“Nghe nói phó bản dành cho tân thủ lần này có độ khó là cấp S đấy!” Tạ Nguyên Minh nói với em gái mình.
Em gái của anh ấy đang cắt hoa quả ở trong bếp, hai anh em bọn họ và một người bạn của anh ấy là Hoàng Mao sống chung trong một căn nhà rộng 40 mét vuông.
Ở đây rất khó mua nhà nên diện tích tuy nhỏ nhưng đây cũng được xem là một căn nhà lớn rồi.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn đi thuê nhà.
“Sao anh biết được?” Tạ Trì Trì vừa cắt hoa quả vừa hỏi, cũng không ngoảnh đầu lại.
“Đang phát sóng trực tiếp đấy, mau tới xem, nhìn máu me quá.” Tạ Nguyên Minh nói rồi kéo em gái mình ra khỏi bếp.
Tạ Trì Trì bày hoa quả ra đĩa rồi hai người ra phòng khách nhỏ, phòng khách này thật sự rất nhỏ.
Nhà cũng nhỏ nhưng với bọn họ như thế này đã là đầy đủ và tốt lắm rồi.
Có một chiếc tivi đặt ở trước phòng khách, đi kèm với ngôi nhà để họ có thể xem được các chương trình phát sóng trực tiếp.
Thỉnh thoảng Chủ Thần sẽ phát một vài phó bản thú vị cho bọn họ xem như một trò tiêu khiển.
Lần này phó bản dành cho tân thủ rất kích thích, tất cả tân thủ được đưa vào phó bản cấp S.
Tạ Trì Trì nhìn hình ảnh một bức tường thịt người đang nuốt chửng những tân thủ ở trên tivi mà vẫn có thể bình tĩnh ăn hoa quả.
Những thứ thế này cô ấy gặp nhiều rồi nên cũng không thấy kinh tởm lắm.
“Đều chết hết rồi.” Tạ Trì Trì nhìn phát sóng trực tiếp: “Nhóm tân thủ này cũng thật đáng thương, vừa mới đến đã bị đưa vào phó bản cấp S rồi.”
Tạ Nguyên Minh ăn một miếng hoa quả: “Đúng thế, ngay cả chúng ta gặp phải phó bản kiểu này cũng chỉ có đường chết.”
“Cái gì mà chỉ có con đường chết?” Hoàng Mao mở cửa phòng đi vào.
Tạ Nguyên Minh mở miệng nói: “Phó bản dành cho tân thủ là cấp S, nên tôi nói nếu là chúng ta đi vào thì cũng chỉ có đường chết.”
Hoàng Mao đóng cửa lại, anh ấy liếc mắt nhìn phát sóng trực tiếp, sau đó cau mày nói: “Không phải chỉ là tường thịt người thôi sao? Chúng ta có đạo cụ còn sợ thứ đồ chơi này à?”
“Nhìn qua thấy cũng không có gì nguy hiểm mà, chỉ có thế này mà là phó bản cấp S à?”
Tạ Trì Trì liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó hơi dịch mông nhường chỗ cho Hoàng Mao: “Anh về muộn nên chưa xem hết, bọn quái này giết cũng không chết, hơn nữa boss lớn lợi hại nhất còn chưa có xuất hiện.”
“Lúc trước, khi tôi và anh trai đến đây, chúng tôi đã xem phát sóng trực tiếp về phó bản này, lúc đó có một cao thủ cấp SS đi vào nhưng cũng không thể sống sót trở ra bởi vì tất cả đạo cụ đều vô dụng với tên boss lớn kia.”
“Cái gì? Vậy thì đánh thế nào được?” Hoàng Mao trợn tròn hai mắt: “Khác gì khoanh tay chịu chết đâu!”
Anh ấy vừa nói xong thì tiếng nói của một cô bé truyền đến từ trong phát sóng trực tiếp: “Đi cày ruộng lúc ban trưa, mồ hôi rơi tí tách như mưa.” (*)
(*) Trích từ bải thơ “Sừ hoà nhật đương ngọ”
Nguyên văn: Sừ Hòa nhật giữa trưa, hãn nhỏ hòa dưới thổ
Bên Việt Nam có một bài ca dao tương tự:
“Cày đồng đương buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.”
Tạ Trì Trì cau mày nhìn phát sóng trực tiếp, trong đó hiện ra hình ảnh tên boss lớn làm cho cô ấy bị ác mộng mấy ngày liền đang ôm một cô bé trong tay.
“Chuyện gì vậy?”
Tại sao tên boss lớn kia lại ôm một cô bé, lẽ nào cô bé này cũng là quái trong đấy?
Hoàng Mao thoáng sửng sốt rồi mở miệng nói: “Tôi đã thấy cô bé này ở quảng trường rồi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích, thì ra là bị đưa vào phó bản rồi.”
Tạ Trì Trì kinh ngạc vô cùng: “Anh nói cô bé này cũng là người chơi á?”
Sao có khả năng này được!
Sao tên boss lớn kia không giết cô bé này!
Rất nhiều người chơi khác cũng thắc mắc giống như cô ấy, bọn họ nhìn chăm chú vào phát sóng trực tiếp, ghi chép lại, nhằm tìm ra cách đối phó với phó bản này.
Không ai biết phần thưởng của phó bản này là gì.
Có thể là đạo cụ cấp S, nếu có nó thì có thể tăng cơ hội sống sót.
Tiểu Bạch không biết có rất nhiều người chơi đang quan sát cô bé vì lúc này cô bé còn đang nghiêm túc đọc sách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô bé quá tập trung vào đó mà không biết rằng những con mắt sau bậc thang đang nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Ông nội Đao Đao, cháu đói quá.” Tiểu Bạch đọc xong câu thơ cuối cùng thì sờ bụng nhỏ trống rỗng của mình.
Ông lão nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Bạch thì thở dài một hơi rồi bế cô bé vào phòng bảo vệ ở bên cạnh: “Ông nội Đao Đao nấu cơm cho cháu ăn.”
“Tốt quá! Cảm ơn ông nội Đao Đao!” Tiểu Bạch vui vẻ vỗ tay.
Sau đó, những người chơi cứ trơ mắt nhìn tên boss lớn kia nấu một bát mì sợi cho một cô bé 3 tuổi.
Tiểu Bạch hút sợi mì: “Ông nội Đao Đao, ông ở đây một mình không thấy cô đơn sao?”
Cô bé chỉ đọc sách có một lúc buổi trưa đã thấy chán rồi, ông nội Đao Đao chỉ có một mình mà không thấy buồn sao?
Ông lão chỉ nhìn vào tờ báo mà không trả lời lại câu hỏi này của cô bé, rồi hỏi ngược lại cô bé: “Cháu chết thế nào?”
Tiểu Bạch nhìn ông lão với đôi mắt ngập nước rồi mở miệng nói: “Bị kẻ xấu dùng gối làm ngạt chết.”
“Bọn họ không thích cháu vì sợ cháu sẽ cướp bố mẹ của bọn họ.”
“Thế nên mới làm cháu ngạt chết.” Tiểu Bạch cúi đầu ăn mì, vẻ mặt không có cảm xúc gì.
“Cháu muốn báo thù không?” Ông lão liếc mắt nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc đầu rồi lại gật đầu một cái: “Cháu muốn nhưng cháu đã chết rồi!”
“Thế nhưng cháu đã báo thù được rồi, hắn nói hắn là Tử Thần có một lưỡi hái tử thần, nhưng giờ cháu mới là Tử Thần!”
Cô bé nắm tay lại: “Sau này cháu cũng muốn làm Tử Thần!”
Ông lão nhíu mày, đôi mắt vẩn đục tràn đầy lạnh lùng: “Muốn làm Tử Thần thì phải giết rất nhiều người, cháu có dám không?”
Tiểu Bạch gật đầu: “Cháu sẽ giết kẻ xấu! Cháu dám, cháu không sợ, là bọn họ phải sợ cháu!”
“Hahahahaha.” Dường như ông lão nghe được chuyện gì rất thú vị: “Tốt lắm, vậy cháu sẽ là Tử Thần.”
“Sụt sụt sụt sụt ~” Tiểu Bạch tiếp tục ăn mì.
Những người chơi vừa xem phát sóng trực tiếp vừa chăm chú ghi chép lại từng câu nói, từng biểu cảm của bọn họ.
Tuy rằng phần lớn nội dung là những việc nhà lông gà vỏ tỏi, nhưng không ai dám chắc trong này có câu nào là đúng hay không.
Có khi trong đó có cách thoát thân thì sao.
Sau đó, bọn họ xem liên tục suốt 9 ngày.
Tạ Trì Trì xoa cái đầu đang đau đớn: “Vậy nên cần phải dùng tình thân để cảm hóa boss lớn à.”
“Cũng không hẳn là thế, có khi ông ta thích dáng vẻ trẻ con như thế này.” Tạ Nguyên Minh mở miệng nói.
Hoàng Mao hít sâu một hơi: “Vậy chúng ta làm sao qua cửa? Chẳng lẽ phải biến thành nhãi con đi bán manh à?”
“Không biết, chúng ta cứ xem tiếp đi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, không chắc cô bé này có thể sống được.” Tạ Trì Trì mở miệng nói.
Sau khi nói xong, bọn họ nghiêm túc xem phát sóng trực tiếp, dù sao đây là phó bản mà cao thủ cấp SS cũng không qua được.
Một cô bé 3 tuổi có thể trụ được ở trong này 9 ngày đã là một kì tích rồi.
[À há ~ vẫn còn một cô bé còn sống à, ông của mi sẽ ăn mi ngay thôi ~ chuẩn bị tốt tinh thần bị ăn tươi nuốt sống đi nhé ~]
[Đùa một chút thôi, thời gian còn lại là sáu tiếng, xin mời người chơi cố gắng chịu đựng, nếu không kiên trì được... Thì sẽ không có sau đó đâu!]
Ở trong đầu Tiểu Bạch có một âm thanh thông báo, Tiểu Bạch gãi đầu: “Sau sáu tiếng nữa là cháu phải rời khỏi đây rồi !”
“Ông nội Đao Đao, cháu không nỡ bỏ ông lại đây!”
Ông lão nở nụ cười: “Vậy ông đi cùng cháu.”
“Có thật không ạ?” Tiểu Bạch mở to hai mắt: “Thật sự có thể đi cùng cháu sao?”
“Ừm.” Ông lão gật đầu: “Không phải cháu cần một cây đao sao?”
“Ông sẽ làm cây đao của cháu, thế nhưng... Cháu đừng quên những gì mình đã nói.”
Tiểu Bạch duỗi ra bốn ngón tay, trông vừa nghiêm túc vừa đáng yêu nói: “Tiểu Bạch cháu xin thề, cháu sẽ không quên lời nói của mình! Cháu muốn làm một Tử Thần mà ai nghe tiếng cũng phải sợ vỡ mật!”
Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười, nụ cười này nhìn hơi mất tự nhiên và cứng nhắc khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị.
Ông ta đã sống mấy ngàn năm rồi, lần đầu tiên gặp một cô bé dám ăn to nói lớn như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vậy nên ông ta muốn nhìn xem cô bé này có thể làm đến mức nào.
Nếu như không được, thì ăn luôn cô bé là được.
Hơn nữa, đã lâu rồi ông ta không đi ra ngoài xem thử, mỗi ngày ở cùng một đám người ngu xuẩn làm ông ta thấy bản thân cũng sắp ngu ngốc như bọn họ.
Nghĩ tới đây, ông ta đạp con ngươi một chút, con ngươi không kịp bỏ trốn bị nổ tung làm cầu thang ngập tràn trong máu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một đống người tụ tập trên quảng trường của thế giới vô tận.
Bọn họ nhìn lên màn hình lớn ở quảng trường, trong hình ảnh xuất hiện một cô bé cầm một lưỡi hái dài mấy chục centimet trong tay.
Lưỡi hái nhìn rất đơn giản, còn trọc lốc, ai không biết còn tưởng rằng đây chỉ là một món đồ chơi của cô bé.
Nhưng mà nơi này không ai không biết, cái này không phải là đồ chơi mà là lưỡi hái do boss lớn của phó bản cấp S tình nguyện biến thành.
Làm lưỡi hái cho một cô bé 3 tuổi.
Mục đích bọn họ tụ tập ở đây không phải vì tham gia trò vui.
Bọn họ muốn cướp món đạo cụ này.
Tuy có quy định không thể đánh nhau ở quảng trường, nhưng đâu nhất thiết phải đánh nhau mới cướp được đạo cụ.
Đối với một đứa bé như thế này, chỉ cần quát mấy câu thì cũng làm cô bé tủi thân phát khóc rồi.
Đến lúc đó còn không dễ dàng lấy được lưỡi hái à, nếu vẫn không được thì còn có thể vào chung phó bản với cô bé, giết người cướp lưỡi hái.
Để cô bé cầm một vũ khí tốt như vậy thì quá lãng phí, không bằng đưa cho bọn họ để bọn họ có cơ hội sống lâu hơn một chút.
Dù sao một cô bé mới có 3 tuổi, chưa chắc có thể sống sót ở phó bản tiếp theo.
Dù có lấy được lưỡi hái, mà bản thân không có thực lực gì thì cũng chỉ là cừu non mặc người xâu xé.
“Xong rồi! Cô bé đó đi ra rồi!” Có người hô.
Mọi người vội vàng chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần cô bé vừa bước ra, mọi người sẽ tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Mọi người trên quảng trường đều nhìn một cách chăm chú, chỉ cần Tiểu Bạch vừa ra thì bọn họ sẽ cướp người trước rồi mới cướp của sau.
Không lâu sau, hình dáng Tiểu Bạch dần dần xuất hiện trên quảng trường, ôm một cái lưỡi hái trong lòng.
Ánh mắt của mọi người sáng lên: “Mau giao lưỡi hái ra đây...”
Chưa đợi bọn họ nói xong, cô bé đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mọi người nhìn phía trước đã không còn bóng người thì thấy kinh ngạc vô cùng.
“Mẹ nó, cô bé đó điên rồi sao mà lại tiến vào phó bản khác rồi!”
“Sơ suất quá! Biết thế giữ lại lưỡi hái trước, giờ nó mất tăm rồi.”
“Thật là đen muốn chết!”
Bọn họ tức giận mắng, cảm thấy mình đã mất một bảo bối lớn.
Không ai quan tâm đến Tiểu Bạch.
Chỉ là một cô bé 3 tuổi, sớm muộn gì cũng chết! Nhưng mà nên giao lại lưỡi hái cho bọn họ rồi hãy chết.
Có người nhìn vào chỗ mà Tiểu Bạch biến mất với ánh mắt tức giận, có người quyết định tiến vào phó bản để thử xem có thể bắt được Tiểu Bạch hay không, có người thì bỏ đi.
Chờ ở chỗ này cũng không có ý nghĩa vì ở thế giới vô tận, thời gian chính là sinh mạng.
Thay vì chờ một cô bé không thể sống sót, họ nên tìm hiểu xem ở thế giới này có một phó bản nào dễ dàng qua cửa không.
Lúc này, Tiểu Bạch đã tiến vào phó bản và đang cầm thanh lưỡi hái đã biến lớn hơn trong tay.
Mũi nhọn của lưỡi hái đâm vào đầu của một con quái vật, trong nháy mắt, đỉnh đầu của nó chảy ra dòng máu đỏ sền sệt.
Con quái vật nhìn cô bé ở trước mặt với vẻ hoang mang, đến tận lúc chết nó cũng không biết tại sao vật nhỏ này có thể dùng lưỡi hái đâm chết nó được.
“Giết hết bọn nó đi.” Lưỡi hái nói: “Một đứa cũng không chừa lại, xấu xí nhìn mà thấy phiền.”
Tiểu Bạch lau máu tươi dính trên mặt: “Vâng ạ! Ông nội Đao Đao!”
Cô bé rút mũi lưỡi hái ra khỏi đầu con quái vật đã chết rồi xoay người, dùng lưỡi hái cắt đứt cổ của một con quái vật khác.
Cái đầu bay lên trời!
Theo quán tính, Tiểu Bạch bị xoay vài vòng rồi đặt mông ngồi trên mặt đất, đầu óc quay mòng mòng.