Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính

Chương 61: Tôi Hận Cậu, Hỏa Táng Tràng (2)




Trà Trà mở to đôi mắt đen nhánh, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, cô liếm môi, ánh nắng ấm áp dừng trên má cô, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi, nhìn giống như một quả cherry vừa mới được hái xuống.

Cô hỏi: “Có chuyện gì đấy?”

Thẩm Chấp nhìn mặt cô, biểu cảm đơn thuần làm người khác cảm thấy đáng thương, vốn dĩ hắn định tìm lý do để thoái thác nhưng hiện tại lại không nói nên lời.

Nhân chứng vật chứng, tất cả chứng cứ hắn đã tìm được hết rồi.

Chỉ chờ đến hôm nay nói cho cô biết bộ mặt thật của Vu Cố, để cô thấy rõ người bạn trai hiện tại của cô đáng sợ đến mức nào.

Thẩm Chấp bỗng nhiên nhớ tới những lời mà dì Sở nói với hắn buổi sáng hôm trước, bà nói Trà Trà đã rất lâu chưa được vui vẻ đến như vậy.

Hắn bắt đầu do dự, không đành lòng.

Ánh mắt tò mò của Trà Trà dừng trên người hắn, không nhìn ra được Thẩm Chấp muốn nói cái gì.

Cô thấy hơi sốt ruột, “Nếu không có việc gì thì tôi phải về nhà.”

Ánh mắt Thẩm Chấp vô tình liếc qua cổ cô, trên chiếc cổ trắng nõn có lưu lại dấu vết, không giống như bị muỗi cắn mà giống như bị người làm ra hơn.

Thẩm Chấp nhấp khóe miệng, cảm giác không đành lòng lập tức biến mất.

Hắn hỏi: “Trà Trà, cậu thật sự hiểu tất cả về Vu Cố sao?”

“Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy mười mấy năm, sao lại không hiểu.”

“Vậy cậu biết cậu ta đã làm gì sao?”

Ánh mắt Trà Trà dần dần thay đổi, cô cảnh giác lùi lại hai bước, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, “Cậu muốn nói cái gì?”

Cô có một trực giác đó là những lời tiếp theo của hắn không phải là lời hay ho gì.

Cô cúi đầu muốn đi về phía trước, “Tốt nhất là cậu đừng nói với tôi, tôi không muốn nghe.”

Cánh tay cô bị người ở đằng sau nắm lấy, Trà Trà dùng sức tránh, nhưng không tránh được, khuôn mặt cô lạnh nhạt, lại mang theo một chút sốt ruột, dùng sức dậm dậm chân, “Cậu buông tôi ra!!!”

Thẩm Chấp rũ mắt, cảm xúc trong mắt nhàn nhạt, tay hắn nắm chặt cổ tay cô, bàn tay dùng sức, kéo cô quay lại.

Trà Trà mặt đã xám trắng, đôi mắt cô thấp thấp, căn bản là không muốn ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp, tự nói với bản thân phải bình tĩnh rồi nói: “Cậu đừng nói mấy lời kỳ quái với tôi, không cần phải châm ngòi tình cảm của tôi với Vu Cố, tôi không ngu đâu, tôi có mắt có trái tim, có thể cảm nhận, cho dù cậu nói cái gì thì tôi cũng sẽ không tin.”

Thẩm Chấp cảm giác nước miếng mình nuốt xuống thật chua sót, hắn cố gắng để giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu, mặt không gợn sóng, “Tớ biết.”

Trà Trà vẫn muốn thoát ra ngoài, “Cậu bỏ tôi ra.”

Thẩm Chấp không chịu nghe cô.

Trà Trà một chút cũng không quan tâm đến thể diện, vừa đá vừa đánh, còn tàn nhẫn đến mức định cắn tay hắn.

Thẩm Chấp mạnh mẽ nắm cổ tay cô, đè cô lên trên vách tường, hơi thở lạnh như băng chạm vào thân thể cô, cô run run rẩy rẩy.

Thẩm Chấp không chịu buông tha cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, bốn mắt nhìn nhau, hắn há miệng thở dốc, không mở miệng nói chuyện.

Trà Trà hét to nói: “Tôi nói tôi không muốn nghe!!!”

Thẩm Chấp cười lạnh, âm thanh giống như đang trào phúng, hắn nhéo cằm cô, “Cậu thật sự hiểu biết Vu Cố sao? Cậu còn chưa biết con người thật của cậu ta đúng không?

Cậu ta ghê tởm đến mức nào, hẳn là cậu cũng không biết nhỉ?”

Đôi mắt Trà Trà đỏ ửng, chân dùng sức đá hắn, nhưng người con trai trước mặt giống như không cảm thấy đau, một chút phản ứng cũng không có.

Ngược lại là bản thân cô, vòng hoa rơi trên đất, đầu tóc loạn hết lên, hỗn độn bất kham.

Lồng ngực Trà Trà phập phồng, có thể nhìn ra được cô thật sự tức giận.

Cô bất chấp tất cả nói: “Vậy tùy cậu.”

Dù sao thì cô cũng không thèm nghe lời nói của Thẩm Chấp.

Chờ đến khi hô hấp dần dần bình thường lại, Trà Trà cúi đầu, âm thanh cũng nhỏ lại, “Tôi coi cậu là bạn bè nhưng cậu lại không coi tôi ra gì vậy thì tùy cậu.”

Thẩm Chấp biểu tình khó coi, sắc mặt âm u, hắn sắp nổi điên rồi.

Trong lòng hắn cực kỳ đau, ngoài đau đớn thì không hề có cảm giác gì khác.

Thẩm Chấp cười nói: “Là do tớ không muốn thấy cậu bị lừa nên mới muốn nói cho cậu đó.”

“Cậu hãy nghe cho kỹ, Vu Cố đã theo dõi nhất cử nhất động của cậu từ lâu, tìm người chụp lén cậu, mỗi một câu nói mỗi một hành động đều có người chụp lén lại gửi cho cậu ta, Trà Trà, cậu không cảm thấy như vậy rất đáng sợ sao?”

Trà Trà giả vờ bình tĩnh, mặt không đổi sắc, “Cậu bịa tiếp đi, tôi nghe.”

Thẩm Chấp đoán được cô sẽ không tin lời của hắn, nhưng mỗi câu nói của hắn đều có chứng cứ, hoàn toàn không phải là nói dối.

Nụ cười của hắn càng tươi, “Điện thoại của cậu có cài phần mềm định vị cậu có biết không?”

“Hắn coi cậu là cái gì? Đồ vật mà hắn sở hữu sao?”

Trà Trà đôi mắt đỏ au, đôi tay trong tay áo không nhịn được mà run lên, cô hung dữ nói: “Cậu câm miệng, không cần nói hươu nói vượn nữa.”

Thẩm Chấp nói: “Vậy cậu đi đến cửa hàng di động kia một chuyến với tớ là biết có phải bịa hay không.”

Hắn lại nói thêm: “Cậu biết cửa hàng di động đó là của ai mà đúng không.”

Trà Trà tay chân nhũn ra, cảm giác trời đất quay cuồng đã rất lâu không cảm nhận được nổi lên.

Cô đương nhiên biết, vài hôm trước, di động của cô bị rơi nên hỏng màn hình, cô cùng Vu Cố mang đến sửa ở một cửa hàng di động.

Mấy tiếng trước cô vừa mới đi lấy.

Cô hữu khí vô lực: “Tôi không đi.”

Thẩm Chấp lại giống như bị điên, nhất định phải kéo cô ra, bắt cô phải trực tiếp nhìn thấy hiện thực đầy máu mé, không phá vỡ hạnh phúc của cô thì không thể bỏ qua.

Trà Trà bị Thẩm Chấp ném lên xe, hành động nhanh gọn khóa cửa xe lại, không cho cô cơ hội nhảy ra khỏi xe.

Cả một chặng đường Trà Trà im lặng không nói gì, Thẩm Chấp đưa cô đến một văn phòng thám tử tư nhân trước.

Hắn giống như một con quỷ, nắm cổ tay cô đến chết cũng không buông, kéo cô đến văn phòng của ông chủ.

Trên bàn làm việc có mấy tấm ảnh về cô mà cô chưa từng nhìn thấy, còn có lịch sử trò chuyện của Vu Cố với đối phương.

Thẩm Chấp ép cô đến mức không thể thở nổi, “Cậu hỏi ông chủ đi, ảnh chụp này là ai bảo bọn họ chụp, lại cho bọn họ bao nhiêu tiền.”

Trà Trà cả người đều run lên, mặt trắng như tờ giấy, mấy bức ảnh này giống như bắt đầu chụp từ lúc cấp ba.

Hầu như là ở bên ngoài trường học.

Đủ loại góc độ.

Một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân chậm rãi nổi lên, cô nhìn đến mức trong lòng cảm thấy sợ hãi, lông tơ dựng đứng.

Trà Trà nắm chặt tệp ảnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm số điện thoại trên lịch sử trò chuyện.

Quả thật đó là số điện thoại của Vu Cố, cô sẽ không nhớ lầm.

Trà Trà nâng lên đôi mắt màu đỏ tươi, cô cắn răng nói: “Giải thích đi.”

Thẩm Chấp liếc mắt ra hiệu với người đàn ông kia, đối phương mở miệng nói: “Sở tiểu thư, mấy năm nay quả thật..... chúng tôi làm việc giúp Vu tiên sinh, cô vẫn nên suy nghĩ cẩn thận.”

Bọn họ đơn thuần chỉ là nhận tiền làm việc.

Ai cho nhiều tiền thì làm việc cho người đó.

Nếu không phải Thẩm tiên sinh cho một khoản thù lao lớn, hắn ta cũng sẽ không để lộ chuyện này dù chỉ một chút.

Đầu óc Trà Trà có hơi đau, cô nghiêng ngả lảo đảo muốn trốn ra khỏi nơi này.

Thẩm Chấp thuận thế mà làm, thô bạo vô lý đưa cô tới tiệm di động kia.

Đúng lúc hôm nay là ngày trực của nhân viên hôm trước giúp cô sử điện thoại.

Thẩm Chấp vươn tay, “Đưa điện thoại cho tớ.”

Trà Trà không nhịn được, đôi mắt dần lấp lánh muốn chảy nước nhưng cô lại chịu đựng cố không rơi nước mắt, cô không nói lời nào, cũng không chịu giao điện thoại ra.

Thẩm Chấp dễ như trở bàn tay lấy điện thoại ở tay phải cô ra, để ở trên mặt tủ kính.

Nhân viên cười nịnh nọt, “Vị tiểu thư này, thật là ngượng ngùng, nhưng cô ngàn vạn lần đừng đổ trách nghiệm lên đầu tôi, lần trước là bạn trai cô nói muốn cài thiết bị định vị vào điện thoại của cô nên tôi mới dám làm như vậy, tôi lập tức giúp cô bỏ cái thiết bị này đi, cô yên tâm.”

Trà Trà nghe xong lời này, đừng nói là mặt, ngay cả môi cũng không còn một chút huyết sắc.

Cô nhìn người nhân viên, “Cậu ấy bảo cậu làm?”

“Đúng vậy, bằng không tôi cũng không dám làm việc này đâu.”

“Cậu ấy nói như thế nào.”

“Tôi quên mất rồi, dù sao thì ý của cậu ấy là bảo tôi cài vào, trả tiền cũng rất nhiều, tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên đã làm theo.”

“Ồ.”

Trà Trà ngoại trừ ồ một tiếng thì không còn nói thêm gì nữa.

Trong tiệm an tĩnh, cho dù là tiếng kim rơi hiện tại cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhân viên cẩn thận gỡ thiết bị định vị trên điện thoại cô đi, qua mười phút, hắn cầm chiếc điện thoại vẫn còn nguyên dạng đưa cho cô, “Vị tiểu thư này, tôi đã giúp cô gỡ đi rồi, hiện tại cô có thể yên tâm.”

Trà Trà nhận lại điện thoại, lễ phép nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cậu.”

Cô vùi đầu không nói một lời đi ra khỏi cửa hàng di động..

Thẩm Chấp nhắm mắt đi theo đằng sau cô, một đường đi theo cô trở về ngõ hẻm.

Thẩm Chấp nhìn bóng dáng đơn bạc của cô, hắn nói: “Hiện tại thì cậu tin tôi rồi chứ, tôi nói đâu có sai.”

Thiếu nữ bước tiếp không dừng lại, một chữ cũng không thèm nói với hắn.

Thẩm Chấp để tay lên vai cô, ép cô xoay người đối mặt với mình.

Hắn nói: “Đó là tình yêu của Vu Cố sao? Như vậy có thể gọi là thật lòng sao? Hiện tại chỉ là định vị nhưng về sau thì sao? Cậu sẽ làm trầm trọng thêm, muốn thao túng cuộc đời của cậu, sẽ không để cho cậu gặp những người khác, tước đoạt đi tự do của cậu, đoạt đi quyền lợi của cậu, biến cậu thành một đồ vật của hắn, cậu hiểu không?”

Thân thể Trà Trà run mạnh, nước mắt đang cố không chảy xuống sắp không chịu nổi nữa.

Cô rất muốn giả vờ như chưa hề nghe thấy bất cứ cái gì cả.

Thẩm Chấp đọc từng chữ nói: “Cậu ta không yêu cậu, cậu ta chỉ đang lừa cậu tôi.”

Trà Trà dùng sức đẩy hắn ra, tơ máu che kín hốc mắt, lặp đi lặp lại một câu: “Cậu ấy yêu tôi, cậu ấy đối xử với tôi rất tốt.”

“Cậu ta đang giả vờ, là diễn kịch, cậu ta không ôn nhu, chỉ là học được diễn kịch ôn nhu ở trước mặt cậu.”

Thẩm Chấp giống như bắt buộc phải phá tan giấc mơ đẹp của cô, “Cậu ta là một tên biến thái, chỉ coi cậu là một đồ vật mà thôi, chờ đến khi nào không còn hứng thú nữa thì sẽ ném cậu sang một bên.”

Tâm trạng của Trà Trà bùng nổ, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống chảy theo gương mặt, giống một chuỗi trân châu đang rơi, ướt nhẹp cằm của cô, “Vậy thì sao?”

Thẩm Chấp bị hỏi đến nghẹn họng.

Trà Trà há miệng cắn lên tay hắn, cho đến khi trong miệng cảm nhận được mùi của máu, mới bằng lòng ngẩng mặt lên, nước mắt đầy mặt nhìn hắn, khàn cả giọng, cuồng loạn, “Vì cái gì mà cậu nhất định phải nói cho tôi!?!?”

“Tại sao không chịu buông tha cho tôi hả?”

“Tại sao không thể để cho tôi bị lừa cả đời?!”

“Cậu cho rằng bản thân mình tốt được bao nhiêu? Cậu có tư cách gì mà ra vẻ đạo mạo mà chỉ trích cậu ấy!?"

m thanh của cô đã lớn đến mức không thể lớn hơn, giơ tay lau sạch nước mắt trên má, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong đó chỉ toàn là hận thù, “Vì sao cậu không thể để tôi hạnh phúc?”

“Cậu có biết mấy ngày nay tôi đã vui vẻ đến mức nào?”

“Vì sao mà một chút giây phút vui vẻ ngắn ngủi như vậy cũng không thể cho tôi?”

“Vì cái gì mà cậu nhất quyết phải nói cho tôi!!!”

“Tôi với cậu ấy như thế nào thì liên quan quái gì đến cậu!?”

Cô hỏi đến mức không còn sức lực để nói tiếp.

Thẩm Chấp lùi lại, biểu cảm trên mặt cũng không khác cô là bao.

Hận ý trong mắt Trà Trà làm trái tim hắn đau đớn, hắn cau mày, mạnh miệng nói ra lời nói cũng chỉ có thể lừa gạt bản thân: “Tớ không muốn nhìn thấy cậu bị hắn lừa dối.”

Trà Trà cười hai tiếng, cô không lưu tình chút nào, đâm vào lòng hắn một nhát dao: “Rõ ràng chính cậu mới là người lừa gạt tình cảm của tôi lớn nhất.”

Thẩm Chấp sắc mặt chết lặng đứng trước mặt cô, thân thể cứng đờ như bị đóng đinh tại chỗ.

Trà Trà lau khô nước mắt ở đuôi mắt, cô nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng nếu tôi và Vu Cố chia tay thì sẽ quay lại với cậu?”

Cô rất ít khi nói khó nghe như vậy: “Tôi nói cho cậu biết, vĩnh viễn đều không thể.”

Trà Trà hiện tại chính là đang giận chó đánh mèo lên người hắn, hận ý ở trong mắt cô có thể thấy rõ, cô cắn răng, từng câu từng chữ nói: “Thẩm Chấp, tôi hận cậu.”

“Tôi thật sự hận cậu.”

“Hiện tại tôi chỉ ước nếu trước đây tôi không quen cậu thì tốt biết bao.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Chấp: Đại ý

Vu Cố: Ha hả

Trà Trà: Tức thật chứ