Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng

Chương 8




Đến ngày thứ tám, tiểu phượng hoàng xem như tỉnh lại. Nhưng lại không biết lựa giờ, ban ngày ban mặt sáng rõ không tỉnh, lại chọn lúc trời tối gió to mà tỉnh, ngủ lâu như vậy, toàn một thân đau nhức, mắt còn chưa mở mà người đã duỗi trước, tay chân vươn dài eo lưng duỗi căng.

Thật sự là một chú phượng hoàng tính cảnh giác thấp, căn bản không cảm giác được trên giường mình còn có người khác, chưa kịp than một tiếng thoải mái dễ chịu, tay đã bị người bắt lại, sau đó toàn thân bị kéo lại đè xuống giường.

Tiểu phượng hoàng hoảng sợ trợn mắt.

Là Tiện Ngô, lão ngô đồng hoàn hảo vô khuyết, giờ này khắc này đang ở trên giường cậu, mặc áo lót trong, đè cậu trên giường, rất nặng a.

Một màn này giống như là......

Tiện Ngô cướp lời cậu nói ra trước: "Yêu đương vụng trộm."

Thư Hoàng giãy giụa một hồi lâu cũng không thoát được trói buộc của hắn, đành dứt khoát nghiêng mặt đi, không muốn đối diện với hắn, không muốn cùng hắn nói chuyện.

Ái chà, tiểu phượng hoàng dỗi, là một tiểu phượng hoàng tình tính lớn a.

Cậu nghiêng đầu về một bên, tai vừa lúc đối diện với Tiện Ngô, vì thế Tiện Ngô dịch gần tới, cúi người dán trên tai cậu thổi một hơi, không biết có phải tiểu phượng hoàng kinh sợ hay không, một mảnh da thịt đều bị nung đỏ.

"Em có biết không? Em ở trên người ta ngủ bảy ngày, phu thê chi thật đều có."

Tiểu phượng hoàng mở to hai mắt, bị những lời này của hắn làm cả kinh, cằm đều muốn rớt. Cậu không phải vừa mới niết bàn sao, nhân sinh mới vừa trải ra trước mặt, còn chưa đi lên đã bị vấp ngã đau như vậy?!

Vội vàng xem xét trên người có chỗ nào kỳ lạ hay không, ánh mắt nôn nóng kiểm tra khắp nơi, thẳng đến khi nghe thấy tiếng cười từ kìm nén, sau đó lại càng ngày càng to của Tiện Ngô, lúc này cậu mới biết là mình bị lừa.

Thư Hoàng thẹn quá hoá giận, dùng chân nhắm thẳng trên vai của hắn mà, tay cũng ra sức giãy giụa, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi gạt ta, ngươi lại gạt ta! Ngươi rõ ràng không có việc gì, còn tránh ở một bên xem ta bị chê cười, ngươi mỗi lần đều như vậy!"

Càng nói càng ủy khuất, càng ủy khuất càng tức, tức đến xù lông.

Bả vai Tiện Ngô bị cậu đá vài cái, thế nhưng tiểu phượng hoàng mới vừa tỉnh lại đầu còn có chút choáng váng, lực chân đá tới giống như gãi ngứa, lặp đi lặp lại nhiều lần mà kiệt sức, tiểu phượng hoàng trước thở một hơi rồi mới đánh tiếp: "Ngươi chờ, chờ ta thở cái đã."

Không đợi cậu thở hết hơi, đầu gối Tiện Ngô đã trực tiếp đè lên hai chân cậu, hoàn hoàn toàn toàn chế trụ thân thể cậu, sau đó lại cúi người áp xuống: "Cũng được, chờ em thở xong mới có sức cùng ta viên phòng."

Tiểu phượng hoàng buột miệng thốt ra: "Ai muốn cùng ngươi làm phu thê!"

Tiện Ngô cười một tiếng, hôn lên đôi mắt cậu, tiểu phượng hoàng nghe thấy hắn dùng giọng điệu chịu thua nói: "Là ta, ta rất muốn cùng em làm phu thê."

Lão ngô đồng xảo trá bắt đầu dùng thủ đoạn lừa gạt: "Em có biết không, em cùng ta tuy rằng không có phu thê chi thật, nhưng là ta đã vén hỉ khăn của em, đút em uống rượu giao bôi......"

Tiểu phượng hoàng liếc mắt, thâm biểu hiện nghi hoặc: "Gạt ta?"

"Sao có thể, ta luyến tiếc." Một bên khác, bàn tay lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay, đem gối mềm quanh thân, còn có chăn kéo qua, lót thành một cái đệm mềm mại.

Tiểu phượng hoàng buồn bực: "Ngươi đều lừa ta niết bàn."

Chuyện niết bàn này, cậu là theo nguyên tắc có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, các trưởng lão khuyên can mấy trăm năm, cậu còn không chịu đâu.

"Là thật. Lần này không lừa em."

"Nhất định là có, ngươi nhất sẽ lừa ta!" Tiểu phượng hoàng một bộ hiểu rõ tiểu tâm tư của hắn.

Tiện Ngô kề sát vào, ái muội nói: "Hiểu ta nhe vậy?"

"Đương nhiên."

"Vậy em có biết kế tiếp ta muốn làm gì hay không?"

Tiểu phượng hoàng ngốc ngốc, có điểm nghi hoặc, chớp chớp mắt, ngẩng đầu: "Ngươi phải là......"

Tiện Ngô thả lỏng giam cầm với cậu một chút, tiểu phượng hoàng luôn muốn chạy trốn cảm giác được thì đuôi mắt nhướng lên một cái, chuẩn bị từ dưới thân Tiện Ngô đào tẩu ra.

Giờ khắc này trong tâm cậu đều là một lòng muốn bay lên, nhưng còn chưa thoát ra khỏi, một bàn tay đã vươn tới kéo cậu lại, lúc này trực tiếp đem cậu đẩy ngã, ấn lên chỗ chăn gối mềm mại kia.

Tiểu phượng hoàng ngã lên giường, Tiện Ngô lại một lần ngăn chặn cậu, bị triệt triệt để để ngăn chặn, tiểu phượng hoàng theo bản năng muốn ngồi dậy, Tiện Ngô lại chậm rãi kề lại, một người tiến một người lui, thẳng đến khi không thể lui được nữa.

Hắn cúi người áp xuống, chui đầu vào cổ cậu, dịu dàng nói: "Hỉ khăn của em là ta vén, rượu giao bôi là ta từng ngụm từng ngụm đút cho em, bảy ngày bảy đêm em hoàn toản là ở trong ngực ta ngủ......"

Tiểu phượng hoàng bị không khí ái muội này làm cho đỏ mặt.

Không cần nói nhiều nữa, hắn đem một góc chăn nhét vào trong tay cậu, một tay khác lại giải khai áo lót của cậu, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, hắn chôn vào cổ cậu, vươn đầu lưỡi liếm láp lên làn da.

Một khắc đầu lưỡi tiếp xúc với da thịt, một trận ngứa ngáy thoáng qua, tiểu phượng hoàng trừng lớn đôi mắt, đây là cảm giác gì?!

Ngứa đến tâm can đều đang run rẩy, tức khắc liền quên mất phải thở như thế nào, nắm chặt góc chăn trong tay, ngón chân cũng không trực giác cuộn tròn.

Lúc Tiện Ngô ngậm xuống hầu kết hơi phồng lên của cậu, tiểu phượng hoàng căng chân cong eo kêu lên: "A! Tiện Ngô......"

Phượng hoàng giãy giụa cũng không phải phản kháng, mà là mờ mịt thất thố khi phải đối mặt với những chuyện mình không biết này, cho nên phản ứng thập phần ngây thơ lại trực tiếp.

Tiện Ngô cũng không vội vã hôn môi cậu, hắn còn đang khiêu khích phượng hoàng, hôn vô cùng ôn nhu lại khiến cậu thấm ra mồ hôi mỏng, rồi sau đó mới chậm rãi hướng lên trên cằm, môi dưới, cùng lúc đó duỗi tay vuốt ve cánh tay cậu, một thoáng lướt qua, mang theo một trận ngứa ngáy, mười ngón đan xen, tiểu phượng hoàng mờ mịt vô thố, chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, theo bản năng ỷ lại, gắt gao chế trụ tay hắn.

Tiểu phượng hoàng đôi mắt đỏ rực, ánh mắt ướt đẫm, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cậu nhìn Tiện Ngô, nhút nhát nói: "Ta...... Ta không biết......"

"Em không cần biết." Tiện Ngô hôn lên đôi mắt cậu, ôn nhu dỗ dành, "Em chỉ cần biết một chuyện là được."

Tiểu phượng hoàng nhìn hắn, ánh mắt vô tội đáng thương.

"Em chỉ cần biết, em là người ta thích."

"Ngươi thích ta sao?"

Chạm đến tâm khảm, tiểu phượng hoàng lòng có chút đau, có chút nhức nhối, có chút ủy khuất: "Chính là ngươi gạt ta."

"Em thề độc như vậy, rốt cuộc là ai lừa ai trước?" Dán lên trán cậu, làm bộ như không so đo, "Ta cũng là bị em chọc cho giận đến không có biện pháp."

Tiểu phượng hoàng là một chú phượng hoàng không hề có tâm cơ, suy nghĩ một chút, phát hiện ra hình như đúng là do mình sai trước, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sét không làm ngươi bị thương chứ?"

Lão ngô đồng bắt đầu khi dễ người: "Cũng không có gì, chỉ là bị tức giận đến khó thở mà thôi."

"A,...... Vậy ngươi trước tiên chậm rãi thở đi."

"Há miệng."

"Làm gì?"

"Em không phải nói ta chậm rãi thở sao."

Tiểu phượng hoàng không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không có biện pháp, đuối lý thì chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm.

"Ban ta một ngụm tiên khí, lòng ta tự nhiên có thể giảm đau vài phần."

Tiện Ngô cúi người hôn xuống.