Tiểu Nguyệt Nha

Chương 22: Có được không?




Tên sách quả thực rất có ý tứ.

Trần Dạng sợ cô không thấy, còn giơ sách lên, nghiêm túc đọc lớn: “Tôi muốn hôn cậu, có được không?”

Nhạc Nha thật sự muốn tìm đại cái lỗ nào đó để chui vào.

Cô giật lấy cuốn sách trong tay của Trần Dạng, sau đó cất lên kệ sách, làm bộ như chuyện này chưa hề xảy ra.


Cô thật không ngờ, vì bên này toàn là sách văn học, ai mà biết lại có tiểu thuyết tình yêu thế này.

Trần Dạng để cô tùy ý làm gì cũng được, khóe môi hơi nhếch lên, thong thả thở dài, mang theo một chút khí âm, tựa hồ như đang tiếc nuối.

Khe hở giữa các kệ sách không rộng lắm, chỉ vừa đủ một người đi, hiện tại ở đây chỉ có hai người họ, bầu không khí bao quanh liền có chút kỳ quái.

Nhạc Nha ngượng ngùng, giọng nói cứng nhắc lảng sang chuyện khác: “Tôi xong rồi, về trường thôi.”

Lúc nãy cô có nhìn thấy quyển sách cần mua, nhưng bây giờ cũng chẳng có tâm tình tiếp tục tìm cuốn khác nữa, sau này có cơ hội sẽ quay lại sau.

Không đợi anh trả lời, Nhạc Nha xoay người đến quầy thu ngân.

Trần Dạng nhìn theo bóng lưng của cô, đuôi ngựa lắc qua lắc lại theo nhịp chân, anh rút cuốn sách cô vừa cất lại rồi đi theo cô.

Lầu một lẫn lầu hai của hiệu sách đều có quầy thu ngân.

Nhạc Nha tính tiền xong cũng không cần bao, tự ôm sách vào trong lòng, trên tay phải xách theo ly trà sữa.

Cô chưa kịp quay người, chợt nghe giọng của Trần Dạng: “Cái này nữa.”

Nhạc Nha nghiêng đầu nhìn qua, thấy cuốn sách trong tay anh, có chút nghi ngờ.

Cô thấy anh không giống dạng người sẽ đọc sách, vậy mà hết lần này đến lần khác thành tích của người ta đều tốt hơn cô rất nhiều, thật đáng hận.

Từ đây cho đến kì thi giữa kì còn một tuần nữa, cô phải nỗ lực mới được, trong nội tâm Nhạc Nha đột nhiên xuất hiện một gốc cỏ xanh, sau đó liền khô héo không ngừng.

Trần Dạng bỏ cuốn sách kia lên bàn, rõ ràng là cuốn sách cô mới đưa anh lúc nãy.

Nhạc Nha hỏi: “Cậu mua cuốn sách này làm gì?”

“Đương nhiên là vì bìa đẹp rồi, mua về nung đúc tình cảm sâu đậm.” Trần Dạng trả lời, “Hay cậu thấy có vấn đề gì?”

Không đợi Nhạc Nha trả lời, anh còn nói: “Chỉ có bạn gái của tôi mới có thể quyết định tôi mua gì, còn cậu có vấn đề gì à?”

Nhạc Nha muốn phản bác nhưng lại không có lý do, nhỏ giọng hừ một tiếng.

Cô nghiêng đầu, “Cậu thích là được.”

Nhân viên quầy thu ngân mới tốt nghiệp không lâu, nhìn bầu không khí giữa hai người không bình thường chút nào, nhưng hết lần này đến lần khác không hề thể hiện rõ ra.

Cô ấy hiểu ý cười cười, nhận lấy tiền khách đưa.

Học sinh cấp ba thời nay cởi mở hơn nhiều so với thời của bọn cô, dù có yêu sớm cũng có thể phủ nhận, hơn nữa học sinh thời nay cứ mập mờ với nhau khiến người ta thật muốn động tâm mà.

Vì sao nhiều bộ phim thanh xuân vườn trường có thể nổi tiếng như vậy, đó là vì bất kì ai cũng đều từng trải qua thời học sinh, thậm chí còn có người mình yêu thương trong suốt quãng đường cắp sách tới trường.

Hơn nữa, cô ấy cảm thấy hai người họ thật dễ nhìn, xứng đôi vô cùng, nữ sinh có vẻ ngoại dịu dàng, mềm mại, nhìn là chỉ muốn ôm chặt một cái.

“Của hai em đây.” Cô ấy đưa sách qua.

Trần Dạng đưa tay cầm lấy, nói với Nhạc Nha: “Không đi à?”

Nhạc Nha hoàn hồn, à một tiếng.

Sau khi rời khỏi hiệu sách, bầu không khí lúc nãy cũng tan đi không ít.

Có nhiều học sinh đã ăn tối xong, tốp năm tốp ba đang trở lại trường, cổng ra vào mở đèn sáng bừng, không ít người nhận ra Trần Dạng, thỉnh thoảng nhìn sang.

Nhạc Nha vô thức bước nhanh hơn một chút.

Mãi cho đến khi đi tới dãy phòng học của khối mười hai, Trần Dạng mới kéo lấy cổ áo của cô, “Đi nhanh vậy không mỏi chân à?”

Nhạc Nha kéo đồng phục của mình lại, xoay người đối mặt với anh, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không mệt rồi.”

Trần Dạng gật đầu.

Nhạc Nha nói: “Tôi về lớp đây.”

Trần Dạng nói theo: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi lên bằng đường này.”

Ở đây không có đèn, chỉ có ánh đèn hắt từ cổng trường bên kia sang, ánh sáng le lói, Nhạc Nha không thấy rõ vẻ mặt của Trần Dạng.

Cô nghĩ nghĩ, không nói gì.

Có bạn học đang đùa giỡn chạy ngang qua.

Mãi cho đến khi lên đến lầu bốn, bên cạnh là cửa sau của lớp 1, Nhạc Nha mới nói lần nữa: “Cậu không về lớp hả?”

Trần Dạng hỏi: “Cậu vội vậy à?”

Nhạc Nha không hiểu ý tứ trong câu hỏi này của anh, mờ mịt nhìn anh, sau đó đưa ly trà sữa trong tay qua, “Ừ, cho cậu nè.”

Trần Dạng xoa xoa khóe mắt, “Tặng cậu rồi.”

Nhạc Nha nói: “Như vậy sao được, đã nói là tôi mời cậu mà, hai ly đều là của cậu, tuy tôi không trả tiền, nhưng tôi là khách hàng thứ 999, chẳng khác nào là đã mời cậu rồi.”

Nghe cô tính toán như vậy, Trần Dạng cảm thấy cô khờ thật.

Anh đưa ly trà sữa trên tay lên, “Hết tay cầm rồi.”

Nhìn qua thì đúng là anh hết tay thật, một tay cầm sách, một tay cầm trà sữa.

Đang nói chuyện, có bạn học đi từ dưới lầu lên, chào hỏi nói: “Nhạc Nha, cậu về sớm vậy à, đúng lúc tớ có bài toán muốn hỏi cậu, giờ cậu có rảnh không?”

Nhạc Nha ừ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Trần Dạng.

Bạn học cùng lớp đi rồi, cô cũng quên mất chuyện trà sữa lúc nãy.

Trần Dạng đột ngột đưa tay qua vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp nhắc nhở: “Về lớp đi.”

Nhạc Nha bị vuốt tóc đến sững sờ.

Đợi cô lấy lại tinh thần thì đã phát hiện mình đi vào lớp từ lúc nào rồi, lúc nhìn ra bên ngoài, Trần Dạng đã biến mất, có lẽ là về lớp rồi.

Bạn học hỏi bài kia đang đi tới chỗ cô.

Nhạc Nha nhìn chằm chằm vào ly trà sữa trên tay, có chút buồn rầu, rốt cuộc có nên uống hay không đây, hay là đưa cho anh thì hơn.

*

Tiết thứ hai của lớp tự học buổi tối là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Buổi tối cũng không có việc gì, cô Tưởng nhân tiện lấy danh sách học sinh nghèo khó đã đề cập lần trước ra, thông báo công khai cho cả lớp, phòng trường hợp có ai đó không đồng ý.

Chỉ là danh sách lần này vừa thông báo ra, đã có người bàn tán.

Chu Tiểu Thanh bất thình lình xuất hiện trong danh sách.

Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên lúng túng.

Học sinh trong lớp biết rõ có chuyện đã xảy ra, ngoài trừ vài người đang chuyên chú làm bài tập, còn lại mọi ánh mắt đều tập trung về phía Chu Tiểu Thanh.

Cô ta thật sự nằm trong danh sách học sinh nghèo?

Danh sách học sinh nghèo đã được chủ nhiệm lớp thông báo nhiều lần, mỗi học kỳ đều nhắc nhở vô cùng, vô cùng chặt chẽ, mọi người đều cố tranh giành nhau, vì đây chính là ưu đãi dành cho học sinh nghèo khó.

Cơ bản mỗi học sinh trong trường đều biết danh sách này rất quan trọng với học sinh có hoàn cảnh khó khăn thế nào.

Hiện tại đang học cấp ba, trừ chín năm giáo dục bắt buộc, trừ học phí phụ chi ra, còn có đủ loại phí khác, học bổng này đối với học sinh nghèo khó rất quan trọng.

Chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, cũng không rõ ràng tình hình lắm, nhìn về phía lớp trưởng, nhíu mày dò hỏi: “Các em có vấn đề gì sao?”

Không ai dám lên tiếng.

Tạ Khinh Ngữ lén nói với Nhạc Nha: “Xem ra chuyện này nghiêm trọng rồi.”

Danh sách học sinh nghèo khó vốn có hạn, bây giờ còn bị Chu Tiểu Thanh chiếm chỗ trong danh sách, như vậy người đáng lẽ được chọn kia sẽ bị mất xuất học bổng này.

Hai cô không để ý, cũng không biết ai là người bị mất xuất.

Nhạc Nha cau mày, thấp giọng nói: “Trước kia không phải đều bị từ chối sao, sao lần này cậu ta lại được chọn?”

Mấy học kỳ trước Chu Tiểu Thanh đều không được chọn vào danh sách, nhưng học kỳ này lại được chọn, nhất định là có chuyện gì đó.

Đúng lúc này, nam sinh nghịch ngợm nhất lớp 1 nói: “Thưa cô, sao Chu Tiểu Thanh lại được chọn vào danh sách vậy, không phải nhà cậu ta nhiều tiền lắm sao?”

Nghe vậy, cô Tưởng vô thức nhìn về phía Chu Tiểu Thanh.

Chu Tiểu Thanh cúi đầu không dám nhìn cô.

Tạ Khinh Ngữ đụng đụng vào vai cô, “Cậu cũng đừng xen vào chuyện này.”

Thế nào chủ nhiệm lớp cũng sẽ nổi giận nếu phát hiện ra sự thật, nếu hai cô xen vào sẽ trở thành tòng phạm, lúc đó lại mang tiếng xấu mất.

Cô Tưởng nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Chu Tiểu Thanh, cùng với tổ bình chọn, mấy em lên văn phòng gặp cô, những người khác ở lớp tự học.”

Sắc mặt Chu Tiểu Thanh thoáng trắng bệch.

Đợi cô ta đi ra khỏi phòng học, tiếng bàn tán nhỏ vụn nhanh chóng ồn ào, phải đến khi lớp trưởng đứng lên mới im lặng.

Trong văn phòng không có nhiều giáo viên, Chu Tiểu Thanh nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu đi theo sau chủ nhiệm lớp, không nói lời nào.

Cô Tưởng ngồi xuống, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tổ bình chọn có nhiều người, lần này đều không có ai lên tiếng, cũng có một số người mơ hồ không biết rõ tình huống, do khi đó bỏ phiếu kín.

Cuối cùng vẫn là Vương Nhã đứng dậy, khai nhận mọi chuyện, “…Danh sách học bổng dành cho học sinh nghèo khó đó là do Chu Tiểu Thanh đồng ý mời em ăn cơm một tuần lễ, nên em mới bình chọn cho bạn ấy…”

Cô Tưởng nói: “Tổ bình chọn của các em tuyển người như vậy à?”

Những người khác vội vàng chối bỏ trách nhiệm của mình.

Cuối cùng tất cả mọi người trở về lớp, chỉ còn lại Vương Nhã với Chu Tiểu Thanh.

“Em nhìn mấy bạn học khác xem.” Cô Tưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đối tượng học bổng học sinh nghèo khó là dành cho những bạn học có hoàn cảnh khó khăn, em tham gia vào làm gì? Nếu ai cũng giống như em, vậy những học sinh nghèo khó kia có nhận được sự trợ giúp nào không?”

Chu Tiểu Thanh nghe vào tai trái, chạy ra tai phải, ngoài mặt cảm thấy mình xứng đáng hơn.

*

Sau khi tan tiết, Chu Tiểu Thanh và Vương Nhã mới về lớp.

Trong lớp có không ít người chạy đi vệ sinh, khi thấy họ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để tâm đến, nhưng trong mắt của hai người, lại giống như đang cười nhạo bọn họ.

Vương Nhã cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình, bây giờ cô ấy hối hận vô cùng, chỉ vì một tuần được ăn cơm miễn phí mà đồng ý với Chu Tiểu Thanh.

Còn Chu Tiểu Thanh đi thẳng đến chỗ của Nhạc Nha.

Nhạc Nha không rõ lắm, “Có chuyện gì sao?”

Chu Tiểu Thanh hỏi, “Có phải cậu nói với cô chủ nhiệm không?”

Đôi mày thanh tú của Nhạc Nha cau lại, “Tôi không nói.”

Tạ Khinh Ngữ đang chơi điện thoại ở đằng sau bị chọc tức, liền bật cười nói: “Chu Tiểu Thanh, cậu bị thần kinh à, mặc hàng hiệu ăn hàng sang mà lại đăng kí học bổng dành cho học sinh nghèo khó, cậu có thấy xấu hổ không?”

Chu Tiểu Thanh nghẹn họng, “Tôi không có nói chuyện với cậu.”

Tạ Khinh Ngữ nói: “Tôi không quan tâm cậu nói chuyện với ai, nhưng cậu không được nói chuyện với Nguyệt Nha, cũng có phải tại Nguyệt Nha mà cậu không được chọn đâu, hai năm qua cậu còn mặt dày đi xin học bổng, nếu tôi mà là cậu, chắc xấu hổ chui xuống hố từ lâu rồi.”

Sắc mặt Chu Tiểu Thanh lập tức trở nên khó coi, mắt quét nhìn xung quanh, đều là mấy bạn học đang vây lại xem, quả thực giống như mình đang bị lột da trước mặt mọi người vậy.

Cô ta tìm Nhạc Nha tính sổ, là vì trước khi về lớp, cô chủ nhiệm có lấy Nhạc Nha làm ví dụ để phê bình hành vi xin học bổng của cô ta.

Chu Tiểu Thanh tức giận vô cùng.

Tạ Khinh Ngữ mắng người xong rồi, vẫn chưa hạ hỏa hết, “Tôi chưa từng gặp ai như cậu, không tìm rõ nguyên nhân đã chạy đến trách người vô tội.”

Nhạc Nha nói: “Lúc nào cậu ta cũng vậy.”

Tạ Khinh Ngữ đồng ý: “Ừ, da mặt lúc nào cũng dày.”

Nhạc Nha thu dọn lại sách vở trên bàn, nói: “Đừng nói chuyện với cậu ta nữa, còn mấy phút là vào lớp rồi, tụi mình đi vệ sinh đi.”

Nữ sinh thích nhất là đi chung với nhau, Tạ Khinh Ngữ ừ.

Khi trở về lớp, cả hai vừa từ cửa sau đi vào đã nhìn thấy trên bàn có đặt một túi giấy.

Là bàn của Nhạc Nha.

Tạ Khinh Ngữ nhìn trái nhìn phải, “Cái này xuất hiện lúc nào vậy?”

Lúc hai cô đi vẫn chưa nhìn thấy.

Nhạc Nha ngẩn người, lắc đầu, suy đoán nói: “Tớ cũng không biết, mà tớ có mua đồ gì đâu ta, có khi nào người ta gửi nhầm rồi không?”

Bạn học xung quanh không có ai, hỏi mấy người đều nói không để ý.

Tạ Khinh Ngữ nói: “Mở ra xem thử là biết liền.”

Nhạc Nha hơi do dự, hỏi thì không ai biết, lúc mở túi giấy ra, bên trong có tấm thiệp và một cái hộp nhỏ.

Cô lấy cái hộp ra, tấm thiệp cũng được kẹp vào bên trên, cô vội vàng cầm lên, nhìn thấy dòng chữ ghi phía trên, tim đập chậm lại một nhịp.

Cô liền nhét tấm thiệp vào trong hộc bàn.

Nhạc Nha cảm thấy mình giống như đang lén lút làm chuyện bí mật không thể để ai biết, khẩn trương giấu nhẹm thật sâu, tránh để người khác phát hiện ra.

Tạ Khinh Ngữ ở đằng sau không nhìn thấy động tác này của cô, thúc giục: “Mau mở ra xem thử đi Nguyệt Nha.”

Nhạc Nha ừ, mở hộp ra.

Bên trong là chiếc bánh Red Velvet phủ lớp trong suốt bên ngoài, từng lớp từng lớp một, màu sữa vàng và đỏ đan xen vào nhau, bên trên còn điểm vài món trái cây nhỏ, màu sắc tươi tắn, hương vị nồng nàn thơm mùi ngào ngạt.

Mấy nữ sinh ai mà chẳng thích bánh ngọt.

Tạ Khinh Ngữ nói: “Thì ra là bánh ngọt.”

Tô Tuệ ngồi bàn trước vừa về lớp, nhìn thấy cái bánh liền trầm trồ một tiếng: “Bánh Red Velvet giá cao lắm đó, nhất định là ngon lắm.”

Nhạc Nha cất hết sách vở vào hộc bàn, tránh để đụng vào bánh.

Tô Tuệ thưởng thức trong chốc lát, sau đó nói: “Nhạc Nha, cậu không ngại nếu tớ xem chỗ bán bánh chứ?”

Nhạc Nha lắc đầu, “Cậu xem đi.”

Tô Tuệ hoan hô một tiếng, bình thường hộp đựng bánh ngọt đều có nhãn hiệu, cô ấy lật qua liền thấy, có chút quen thuộc.

Cô ấy lập tức sáng mắt.

“Tớ biết cửa tiệm này nè.” Tô Tuệ nói: “Tớ hay đi dạo ngang qua đây, chỉ dám vào mua bánh tart thôi, tại mắc lắm… Nhìn mà muốn phát hoảng luôn đó.”

Đều là học sinh bình thường, đâu có nhiều tiền tiêu vặt như vậy.

Gia đình Tô Tuệ không tính là nghèo, nhưng cũng sẽ không bỏ ra trăm đồng chỉ để ăn cái bánh ngọt lớn cỡ lòng bàn tay như vậy, nếu được ăn một lần, sẽ giống như là đang ban thưởng cho bản thân vậy.

Nhạc Nha nhíu mày, “Vậy à?”

Tô Tuệ gật đầu, “Thật đó, cửa tiệm kia đẹp lắm, phục vụ tốt vô cùng, chắc vì thế mà giá thành mới cao dữ vậy.”

Công khai giá cả đàng hoàng, không hề lừa gạt người ta cái nào.

Nhạc Nha nhìn thử, cô chưa từng ghé qua cửa tiệm này.

Qua một lát, Tô Tuệ đột nhiên kinh ngạc nói: “Phía trên không có thiệp à? Tớ nhớ mỗi cái bánh đều được đính kèm thiệp đẹp lắm.”

Cô ấy nhìn qua nhìn lại cũng không thấy.

Nghe vậy, Nhạc Nha vươn tay vào trong hộc bàn, chạm phải tấm thiệp kia, góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn thoáng qua là cô đã thấy rõ tên ghi trên đó.

May là Tạ Khinh Ngữ và Tô Tuệ không nhìn thấy, nếu không thì lại bàn tán xôn xao rồi, đến lúc đó cô muốn nói gì cũng không thèm nghe mất.

Sao tự nhiên Trần Dạng lại mua bánh ngọt cho cô?

Chẳng lẽ vì lần trước phát hiện cô mua cho anh nhiều đồ ăn vặt, nên mua bánh ngọt này gửi qua tặng cô, có qua có lại?

Nhạc Nha không khỏi nhìn ly trà sữa bên cạnh chồng sách, là màu hồng phấn, vẫn yên vị tại nơi đó, không hề di chuyển.

Mà từ cửa sổ nhìn qua có thể thấy rõ ly trà sữa, chắc nhờ vào đó Trần Dạng mới xác định được chỗ ngồi của cô, chỉ là lúc đó cô không có ở đây.

Nhìn thấy bánh ngọt, mắt Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ đều sáng rực.

Sức hấp dẫn của bánh ngọt thật sự quá lớn, nhất là những cái bánh có bề ngoài đẹp mắt, lại còn có hương thơm đặc biệt thế này, cộng lại liền đẩy lực sát thương đến mức cao nhất.

Tạ Khinh Ngữ thở dài: “Như Nguyệt Nha có ăn cũng không sợ mập, hơ hơ, còn tụi mình thì không thể ăn, chỉ được nhìn thôi, còn phải giả vờ như mình đã ăn rồi á.”

Dù cô ấy chỉ uống nước lạnh thôi cũng có thể mập lên mấy kí, gần đây đều chăm chỉ uống nước chanh enzim, mong chờ một tuần sau có thể giảm được cân.

Tô Tuệ quay sang Nhạc Nha, “Nhạc Nha, ba cậu tốt với cậu thật đó, sao ba tớ lại không quan tâm đến tớ chứ như vậy chứ.”

Nhạc Nha mờ mịt: “Hả?”

Tô Tuệ không nhận ra, tiếp tục hâm mô: “Ba cậu sợ cậu học muộn sẽ đói bụng, khiến tớ muốn chảy cả nước miếng nè.”

Nhạc Nha há to miệng, cả buổi cũng không nói ra được lời nào.

Cái này không phải của ba cô mà…