

Chân trước cô vừa rời bệnh viện, y tá giống như bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Này, bác sĩ Triệu, cô gái vừa nãy có phải là con dâu của chủ nhiệm Từ không?”

Mỗi ngày bác sĩ Triệu phải thấy rất nhiều người, thật sự nhớ không ra: “Chắc không?”

Y tá nhíu mày, càng nghĩ bóng người trong lại càng rõ ràng, cô chắc chắn nói: “Thật đó!”

Bác sĩ Triệu nói: “Cô đừng có nhận nhầm người.”

“Con dâu bà ấy lớn lên đẹp, con trai cũng đẹp, tôi chắc chắn không có nhớ lầm.”

Thời buổi này nhiều cặp dưa vẹo táo nứt (*), hoặc là người khuôn mặt bình thường giống bọn họ như vậy. Cả hai vợ chồng đều vô cùng đẹp thật sự không thấy nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm người ta ấn tượng sâu sắc.

(*) Nguyên văn là 歪瓜裂枣, ý chỉ không được xinh cho mấy.

Bác sĩ Triệu cười mỉm: “Vậy phải đem tin tức tốt này nói cho chủ nhiệm Từ, để bà ấy phát bao lì xì chúc mừng trong nhóm cho các cô.”

Y tá thu dọn thiết bị xong, lại cười nói: “Chờ chủ nhiệm Từ làm xong ca phẫu thuật này, tôi lập tức đi nói cho bà ấy.”

Ra khỏi bệnh viện, vẫn còn sớm.

Trà Trà không về công ty, ở cửa bệnh viện đợi lúc lâu, mới bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến trường học.

Đầu năm, khi Trà Trà đăng ký đi học lái xe, bị kẹt ở môn thứ hai đến ba lần vẫn chưa qua được. Mục rớt tín chỉ mỗi lần đều không giống nhau, từ đầu đến cuối vẫn không có bằng lái.

Tài xế taxi là dân địa phương Bắc Thành. Nói chuyện hơi nhiều, câu được câu không nói tán gẫu với cô.

Trà Trà nói chuyện với hắn mà khô cả miệng. Đến cửa trường mới nhớ ra phải nhắn tin cho Vu Cố, cô vội vội vàng vàng gõ chữ, xe taxi đã ngừng ở cổng trường học.

Tài xế cười tủm tỉm nói: “Năm mươi ba tệ rưỡi, cho cô chẵn một số, đưa tôi năm mươi ba tệ (*) là được.”

(*) Năm mươi ba tệ bằng một trăm tám mươi hai ngàn Việt Nam đồng.

Trà Trà thanh toán tiền mặt, bước chân chậm chạp đi về phía khu dạy học.

Đi đến dưới lầu, cô bỗng nhiên bối rối, bởi vì cô không biết Vu Cố ở phòng học nào.

Vu Cố đã đưa cô thời khóa biểu hàng tuần, nhưng mà lúc đó cô làm cho có lệ, nhìn lướt qua ảnh cơ bản là không có nhớ.

Hôm nay Vu Cố kín lớp, bận đến mức không dành thời gian xem điện thoại.

Anh vừa nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại đã đánh vỡ sự yên tĩnh trong lớp học.

Vu Cố liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, trước khi nghe máy nói xin lỗi với học sinh phía dưới.

Anh đi đến cửa phòng học, giọng nói dịu dàng mềm mại nói với đầu dây điện thoại bên kia.

“Ở dãy A4-306.”

Không biết cô gái nói điều gì, anh buồn cười: “Lầu ba cũng không muốn lên sao? Vậy em vào tiệm cà phê dưới lầu một ngoan ngoãn ngồi, tan học anh lập tức tới đón em.”

Bạn học ngồi ở bàn đầu thấy rõ ràng sự dịu dàng trên mặt anh.

Ngầm bàn tán, thầy Vu Cố chưa bao giờ nghe điện thoại trong lớp học, đây là lần đầu tiên.

Đoán cũng không cần đoán, biết chắc chắn là người vợ mới kết hôn một năm của thầy.

Trạng thái nói chuyện thay đổi hoàn toàn.

Không lãnh đạm giống như khi đối mặt với bọn họ.

Sau khi Vu Cố tắt điện thoại, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng học. Còn hai mươi phút nữa mới tan học, thật sự quá khó khăn.

Khi Vu Cố giảng xong bài học, còn năm phút nữa chuông tan học mới vang lên.

Anh đóng máy tính, rút USB, khóe miệng hơi cong, thoáng nở nụ cười, anh nói: “Nội dung của tiết học này đã nói xong, tan học.”

Các bạn học nhất trí cho rằng thầy Vu Cố vội vã đi gặp vợ thầy. Nhìn nụ cười tràn đầy từ khóe mắt đến đuôi lông mày của anh, hàm răng chua đến rối tinh rối mù.

Trà Trà ngoan ngoãn ngồi ở bên cửa sổ quán cà phê. Ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào mặt cô, cô nheo đôi mắt lại, trong tay cầm một ly nước.

Cô không dám gọi cà phê, chỉ gọi một chiếc bánh kem mousse vị xoài.

Nhân viên cửa hàng vừa đưa bánh ngọt lên, đã nghe tiếng cửa kính bị đẩy ra. Cạnh cửa treo chuông gió, âm thanh vang lên trong trẻo.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu sáng. Đối mặt với người khác đem lại cho họ cảm giác so với bạc hà mùa hè còn mát mẻ, thoải mái, sạch sẽ hơn.

Trà Trà đẩy thực đơn đến trước mặt anh: “Anh uống cái gì?”

Vu Cố đóng thực đơn lại, tự nhiên mà bưng ly nước trước mặt cô, thành ly đụng phải cánh môi. Anh ngửa cổ nhấp hai ngụm, cảm giác khô khan trong cổ họng hơi dịu đi: “Uống nước của em là đủ rồi.”

Trà Trà à hai tiếng, hai tay dưới mặt bàn siết chặt nhau.

Vu Cố hỏi cô: “Hôm nay không phải là ngày làm việc à? Sao bỗng nhiên tới tìm anh?”

Trà Trà chậm rãi buông ngón tay, chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện mang thai cho anh biết.

Cô cảm thấy Vu Cố giống như rất hưởng thụ trạng thái hiện giờ. Lúc trước hai nhà thông gia cố ý vô tình hỏi bọn họ khi nào muốn có con, đều bị Vu Cố nhẹ nhàng cản lại nói không cần vội, nghĩ muốn sống thế giới hai người mấy năm rồi mới cân nhắc chuyện con cái.

Mỗi lần hai người làm chuyện đó, trước sau anh đều rất cẩn thận, nếu không có áo mưa, dù có muốn như thế nào cũng sẽ nhịn xuống.

Trà Trà cũng không rõ lắm, rốt cuộc là mang thai bé con như thế nào? Có điều khi cô cẩn thận suy nghĩ lại, số lần hai người lau súng cướp cò cũng không ít.

Không lâu trước đó bọn họ đi đảo nghỉ phép, trong nửa tháng có hơn mười ngày ở trong khách sạn. Liên tục mấy ngày mấy đêm cũng không ra khỏi phòng, có thể là mang thai khi đó.

Trà Trà ủ rũ cụp mắt, gối đầu lên cánh tay, ngơ ngác nhìn anh, nói: “Em xin nghỉ, lại không có việc gì làm nên chạy tới đây tìm anh.”

Vu Cố đút cô ăn bánh ngọt: “Anh còn một tiết nữa, muốn cùng anh lên lớp không?”

Trà Trà nghĩ: “Được đó, em muốn ngồi ở sau cùng, anh không được gọi tên em.”

“Ừm, ăn bánh xong trước đã.”

Vu Cố có hơi khó hiểu, tại sao hôm nay cô lại gọi bánh ngọt.

Trà Trà luôn cảm thấy mình mập, ba ngày thì hết hai hôm la hét muốn giảm cân, đã kiên trì một tháng không ăn đồ ngọt không uống trà sữa rồi.

Trà Trà ăn xong bánh kem, vẫn cảm thấy đói. Cô liếm liếm môi, mắt trông đợi nhìn anh: “Em lại thèm, muốn ăn thêm một chiếc ngàn tầng.”

“Không giảm cân nữa?”

“Em mập à?”

“Không mập.”

“Em muốn được ăn.”

Vẻ mặt Vu Cố khó xử: “Còn năm phút nữa anh phải lên lớp.”

Trà Trà nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa việc lên lớp với anh và ăn bánh kem: “Vậy anh đi đi.”

Vu Cố thấy không có biện pháp với cô, thanh toán tiền xong, trước khi đi dặn đi dặn lại: “Không được chạy loạn, có việc thì gọi điện thoại cho anh, mệt thì qua ký túc xá của anh nghỉ ngơi.”

Biểu hiện của cô so với mấy đứa nhóc ở nhà trẻ còn ngoan hơn: “Đã biết!”

Một tiết giảng bài khoảng hai tiếng.

Trà Trà ăn ba chiếc bánh kem nhỏ mới coi như lấp đầy bụng, ăn xong cô liền nằm không nhúc nhích trên sô pha, cúi đầu nhìn chiếc bụng hơi phồng lên của mình.

Cô cảm thấy bé con chắc là con gái.

Ở chỗ thích ăn đồ ngọt, rất giống cô.

Sau này cô chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp cho bé con.

Mỗi ngày đổi một cái, ngày nào cũng không trùng nhau.

Ánh nắng ấm áp của mùa xuân xuyên thấu qua lá cây gần cửa sổ, gió nhẹ từ từ thổi qua cành cây. Trà Trà nằm ở trên sô pha kế cửa sổ, cả người bị chiếu sáng đến ấm áp dễ chịu, cô dựa vào gối ôm nghỉ ngơi nửa tiếng.

Trà Trà bị ánh sáng mặt trời phơi đến tỉnh ngủ, sờ tóc đều hơi ấm, gương mặt nóng lên. Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần tỉnh táo, cô lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thời gian.

Còn khoảng mười lăm phút nữa Vu Cố mới tan lớp. Trà Trà khoác áo cẩn thận rồi đi khỏi quán cà phê.

Hôm nay cô còn mang giày cao gót nên không muốn leo lên lầu ba, ở dưới lầu một gửi tin nhắn cho Vu Cố: 【 Đứng dưới lầu chờ anh. 】

Vu Cố không có trả lời, có lẽ là không nhìn thấy.

Lớp học cuối cùng vào thứ sáu, lớp có tiết không nhiều lắm.

Sau khi chuông tan học vang lên, khu dạy học cũng chỉ có vài ba lớp vắng vẻ tan học.

Trà Trà dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại. Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên bị người khác che đi. Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, dắt cổ tay của cô: “Đi thôi, về nhà.”

Trà Trà đi theo bước chân anh: “Không cần họp sao?”

“Không cần.”

“Có chuyện em muốn nói với anh.”

“Ừ, em nói đi, anh đang nghe.”

Trà Trà muốn nói lại thôi, lời nói vừa đến miệng lại dạo một vòng. Khi muốn mở miệng, trên hành lang ồn ào ầm ĩ, âm thanh nghe không rõ.

Trà Trà nhụt chí: “Về nhà rồi nói sau, chỗ này không thích hợp.”

Vu Cố ở khuôn viên trường không coi ai ra gì nắm tay cô. Trên đường còn gặp được vài đồng nghiệp, sau khi chào hỏi ngồi vào trong xe, anh hỏi: “Buổi tối đi ra ngoài ăn?”

Trà Trà lắc đầu: “Ăn ở nhà đi.”

Vu Cố nhướng mày, hỏi: “Ngày hôm qua không phải nói muốn ăn bò bít tết sao?”



“Chỉ là hôm nay em lại không muốn ăn.”

Lúc này nhớ tới vị bò bít tết, cô cảm thấy hơi buồn nôn.

Trà Trà nuốt nước miếng: “Tối nay em muốn ăn cay.”

“Em có thể ăn cay sao?”

“Chắc là..... có thể đi.” Lời này chính cô cũng không tự tin lắm.

Thấy yêu cầu mạnh mẽ của cô, buổi tối Vu Cố làm mao huyết vượng và cánh gà chiên Coca phiên bản cay cho cô. Ban đầu cho rằng cô không ăn cay được, nhưng ngoài dự đoán, cô ăn còn rất ngon miệng.

Trà Trà vừa ăn vừa uống nước, cay đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra vẫn không buông đôi đũa.

Vu Cố buồn cười hỏi: “Đây là cách giảm cân mới à?”

Trà Trà lập tức không vui, Vu Cố ôm cô nói rất nhiều lời dễ nghe mới đem người dỗ thật tốt. Anh để cô ngồi trên đùi mình, hôn hôn đằng sau cổ cô, hỏi: “Buổi chiều không phải có chuyện muốn nói với anh à? Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Trà Trà không được tự nhiên, cô chôn mặt vào ngực anh, nội tâm thấp thỏm, bên ngoài vân đạm phong khinh (*), cô ra lệnh cho anh: “Trước tiên lấy đồ trong túi em ra.”

(*) Nguyên văn là 云淡风轻, ý chỉ: Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Vu Cố làm theo, lấy từ bên trong một đơn xét nghiệm. Tuy rằng anh không hiểu cái gì, nhưng vẫn hiểu được chữ ở trên mặt giấy.

Ánh mắt anh chậm rãi cứng đờ, ngón tay cầm đơn xét nghiệm cũng cứng ngắc đến không động đậy được.

Biểu cảm trên mặt Vu Cố dường như không có thay đổi nên Trà Trà không thấy rõ bây giờ anh có vui vẻ hay không.

Im lặng không nói gì thật lâu.

Trà Trà đánh vỡ sự im lặng trước. Cô bẻ từng ngón tay anh ra, để đơn xét nghiệm đặt bên cạnh sau đó dùng hai tay nâng gương mặt anh. Đôi mắt như hạt châu đen nhánh, còn trong sáng hơn so với pha lê được rửa sạch. Cô nhìn anh, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Em mang thai.”

Cảm xúc trong mắt Vu Cố thay đổi liên tục, không thể tin tưởng nhìn về phía cô, vô cùng ngạc nhiên, không có chuẩn bị gì, anh nuốt chữ, hỏi: “Mang thai? Thật ư?”

“Đơn xét nghiệm không phải ở trong tay anh sao? Cái này sao có thể làm giả.”

“Cho nên hôm nay em xin nghỉ để đi khám bác sĩ?”

Trà Trà gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày nay ở công ty nôn nhiều, em cảm thấy kỳ lạ nên lập tức đi đăng ký gặp bác sĩ.”

Tay Vu Cố đặt trên đơn xét nghiệm, tâm trạng phức tạp nhắm mắt lại. Sau khi điều chỉnh tâm trạng tốt lại mở mắt lần nữa nhìn cô, thở dài nói: “Cơ thể không thoải mái tại sao không nói cho anh?”

Trà Trà rũ mắt, giả bộ không nghe thấy.

Vu Cố xoa thịt mềm trên má cô: “Đi bệnh viện phải đi với anh.”

Lúc này Trà Trà không hài lòng với thái độ của anh, cô hỏi: “Anh không quan tâm đứa bé trong bụng em thế nào sao?”

Vu Cố nhấc mí mắt lên, ai cũng nghe ra được giọng nói của anh rất có lệ: “Ừ, đứa bé thế nào?”

Trà Trà ôm hai tay: “Đứa nhỏ không phải của anh.”

“Ồ? Phải vậy không?”

“Quên đi, không liên quan đến anh.” Dừng một chút, cô hỏi: “Anh cuối cùng có từng nghĩ muốn có con không?”

Nói thật, Vu Cố không nghĩ muốn có con sớm như vậy. Kết hôn còn chưa đến một năm, muốn có con thật sự quá nóng vội.

Nhưng mà hình như Trà Trà rất thích trẻ con. Huống hồ, bây giờ cô đã mang thai, cho dù anh không thích cũng phải giả bộ thích.

“Muốn, em phải sinh ra bé con thật tốt, anh chắc chắn sẽ xứng đáng với chức ba, nuôi lớn đứa bé.”

Trà Trà nghe xong câu nói này, sắc mặt hoà hoãn, cô lại hỏi: “Vậy anh muốn con trai hay con gái?”

Vu Cố lựa chọn câu trả lời ai cũng dùng, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm: “Sinh con trai hay con gái đều giống nhau.”

Trà Trà ừ một tiếng, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, cô nói: “Em muốn con gái, em cảm thấy trong bụng mình là bé gái.”

“Trực giác sao?”

“Ừ ừ!”

Vu Cố đặt tay lên mu bàn tay cô, anh nghiêm túc mà nói: “Nếu em thật sự muốn biết, anh có thể giúp em hỏi mẹ một chút.”

Trà Trà không chút do dự từ chối: “Em không cần, biết trước không có vui.”

Con trai hay con gái đối với Vu Cố mà nói thật sự không khác biệt lắm. Nếu là con gái, cùng lắm là sự kiên nhẫn nuôi con của anh sẽ tốt hơn một chút.

Vu Cố lại hỏi: “Nếu là bé trai, em có thể đừng khóc được không?”

“Sẽ không, đều là con em sinh ra, em mới không chê.” Buổi chiều Trà Trà ngủ một giấc, lúc này tinh thần tràn đầy, “Lát nữa chúng ta nói tin này cho ba mẹ.”

“Được.”

Trà Trà gấp không chờ nổi đem tin này chia sẻ cho người nhà cô.

Người nhà họ Giang ngũ vị tạp trần (*), nhất là Giang Châu, thay cô vui mừng cùng lúc lại có hơi buồn bã mất mát.

(*) Nguyên văn là 五味杂陈, gồm 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Chỉ trong chớp mắt, cô bé nhỏ lúc trước đụng một cái lập tức rơi nước mắt đã muốn trở thành mẹ rồi.

Cô cũng mới hơn hai mươi tuổi một chút, bản thân vẫn là công chúa nhỏ chưa lớn đã phải gánh vác trách nhiệm hôn nhân trong gia đình, sau này cơ hội tùy hứng càng ngày càng ít.

Giang Châu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Sớm biết như thế lúc trước không cho bọn họ kết hôn nhanh như vậy. Ở trong nhà thêm vài năm, sống cuộc sống tự do.

“Anh, anh có đang nghe không?”

“Đang nghe.” Giang Châu gượng gạo nở nụ cười “Lát nữa lại gửi cho em chút đồ bổ.”

Trà Trà thoải mái dễ chịu ngồi trên sô pha, “Không cần, trong nhà còn có thật nhiều.”

Giang Châu im lặng thật lâu, đột nhiên, anh hỏi câu: “Trà Trà, em hạnh phúc không?”

“Rất hạnh phúc nha.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trà Trà nhận lấy quả táo Vu Cố đưa cho, cắn một miếng, “Anh hai, bây giờ em cũng đã có con, tại sao anh ngay cả bạn gái cũng chưa có.”

“Chuyện người lớn, trẻ con không nên quản.”

“Anh thật sự không có bạn gái à? Mấy hôm trước Trần Tâm Ý nói với em ở khách sạn vô tình gặp được anh.”

“Anh không thể ở khách sạn à?”

“Cậu ấy thấy anh dẫn theo một cô gái nhỏ.”

“......”

Ngày hôm đó Giang Châu quả thật dẫn người đi khách sạn thuê phòng. Anh cũng không ngờ sẽ bị người quen bắt gặp.

Anh nói lảng sang chuyện khác: “Tối mai về nhà ăn cơm.”

“Dạ anh hai.”

Buổi tối hôm đó về nhà ăn cơm, Trà Trà vẻ mặt hồng hào, tinh thần vô cùng tốt.

Sở Thanh Ánh nhìn dáng vẻ cô quơ chân múa tay, cảm thấy sợ hãi, bà nói: “Đều là người sắp làm mẹ, sau này nên cẩn thận chút.”

“Mẹ ơi, dù con sinh em bé thì vẫn là bảo bối của mẹ mà.”

“Ừ ừ ừ, tất nhiên là vậy.” Sở Thanh Ánh bảo cô ngồi đàng hoàng xong, lại hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu hay không?”

“Không có, chỉ là mắc ói, rất khó chịu.”

“Lúc mẹ mang thai con, cũng thường xuyên nôn mửa. Sau này mỗi ngày đều ăn ít sơn tra đường thì ổn hơn. Mẹ còn tưởng rằng con sẽ là thằng nhóc nghịch ngợm phá phách, kết quả lúc sinh lại là cô nhóc ngoan ngoãn mềm mại.” Sở Thanh Ánh không muốn nhớ lại việc trước kia, bà tiếp tục nói: “Đợi lát nữa mẹ sẽ làm cho con một hũ sơn tra đường, con mang về mà ăn.”

Trà Trà ôm cánh tay mẹ, dính lấy bà nói: “Dạ.”

Mẹ cô vẫn luôn muốn ly hôn nhưng ba vẫn không đồng ý. Có điều quan hệ ba mẹ mấy năm nay có hơi giảm dần.

Dường như cuối cùng ba đã học được cách tôn trọng người yêu. Lúc chưa đồng ý sẽ không đến làm phiền mẹ, luôn duy trì một khoảng cách vi diệu với bà.

Trà Trà cũng không biết mẹ mình cả đời này cuối cùng có có được tình yêu hay không.

Cơ thể Sở Thanh Ánh không tốt, ăn xong cơm tối lập tức lên lầu nghỉ ngơi.

Chén đũa để trong bồn rửa tay, Trà Trà mặt dày ra lệnh cho anh hai cô: “Anh rửa chén đi.”

Giang Châu nhướng mày, ý vị sâu xa mỉm cười, nói mấy chữ: “Em gái, nằm mơ à?”

Trà Trà ỷ vào trong bụng có vũ khí, uy hiếp anh: “Chẳng lẽ muốn em - một thai phụ làm loại việc nặng nhọc này sao?”

Tay Giang Châu nhẹ nhàng chạm vào dưới bụng cô, thu lại rất nhanh, anh nói: “Chồng em không phải vẫn còn ở đây sao?”

Giang Châu lợi dụng thân phận anh vợ của mình, không hề có gánh nặng tâm lý để Vu Cố đi phòng bếp rửa chén.

Trà Trà không chịu.

Vu Cố xoa xoa mặt cô, trấn an nói: “Anh đi rửa, nên vậy mà.”

Anh mặc tạp dề xong, vào phòng bếp.

Trà Trà nhìn mà ngứa mắt, đứng lên muốn đi vào trong phòng bếp giúp anh một phen, nửa đường lại bị anh hai cô chặn đường.

Giang Châu nâng cằm lên: “Đi lên sô pha ngồi.”

Trà Trà không nghe lời: “Tại sao là chồng em rửa chén chứ không phải anh rửa chén? Bọn em mới là khách.”

Giang Châu nhìn cô tức giận làm cho tức cười, anh nói: “Bởi vì mấy đứa là ăn chực.”

Trà Trà không phục, hai tay chống nạnh tranh luận với anh, “Là anh kêu bọn em tới.”

Giang Châu ấn bả vai cô, khiến cô ngồi ở trên sô pha. Mình cũng đi theo ngồi ở bên cạnh, anh khí định thần nhàn (*) lột quả lựu: “Anh không có, đừng bịa đặt.”

(*) Tiếng Trung là 气定神闲, tức thanh thản, thảnh thơi.

Trà Trà thở phì phò mà nói: “Lần sau gọi điện thoại với anh, em sẽ ghi âm lại.”

Giang Châu bỏ quả lựu đã lột xong vào trong chén, đẩy đến trước mặt cô: “Tùy em.”

Trà Trà nhìn quả lựu đỏ tươi đầy ắp, không có liêm sỉ mà nuốt nước miếng, sau đó nói: “Em không ăn đồ bố thí.”

Giang Châu tặc lưỡi hai tiếng, cong môi cười khẽ, tâm tình cực tốt: “Tự mình đa tình, hạt lựu là lột cho cháu gái tương lai ăn, không được sao?”

Trà Trà vừa ăn lựu, vừa âm thầm nghĩ lần sau về nhà ăn cơm, nhất định phải để anh hai cô rửa chén một lần.



Từ Nguyệt từ khi biết con dâu mang thai, lập tức đề nghị vợ chồng son từ nội thành dọn về ngõ hẻm.

Vu Cố vội đi dạy, Trà Trà cũng phải đi làm, bình thường ở nhà không có ai chăm sóc thì sao có thể được?



Vu Cố ban đầu không đồng ý, anh nói: “Mẹ, mẹ và ba so với hai đứa con còn bận bịu hơn, dọn xong cũng không ở, cũng không khác biệt lắm.”

Từ Nguyệt bị sặc không còn lời gì để nói: “Chỉ là các con như vậy, chúng ta làm ba mẹ không yên tâm.”

Vu Cố nhíu lông mày nói: “Con đã nhờ lãnh đạo trong viện mỗi tuần giảm cho con vài khoá dạy.”

Từ Nguyệt không khuyên được con đành phải thôi.

Trà Trà mang thai nhưng vẫn đi làm theo thường lệ. Tất cả giày cao gót bình thường mang đều đổi thành giày đế bằng. Sau khi quản lý biết cô mang thai, đối xử với cô rất săn sóc, mỗi ngày đều cho cô tan làm trước một tiếng rưỡi.

Lúc đồng nghiệp đi chùa miếu cầu thần bái phật, còn thuận tiện mang cho cô một bùa may mắn, đem bùa bình an xin được từ chỗ chủ trì tặng cho cô.

Nhoáng một cái liền qua mấy tháng.

Bụng Trà Trà dần dần to lên, ngồi lâu eo sẽ đau, đứng lên eo vẫn đau.

Lúc được sáu tháng, Trà Trà xin nghỉ thai sản bên công ty, dọn đồ về nhà dưỡng thai.

Cô và Vu Cố tạm thời dọn về nhà cô trước, ở cùng một nơi với mẹ cô.

Trà Trà mở ra cuộc sống mỗi ngày chỉ ăn ngủ. Lúc thời tiết tốt, cô nằm ở trên xích đu trong sân, vừa phơi nắng vừa ngủ.

Thai phụ sinh hoạt nhàn nhã nhàm chán. Sợ phóng xạ không tốt đối với con, ngay cả điện thoại cô cũng không thể xem.

Trong sinh hoạt chỉ có một lúc gợn sóng (*), đó là khi Trần Tâm Ý chạy tới tìm cô chơi.

(*) Tiếng Trung là 波澜, chỉ việc đời thay đổi thăng trầm như sóng nước.

Trần Tâm Ý mỗi lần tới đây đều sẽ cầm một rổ trái cây, thiếu nữ độc thân nhìn bụng cô trầm trồ: “Như này là sắp sinh đi.”

“Cách ngày dự sinh của tớ còn bốn tháng.”

“À, vậy cũng không xa.” Chủ đề vừa chuyển, Trần Tâm Ý bỗng nhiên nói chuyện Khương Diệu Nhan.

Cách lần Trà Trà nghe thấy cái tên Khương Diệu Nhan, đã qua một năm.

Cô vuốt ve bụng, không chút để ý hỏi: “Cô ấy làm sao vậy?”

Trần Tâm Ý lột quả quýt: “Cô ta bị người ta đánh.”

Trà Trà có hơi ngạc nhiên: “Hả?”

“Cậu không biết cảnh tượng lúc đó đặc sắc cỡ nào đâu.”

“Cậu ở hiện trường?”

“Tớ không ở đấy, nhưng tớ thấy video!” Trần Tâm Ý nhớ tới đoạn video kia vẫn còn say sưa: “Hình như là hiểu lầm, có người phụ nữ nghi ngờ Khương Diệu Nhan và chồng cô ấy có một chân. Trong sự tức giận mang theo người bên nhà mẹ đẻ, đi đến chỗ làm của Khương Diệu Nhan, trước mặt mọi người đánh cô ta một trận.”

“Nhưng sau lại biết rõ ràng, Khương Diệu Nhan và chồng người kia là bạn tốt, thân thiết nhưng không có quan hệ lộn xộn.”

Trà Trà nghe xong không cảm thấy kỳ quái: “Khương Diệu Nhan với ai cũng thích tự cho mình là ‘bạn tốt’.”

Trần Tâm Ý vui sướng khi người gặp họa: “Cô ta đáng bị đánh, cố ý không giữ khoảng cách với đàn ông có vợ, đây không phải tìm đánh sao? Video này còn bị lan truyền trên web, lên tin tức trang báo. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người ở trên mạng mắng cô ta, còn đem chuyện lúc cô ta còn đi học bới ra.”

Chuyện lớn bé, kể cả những bài viết trên diễn đàn trường học chưa bị xóa, đều bị người trên mạng lôi ra hết.

Loại sinh vật người thứ ba này, ở đâu cũng bị mọi người đòi đánh, giống như chuột chạy qua đường bị người khinh bỉ.

Một khi bị dán loại nhãn này, rất khó để phủi sạch quan hệ.

Khương Diệu Nhan bị ép xin nghỉ chờ sắp xếp việc làm ở nhà. Nhìn những lời nói ác độc trên mạng, cảm xúc sụp đổ, bị chửi trốn ở trong nhà không dám ra cửa.

Nhà dột còn gặp mưa rào, càng thêm hoạ vô đơn chí(*) là, có người bỗng nhiên tuồn ra việc hồi trước cô ở trong trường học cùng lúc thông đồng ba nam thần.

(*) Tiếng Trung là 祸必重来, nghĩa là tai hoạ không đến một mình.

Trong đó bao gồm Văn Hoài vô cùng nổi tiếng.

Fans Văn Hoài sức chiến đấu kinh người, xuyên thấu qua dấu vết để lại bới ra giống như là sự thật.

Trước đây Khương Diệu Nhan là vũ công chủ chốt của đoàn múa số 1 Bắc Thành. Vốn có chút danh tiếng, lại bởi vì Văn Hoài, mà bị đẩy lên hot search.

Đương nhiên, không có người đứng về phía cô ta, càng không có ai ở trên mạng chủ động thay cô ta nói chuyện. Nhiều người đến bỏ đá xuống giếng, xuôi gió (*) nghiêng về phía một người.

(*) Tiếng Trung là 跟风, tức hiệu ứng số đông.

“Cô ta cướp bạn trai của hoa khôi trường.”

“Cô ta câu cá rất chuyên nghiệp, là hải vương một vùng.”

“Cô ả thích cướp người đã có chủ, nhiệt tình cướp bạn trai người khác, con bi*ch.”

Khương Diệu Nhan cũng không phải dạng ăn chay, tay run rẩy đăng Weibo: 【 Là Văn Hoài theo đuổi tôi trước. 】

Cô ta muốn nhân cơ hội này rửa sạch danh tiếng dơ bẩn của mình. Đều là bọn họ theo đuổi cô ta trước, cô ta vô tội, cô ta trong sạch, cô ta cái gì cũng không hiểu, cô ta ngây thơ.

Không quá vài phút, Văn Hoài không cho cô ta chút mặt mũi nào mà phản kích: 【 Quả thật đã từng thích, cũng từng theo đuổi, cuối cùng bị từ chối. Nhưng mà tôi thật sự không hiểu, tại sao sau khi Khương tiểu thư từ chối tôi lại năm lần bảy lượt đến dây dưa với tôi. 】

Lời nói này cũng đủ rõ ràng, quanh đi quẩn lại chỉ trích cô ta không khác gì đứa ngu.

Khương Diệu Nhan tẩy trắng không thành còn hoàn toàn lật xe, lập tức trở thành một người xấu trên mạng.

Danh dự mất sạch sẽ, lại bị đoàn múa sa thải, mất đi công việc.

Sau khi Trà Trà nghe xong những chuyện ngoằn ngoèo này, vậy mà thấy mệt: “Cô ấy có hơi thảm.”

Những lời này, hoàn toàn không có bất kỳ ý đồng tình nào.

Trần Tâm Ý nói: “Thảm cái gì, nếu cô ta thành thật một chút, vợ người ta sao có thể tức đến mức đi đánh người?”

Trà Trà gật đầu, sau đó thở dài: “Nhưng mà so sánh như vậy, năm đó giống như tớ còn rất uất ức.”

Mắng cũng không có mắng, đánh cũng không có đánh.

Dường như cô là người không chiếm lý. Suy cho cùng, lúc trước hèn mọn như thế, đơn giản là vì mình không có được yêu thích.

Trần Tâm Ý cười hì hì nói: “Cái này chẳng phải sau đó có người trả thù cho cậu à.”

Trà Trà ngáp một cái: “Cảm ơn người tốt bụng kia.”

Ánh nắng chiều đỏ lửa, đầu cành cây ve kêu, trên ngọn cây xanh biếc có mấy chú chim hoàng oanh, tiếng hót dễ nghe.

Trà Trà mơ màng sắp ngủ, đánh mạnh vào đầu, mở miệng muốn giữ Trần Tâm Ý ở lại ăn cơm tối.

Trần Tâm Ý buông giày mua cho em bé xuống, nói: “Tối nay không được, tớ còn phải đi xem mắt.”

“Tốt, vậy lần sau nha.”

“Tớ đi đây, hôm nào lại tới đây tìm cậu.”

Trà Trà tiễn cô ấy đến cửa, vẫy vẫy tay về phía cô ấy: “Trên đường cẩn thận.” Dừng lại vài giây, cô có ý tốt mà nói: “Chúc cậu xem mắt thuận lợi, sớm tìm được anh chàng đẹp trai cao to giàu có.”

Từ lúc bọn cô tốt nghiệp, Trần Tâm Ý không phải đang xem mắt thì là đang trên đường đi xem mắt. Nhưng đến tận hôm nay, vẫn như cũ không tìm thấy người thích hợp.

Không phải ngại đối phương xấu, thì là ngại già.

Trà Trà vừa ngáp vừa xoay người, ánh mắt lướt qua, bước chân cô dừng lại. Người đàn ông ở bên cạnh đúng lúc ra đổ rác, mặc quần áo ở nhà. Ánh mặt trời chiếu xuống làn da so với quỷ hút máu còn trắng hơn. Động tác hắn cứng ngắc, ánh mắt khó khăn chuyển từ trên mặt cô xuống độ cong rõ ràng trên bụng. Hắn không dám nói quá lớn, sợ làm người dọa chạy, hắn hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tháng rồi?”

Trà Trà vịn khung cửa: “Sáu tháng.”

Thẩm Chấp có lẽ cũng nhìn ra được cô không muốn nói chuyện với mình, hắn nhịn rồi lại nhịn, chỉ dám nói một chữ: “À.”

Trà Trà xoay người vào nhà mình, đóng kỹ cửa sân, cuối cùng cũng không nghe thấy âm thanh nữa.

Thẩm Chấp vẫn còn đứng trước cửa, mặt hơi cúi xuống, tay chân bị gió thổi đến lạnh như băng. Đợi đến khi cả người hắn sắp cứng thành tác phẩm điêu khắc, cơ thể mới động đậy một chút, ngẩng đầu, ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía cô biến mất.

Trà Trà về phòng uống một ly nước ấm mới bình tĩnh lại, bây giờ cô đã không sợ Thẩm Chấp.

Gần sân nhỏ cũng có vệ sĩ ba cô sắp xếp, Thẩm Chấp không dám lại làm cái gì với cô.

Trên đời này, không có khó khăn gì không vượt qua được.

Con của cô cũng sắp sinh ra, đã sớm không còn quan hệ gì với quá khứ Thẩm Chấp.

Mấy tháng nay, Trà Trà thi thoảng nghe thấy tin tức của Thẩm Chấp. Hắn một lần nữa trở về công ty làm, chăm chỉ và cố gắng làm việc, lâu lâu còn sẽ đi tham gia tiệc xem mắt mà mẹ sắp xếp.

Nghe nói mỗi lần xem mắt, hắn đi thẳng vào vấn đề chính, báo cho đối phương biết mình cần uống thuốc lâu dài để khống chế trạng thái tâm lý, hơn nữa hắn đã từng có tiền án ngồi tù.

Bình thường tiểu thư nhà giàu nghe thấy những lời này, bất kể hắn lớn lên đẹp như thế nào, năng lực hơn người ra sao, cũng chùn bước, lấy cớ rời đi.

Trà Trà không quan tâm với chuyện của hắn.

Sau khi Vu Cố tan lớp, cô dùng ngón tay véo eo cậu, nhỏ giọng phàn nàn: “Tại sao anh không nói cho em là Thẩm Chấp còn ở chỗ này?”

Vu Cố bị oan: “Chưa kịp nói với em thì đã bị phát hiện.”

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, Trà Trà cần dưỡng thai ở đây.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đã bắt đầu đau lòng: “Em không muốn ở đây sao?”

“Không có.”

“Đợi sinh con xong chúng ta lại dọn đi.”

“Dựa vào cái gì mà bọn mình phải trốn tránh hắn? Cứ như vậy đi, làm người xa lạ.”

Cây quế vàng ở hai bên sân cũng đã phát triển, rất cao, cành lá tươi tốt của cây hoa quế đã vượt qua tường, che tầm mắt hai bên.

Bọn họ chắc chắn giống như người lạ, không còn liên quan gì nữa.

Vu Cố rũ đôi mắt xuống, tuy rằng hắn và Trà Trà đã đường ai nấy đi, nhưng anh vẫn sẽ ghen, sẽ ghét, sẽ lo được lo mất như cũ. Muốn chiếm hữu toàn bộ thời gian của cô, mỗi phút, mỗi giây đồng hồ.

Anh rất cẩn thận sờ sờ bụng cô, “Hôm nay Bảo Bối có làm phiền em không?”

“Gần đây đều rất ngoan, giống em.”

Vu Cố ngồi xổm xuống, để lỗ tai dán trên bụng cô: “Bảo Bối mau ra đi, đừng làm cho mẹ con bị giày vò.”

Trà Trà nói: “Bảo Bối lúc sinh ra, cũng là em chăm sóc à.”

m thanh Vu Cố cười khẽ: “Đứa bé ba chăm, em thì nghỉ ngơi.”

Ngày sinh dự tính còn hai tháng, nhưng đứa nhỏ lại giống như muốn ra ngoài sớm hơn một chút để ngắm nhìn thế giới này.

Rạng sáng mùng sáu đầu năm, Trà Trà nói đói bụng. Vu Cố từ đi xuống giường, chịu khổ chịu cực, xuống phòng bếp nấu cho cô chén sủi cảo thơm phức.

Trà Trà cảm thấy mãn nguyện ăn hai chén sủi cảo, lại uống thêm nửa chén canh, đột nhiên, cô nói: “Cố Cố.”

Trong lòng Vu Cố căng thẳng, “Làm sao vậy?”

Tay Trà Trà nới lỏng, cái muỗng keng một tiếng rơi vào trong chén, cô nói: “Đau bụng, muốn sinh.”