Tiểu Phượng Hoàng Cùng Lão Ngô Đồng

Chương 2




Quan hệ của Phượng Hoàng Quân cùng Đan tiên quân vô cùng tốt, thời điểm cậu đến đòi thuốc cũng không cần phải đứng ở ngoài ngốc hề hề mà xếp hàng, vì vậy Phượng Hoàng Quân liền ở trong viện chờ Đan tiên quân lấy thuốc cho cậu, phượng hoàng trời sinh thể nóng nên cậu đứng không bao lâu liền đổ một thân mồ hôi, vì thế cậu liền đến chỗ cây ngô đồng hóng gió.

Không nghĩ tới... quả thật không nghĩ tới! Cậu lại bị cây ngô đồng kia ăn đậu hũ.

Mới đầu cây ngô đồng kia chỉ buông cành lá xuống ngay mặt cậu phất qua phất lại nhưng cậu không để ý, thẳng đến khi nhánh cây cùng cành cây tựa như quấn lấy eo cậu cọ tới cọ lui, nhánh cây kia lại còn tìm đến bên trong vạt áo...

Phượng Hoàng Quân tư tưởng lớn, nam nhân thì phải có phong độ, cậu thậm chí còn cảm thấy cái cây này đối với cậu có chút ý tứ, chờ sau khi nó hóa thành hình người thì hai người bọn họ có thể cùng nhau kết duyên.

Phượng Hoàng Quân vạn lần cũng không thể ngờ Đan quân đem thuốc tăng khí khái cho cậu xong thì nhìn cậu nói, "Cây ngô đồng này là một cây đực, sau khi tu luyện thành hình người sẽ mang hình dáng của nam tử, ai, Phượng Hoàng Quân a..."

Phượng Hoàng Quân nước mắt lưng tròng.

Càng làm cho cậu khóc không ra nước mắt hơn là cây ngô đồng kia mỗi lần thấy cậu đều nhìn chằm chằm, sau đó đưa cành cây đến trước mặt cậu đung đưa sàn sạt. Thân cây hưng phấn run rẩy, dáng dấp kia phong tao đến đòi mạng.

Phượng Hoàng Quân ăn thuốc nâng cao khí khái nam tử mấy trăm năm, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không có tác dụng, nhìn vào gương thì thấy mặt không biến thành đen, eo không biến thô, râu quai nón cũng không mọc.

Phượng Hoàng Quân siết nắm đấm: "Nhất định là Đan quân cho liều lượng không đủ!"

Hôm nay, trong lòng Phượng Hoàng Quân lại rất mong đợi đi lấy tân dược, Đan quân nói đan còn chưa luyện tốt nên bảo cậu ở trong sân chờ chốc lát.

Phượng Hoàng Quân chờ rồi lại chờ, chờ lâu quá liền buồn ngủ, cậu liền biến ra một cái ghế nằm để ngủ một giấc nhưng lại sợ cây ngô đồng trong sân đùa giỡn mình, vì vậy cậu liền đem ghế nằm chuyển tới một góc cách xa cây ngô đồng, trước khi ngủ cậu còn không quên bày bố kết giới để bảo vệ bản thân, phải biết kết giới của phượng hoàng tộc ngay cả thiên quân cũng không phá được.

Phượng Hoàng Quân vạn vạn cũng không nghĩ tới, Lão Ngô Đồng không chỉ phá được kết giới của cậu mà còn dùng cành cây mò đến chỗ cậu ngủ, mang cậu về ngủ trong ngực nó.

Sau khi giãy dụa khỏi cành cây của ngô đồng kia, Phượng Hoàng Quân vừa thẹn vừa giận, Đan quân đối với cậu đồng tình, "Có lẽ là cây ngô đồng này thực sự quá yêu thích Phượng Hoàng Quân, không chỉ có pháp lực cao cường mà còn trời sinh khắc chế ngươi, cho nên mới có thể phá giải pháp thuật của ngươi."

Phượng Hoàng Quân triệu một đám mây đến, nổi giận đùng đùng kéo rìu lên đám mây, "Trời sinh khắc chế ta? Cái lão ngô đồng không biết xấu hổ, ta hiện tại liền chặt nó, ta còn muốn đem rễ của nó xả thành từng đoạn, đem thân cây của nó làm thành giấy sau đó xé nát từng cái từng cái!!"

Mấy trăm năm nay, Phượng Hoàng Quân cùng lão ngô đồng chính là không có một khăc nào yên tĩnh.

Ngày đó, Phượng Hoàng Quân lại đến Đan quân phủ.

Gió thổi, Lão Ngô đồng đung đưa một cái, cành cây lay động, lá cây chạm vào nhau vang lên sào sạt rồi rơi xuống vài chiếc lá, cúi đầu nhìn, liền thấy Phượng Hoàng Quân đang từ trong phòng luyện đan của Đan quân đi ra, đem bình sứ bỏ vào trong tay áo, chỉnh lại xiêm y, hăng hái mà rời đi.

Xem ra lần này Đan quân lại luyện cho cậu tân dược, phượng hoàng nhà hắn, chỉ cần nghĩ đến sau khi về nhà uống thuốc liền có thể mọc ra một chòm râu để tăng thêm khí dương cương liền thấy hài lòng vô cùng.

Bất quá hắn lại không thích cậu để râu dài, suy nghĩ nếu như cậu có thể mọc thêm mấy cái lông phượng nữa thì ngược lại càng tốt, nếu như cậu có thể đứng trước hắn nhảy múa một bản thì lại càng tốt hơn, hắn có thể sẽ hưng phấn mà giũ ra một đống lá.

Lão ngô đồng tâm tình hư hỏng, rễ đào xuống ba thước rồi vẫn đen như mực, hắn thích chọc ghẹo người khác, người hắn thích chọc ghẹo nhất lại chính là tiểu phượng hoàng.

Hắn ở trong sân của Đan quân đã được mấy ngàn năm, mỗi ngày đều chỉ thấy tiên quân cầm quạt cối mà quạt lò lửa, thực sự là quá nhàm chán, đùa giỡn Phượng Hoàng Quân có thể nói là thú vui của hắn, làm cho cậu tức giận đến nửa ngày nhưng lại không nói được gì, dáng vẻ ấy của cậu làm cho hắn thấy vui vẻ.

Ố, tiểu phượng hoàng xinh đẹp lại muốn đi?

Thấy Phượng Hoàng Quân phải đi, Lão Ngô Đồng lập tức giơ ra một cành cây nằm ngang ngay ngưỡng cửa, một cái bẫy cực kỳ đơn giản mà rõ ràng như vậy, đứa trẻ bảy tuổi ở trần gian đều sẽ không bị trúng kế...

"Phốc đông" một âm thanh vang lên, Phượng Hoàng Quân bị vấp ngã, nằm sòng soài trên mặt đất, ngã chổng vó lên trời, trông cực kỳ buồn cười.

Chậc chậc chậc, đứa trẻ bảy tuổi ở trần gian sẽ không bị trúng kế, Phượng Hoàng Quân cố tình mỗi lần đều trúng chiêu, nói ra thật làm cho người ta chê cười.

"Ôi chao, Phượng Hoàng Quân, ngươi tại sao lại ngã, mau mau đứng lên đi." Đan quân bước lại nhanh chóng đem Phượng Hoàng Quân nằm trên đất đỡ dậy, "Chớ nổi giận, chớ nổi giận."

Phượng Hoàng Quân đẩy Đan quân đang có lòng tốt ngăn cậu, tức đến giậm chân, chỉ vào Lão Ngô Đồng tức giận bất bình mắng lên, "Ta nhất định phải.. ta nhất định phải đem ngươi chém, không đúng! Ta còn muốn nhổ tận gốc lão ngô đồng nhà ngươi, miễn cho ngươi gieo vạ cho người khác."

Nói tới nói lui, những lời hung ác này đã nói mấy trăm năm, kéo cái rìu lớn ra ngoài rồi lại kéo về, cửa nhà đều bị cậu đập mà lưu lại dấu vết. Lão Ngô Đồng nhìn tiểu phượng hoàng nóng tính lại không có gan, cho nên hắn luôn rất thích trêu cậu.

"Ngươi tu tại Đan quân phủ này nhiều năm như vậy, ta xem ngươi tất cả đều là sắc tu, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, thực sự là... thực sự là đạo đức suy đồi, cực kỳ suy đồi!"

Bộ tộc Phượng Hoàng là bộ tộc vô cùng cao quý, luôn luôn cao thượng, không phải chỗ sạch sẽ cao sang tuyệt không nghỉ lại, không phải cam lộ thì không uống, móng vuốt cũng không chịu dính nửa điểm bùn đất của phàm trần, người phàm thế đều yêu thích tư thái cao quý của phượng hoàng. Nhiều năm trước, nghe nói có một vị hoàng đế rất yêu thích phượng hoàng, hắn ta nghe nói phượng hoàng không phải ngô đồng thì không đậu, vì thế hắn ta ngay cả triều chính đều không màng mà chỉ đi trồng cây.

Nhìn đi, trên trời dưới đất đều đem Phượng Hoàng tộc sủng thành dạng gì, mắng cái cây cũng chưa từng mắng, bốn chữ nhảy ra liền trở thành câu thơ câu đối.

Cây ngô đồng nghĩ đối với cậu đùa giỡn lưu manh, liền giơ cành lá, rồi trước mắt cậu mà rung qua rung lại, thực sự rất càn rỡ, cả cây lá đều lay động đến mức vang lên sào sạt.

"Ngươi..." Phượng Hoàng Quân dưới chân bị đầy lui vài bước, ngửa đầu hung hăn nhìn cây ngô đồng đang lay động, Phượng Hoàng Quân lại bị dọa lùi thêm vài bước, hoảng sợ nói ra vài chữ: "Ngươi cũng quá phong tao đi."

Phong tao? Trình độ như thế này mà gọi là phong tao gì.

Ngô Đồng Quân vốn muốn cho cậu biết cái gì mới gọi là phong tao, không nghĩ tới hắn mới run rẩy vài cái liền làm cho Phượng Hoàng Quân bị hoảng sợ mà chạy mất.

Đan quân đối với hắn thở dài một hơi, "Hắn lần nào cũng đều bị ngươi đùa cho sợ."

"Chơi rất vui." Lão ngô đồng chậm rãi xoay người, lúc này một con sâu nhỏ leo lên cây, cảm thấy ngứa hắn duỗi người thiếu chút đem thân cây bẻ đi, vì thế đành lấy cành dài quét một vòng quanh thân cây: "Lúc trước ở trần gian cũng không chơi vui như vậy."

Lúc trước? Trong miệng cái cây ngô đồng này nói "lúc trước" đã không biết được là lúc nào, sợ là tuổi của hắn so với mấy lão thần tiên còn lớn hơn nhiều, vậy mà hắn còn mặt dày mặt dạn sống ở bên trong Tiên phủ, chậc chậc, thực sự là một cây ngô đồng vỏ dày a.

Hiện tại toàn bộ chín tầng mây đều biết Đan quân phủ ông có một cây ngô đồng: "Danh tiếng của tiên phủ ta đều bị ngươi phá huỷ rồi. Ngươi có biết hiện tại bên ngoài đều nói ngươi là già mà không đứng đắn không?"

"Già mà không đứng đắn? Làm sao có thể nói ta như vậy! Ngươi cũng phải thông cảm cho ta chứ."

Đan quân nhìn hắn, cho là hắn ít nhất cũng sẽ đưa ra một cái lí do đường hoàng giúp lão giải vây, không nghĩ tới cái cây ngô đồng này nói chuyện rất đương nhiên, "Ta là người phàm, mà người phàm không phải đều thích 'trộm hương sờ ngọc' sao, đó là bình thường, bình thường."