Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng

Chương 5




Ngày hôm sau mặt trời vừa lên, người hầu liền đến hầu hạ Thư Hoàng mặc quần áo, còn chưa đến gần người Thư Hoàng, cậu đã để chân trần chạy ra khỏi phòng, mọi người kinh hãi chạy theo, kết quả nhìn thấy cậu chân trần ở bên cửa sổ ngửa đầu nhìn cây ngô đồng.

Mọi người cho rằng cây ngô đồng là trêu chọc cậu, chút nữa chắc chắn sẽ lại trình diễn tiết mục kéo rìu chặt cây.

Không cần Phượng Hoàng Quân mở miệng, người hầu chết lặng mà phân phó xuống: "Đi đem cái rìu kia kéo lại đây, bằng không chút nữa ngài tự mình đi kéo sẽ lại mệt đến thở hồng hộc."

Mọi người ở tại chỗ chờ đợi, lúc này Thư Hoàng lại ngửa mặt lên trời nhìn cây, nói một câu: "Các ngươi nói...... Cái cây này có phải muốn tưới tưới hay không a."

Thư Hoàng xoay người đối mặt với bọn họ, chỉ vào lá cây trên đỉnh cao nhất, cực kỳ nghiêm túc nói: "Các ngươi xem, mấy cái lá kia đều vàng rồi, không tưới nước nữa thì khô mất."

Mọi người trừng lớn mắt, sợ ngây người.

"Bằng không...... Đi kho binh khí lấy cái kéo lớn lại đây, ta giúp hắn tỉa lá."

Mọi người nhao nhao truyền nhau: Tổn thọ a, Phượng Hoàng Quân bị ma chướng rồi.

Mọi người cho rằng cậu chỉ nói chơi chơi, không ngờ tới ngày hôm sau liền thật sự thấy Thư Hoàng từ trong kho binh khí lấy ra một cái kéo chuẩn bị giúp cây ngô đồng tỉa lá.

Cho rằng cậu lớn gan, muốn dối trá mà có lệ khen cậu một khen: "Quân thượng nhà chúng ta tâm địa thật tốt.", "Ân ân ân, đúng đúng, tim gan đều tốt."

Lời khích lệ còn chưa xuất khẩu, Phượng Hoàng Quân đang muốn bay lên cây đột nhiên thu cánh lại.

Có câu 'phượng hoàng tê ngô', phượng hoàng tộc là chủng tộc chung tình, nếu đã bay lên cây ngô đồng nào thì đời này liền không đậu cây ngô đồng khác nữa, này cũng giống như ở dưới nhân gian, sờ tay hoàng hoa đại khuê nữ liền phải phụ trách vậy.

Thư Hoàng đột nhiên lắc đầu: "Ta là phượng hoàng nhã nhặn, lại là thượng quân trong tộc, phải làm gương cho bọn tiểu bối, không thể tùy tùy tiện tiện đi lên."

"Quân thượng, ngài đi lên đi, thật sự đấy, đừng cố kỵ chúng ta, đừng nói đến nhã nhặn, hôm qua thời điểm vớt được ngài đang ngủ, chúng ta còn thấy ngài ngủ rất thoải mái a."

Người hầu nhìn thấu tâm cậu, đều hận rèn sắt không thành thép, rèn sắt không thành thép a!

Người hầu nói xong, vốn tưởng rằng Phượng Hoàng Quân sẽ giống như trước đây thẹn quá hoá giận, nổi trận lôi đình mà lập tức lắc đầu phủ nhận, không ngờ tới Phượng Hoàng Quân giật mình xong lại như đi vào cõi thần tiên, sau đó liền thấy gương mặt trắng nõn búng ra sữa của cậu nhiễm chút hồng, sau đó lại duỗi tay che cái trán của mình.

A?

A!

Người hầu mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc mà liên tiếp lui mấy bước, chỉ vào Phượng Hoàng Quân tay run run: "Không phải chứ!"

"Ta ngày hôm qua...... mộng xuân." Thư Hoàng duỗi tay xoa cái trán của mình, là nơi ngày hôm qua Tiện Ngô thường dùng tay chọt chọt, Phượng Hoàng Quân ngây thơ vành tai đỏ đỏ, ấp úng, "Nhưng hẳn là không phải mộng."

Tổn thọ, tổn thọ! Quân thượng của bọn họ xuân tâm tràn lan!

Miệng đám người hầu há đến không thể rộng hơn được nữa, một truyền mười mười truyền trăm, Đông Hải Tây Hải chúng tiên phủ mỗi một chỗ đều truyền đến.

Hôm nay, Phượng Hoàng Quân lại kéo rìu trong kho binh khí, chuẩn bị xuống hạ giới đi trấn núi.

"Ngươi biết gì không?"

"Biết cái gì? Biết cái gì."

"Phượng Hoàng Quân, Phượng Hoàng Quân a, muốn tuyển phu!"

"Phu!" Người nọ trừng lớn đôi mắt, lại hỏi một lần, "Phu?"

"Đúng vậy, nghe nói áo cưới đều chuẩn bị xong!"

Phượng Hoàng Quân cả kinh, rìu trong tay rơi xuống, không cẩn thận đập nát cả ngọn núi.

Cả ngọn núi vỡ nát, không chờ Sơn Thần hiện hình vấn tội, Thư Hoàng đã tâm hoảng loạn lập tức chạy trốn.

Lúc trở về núi Phượng Hoàng lại quên đi đường nhỏ, không để ý liền gặp được nhóm thần quân vẫn luôn ở dưới chân núi chờ cậu. Thần quân mắt sắc, liền thấy một góc y phục của cậu, lập tức cùng nhau giống như bắt trẻ hư xông tới đem cậu vây lại.

"Phượng Hoàng Quân, ngươi thật sự muốn ở bên cái tên Ngô Đồng Quân kia?"

"Thần thú gấu trúc ở đất Thục ta ngươi từ bỏ?"

"Cá côn ở Bắc Hải ta ngươi từ bỏ? Nướng lên ăn thật sự rất ngon a!"

Mồm năm miệng mười, Thư Hoàng đáp không xuể, trực tiếp bị hỏi đến ngây người, nhất thời miệng lưỡi nói không nên lời.

Thấy cậu không nói gì, đám thần quân cho rằng cậu là chột dạ cam chịu, đám thần quân mỗi người ngực đau xót, ánh mắt oán hận: "Tiểu Phượng Phượng, ngươi thật là tàn nhẫn a, vậy mà lại phụ chúng ta."

Thư Hoàng nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối.

"Còn đùa bỡn chúng ta."

Thấy bọn họ nói quá, Phượng Hoàng Quân liền nóng nảy: "Ai ai ai, không phải, các ngươi nghe ta nói."

"Nói cái gì, ngươi đều giẫm đạp chân tình của chúng ta như vậy."

The Hoàng vội vàng giải thích: "A a a a, không phải, các ngươi đừng suy diễn nhiều như vậy, ta bất quá......"

Không có người để ý đến cậu, bọn họ một bộ đáng thương khổ sở bị cậu vứt bỏ, mỗi người che lại trái tim quặn đau, trầm mê vào vai kẻ si tình bị vứt bỏ không biết tự kiềm chế.

"Ta cũng thực vô tội a." Thư Hoàng hai mắt lưng tròng, "Ta đều bị người bán, các ngươi còn nói như vậy."

Tốn nửa canh giờ Thư Hoàng mới an ủi tốt tâm linh nhỏ bé của đám thần quân, sau đó lại tận tình khuyên bảo bọn họ từng người một về nhà.

Người hầu đang phân phó giúp cây ngô đồng tưới nước, đột nhiên liền cảm giác sau lưng một trận lạnh lẽo, quay đầu lại liền thấy Phượng Hoàng Quân âm u nhìn hắn ta chằm chằm, nếu không phải khóe mắt đỏ bừng...

Phượng hoàng da thịt non mịn thì có lực uy hiếp gì chứ, người hầu trực tiếp xem nhẹ khuôn mặt âm trầm của cậu, lực chú ý ở hắn ta đều tập trung vào đôi mắt đỏ bừng, không nói đến thì thôi, đôi mắt này của Phượng Hoàng Quân nhà bọn họ thật sự là đẹp cực kỳ......

Người hầu tiếp tục hâm mộ đôi mắt đẹp của Phượng Hoàng Quân, Thư Hoàng bị hắn ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng đã phát hoảng, lui một bước, ngó ngó chung quanh: "Chú ý chút chú ý chút, ảnh hưởng không tốt......"

Người hầu lập tức liền trừng cậu một cái, lúc bị cây ngô đồng đùa giỡn sao không thấy ngài như vậy. Bất quá người hầu vẫn là nhìn ra có gì đó không thích hợp, Thư Hoàng khóe mắt đỏ bừng, ướt át, như là vừa khóc xong.

"Đường đường là Phượng Hoàng Quân...... Ngài cũng quá làm mất mặt núi Phượng Hoàng chúng ta đi."

"Không phải." Thư Hoàng ho một tiếng, có điểm không được tự nhiên: "Đám thần quân dưới chân núi đi rồi......"

"Lúc đi còn muốn thâm tình gặp ta, ta cũng xấu hổ cự tuyệt, vì thế liền đi gặp." Thư Hoàng lại ho một tiếng, "Cái tên đến từ góc xó xỉnh Bắc Hải kia, nguyên hình cũng là một con cá, ta nghĩ hắn cũng giống những loài khác trong biển đều không nháy mắt, ta còn tưởng rằng đây là lễ nghi nên cũng không chớp mắt, kết quả nhìn qua nhìn lại hắn liền ngủ luôn......"

Phượng Hoàng Quân vừa nói đến nơi đây, lập tức đấm ngực bi phẫn: "Hắn cũng không nói một tiếng, ta còn cùng hắn mở to mắt nhìn nhau, nước mắt đều chảy ra hết, từ khi thành niên đến giờ ta đã có ngày nào khóc, tự nhiên thua trong tay cái lão Bắc Hải kia, thất sách a thất sách."

Người hầu cười ha hả.

Thư Hoàng thấy hắn ta khinh bỉ mình, liền niệm một câu: "Còn không phải ngươi miệng rộng nói bậy, nói cái gì ta gả chồng, đường đường là Phượng Hoàng Quân thế nhưng bị ngươi truyền ra lời đồn này, lúc này còn kêu mất mặt gì nữa!"

Người hầu mở to hai mắt nhìn: "Ta nào có, không phải các ngài đã thương lượng xong chuyện đón dâu sao?"

Thư Hoàng cũng trừng lớn mắt: "Ta nào có! Ai nói với ngươi?"

Người hầu chỉ chỉ cây ngô đồng: "Hắn a."

Thư Hoàng tức giận: "Nói bậy, hắn vẫn còn đang tu dưỡng, vài ngày rồi cũng chưa nói gì."

"Thật sự! Ngày đó ngài không có ở đây, ta đi ngang qua dưới tàng cây, lúc ấy liền nghe một tiếng thì thầm ngài động xuân tâm, hắn vừa lên tiếng thiếu chút nữa là hù chết ta, hắn nói chờ ngài gả cho hắn, sẽ tìm trăm con chim làm cho ngài một kiện hồng y."

Thư Hoàng nhìn chằm chằm người hầu, bộ dáng của hắn ta không giống như là đang nói dối.

Người hầu nhịn không được hỏi, "Quân thượng, ngài thật sự động tâm?"

......

Thư Hoàng lập tức lắc đầu.

Người hầu không tin: "Thật sự không động tâm?"

Sách Hoàng không cần nghĩ ngợi, nhấc tay, giơ lên ba ngón, lời lẽ chính đáng: "Ta lừa ngươi liền kêu thiên lôi tới đánh cửa phòng ta!"

Sự thật chứng minh, có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy, ba cái ngón tay vừa chỉ lên trời xanh, trong lòng Thư Hoàng lập tức liền chột dạ.

Bởi vì chột dạ, cho nên Thư Hoàng liền từ trong phòng đem ra một cái ghế mây nhỏ, ngồi ngửa đầu xem thiên văn cả một buổi trưa.

Có một câu tục ngữ gọi là: Bình minh không ra khỏi cửa, hoàng hôn kéo dài ngàn dặm.

Chạng vạng, Thư Hoàng rốt cuộc chờ được ráng màu đầy trời, ngày mai có nắng a. Đuôi lông mày nhướng lên, đắc ý dào dạt nói với người hầu: "Coi đi, hôm nay ta xem thiên tượng, tuyệt đối sẽ không có sét đánh."

Người hầu mắt lạnh lời lạnh trực tiếp chọc thủng cậu: "Ngài nhìn trời nhìn cả một buổi trưa, nếu không chột dạ, ngài nhớ thương đến chuyện có sét hay không làm cái gì hả."

Bị hắn ta nói đến cứng lưỡi, cuối cùng cậu vẫn nhịn không được phun ra một câu: "Ta ngửa mặt lên trời tự hỏi nhân sinh có được không?!"

"Được, sao lại không được, chờ sét đánh đến, ngài mở cửa, độ ngài thành Phật đều được."