Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 25




Khi Sở Yến rời khỏi từ địa lao, trời đã tờ mờ sáng.

Về phòng thấy Sở Khanh vẫn đang ngủ say, y cúi người hôn lên trán hắn, sau đó xoay người đến đại sảnh diện kiến các trưởng lão.

Bởi vì chuyện đọa ma gia tăng đột biến gần đây, mọi người đang tranh luận sôi nổi: là nên duy trì chính sách cố gắng cảm hoá bọn họ quay về làm tiên nhân hiện giờ hay trực tiếp phán tử hình tiết kiệm tài nguyên xã hội, suy cho cùng dù bọn họ có tốn nhiều công sức hơn, số tiên nhân đọa ma cuối cùng có thể tự kiểm điểm nghe lọt lời khuyên cũng không được mấy người.

Trong đại sảnh huyên náo, nhưng lúc Sở Yến nhìn thấy một trong các cấm vệ quân vừa rồi được ủy thác trông giữ Chu Nho Ma hốt hoảng chạy về phía y, y liền biết có chuyện không hay.

"Nói trọng điểm."

Cho dù là một tiên nhân cấp một, dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Yến đối phương vẫn bị dọa cứng đơ, kề bên tai y lắp bắp: "Chu Nho, Chu Nho trốn thoát rồi..."

Sở Yến đứng bật dậy, quay đầu nhờ Triệu Tề Chinh: "Ở đây làm phiền Triệu trưởng lão."

Sau đó dẫn theo cấm vệ quân sải bước bỏ đi.

Lao như bay về phòng ngủ, y thầm mắng: đáng chết! Nhất định là Ma kia đi về phía Sở Khanh!"

Quả nhiên, lúc hai người đuổi tới, Chu Nho đã làm ầm ĩ bên trong.

Không thể cưỡng chế phá vỡ kết giới của Sở Yến, gã bèn giương nanh múa vuốt ở ngoài.

Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên ổn, Sở Khanh lại bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mở mắt ra lập tức nhìn thấy một con quái vật không còn nhìn ra bản thể rốt cuộc là cái gì.

Chu Nho Ma vốn đã xấu xí, sau khi chịu cực hình và thẩm vấn vô nhân đạo cả buổi tối, diện mạo càng khiến người ta khó chịu buồn nôn hơn.

Nhãn cầu mất một con, móng tay trên mười ngón bị rút sạch, ờ, không đúng, bây giờ không phải mười ngón nữa, đếm lại, chắc tầm sáu bảy ngón.

Từ quần áo tả tơi bẩn thỉu toàn thân gã cũng có thể nhìn ra phần bụng và phần lưng lẫn lộn máu thịt, trên mu bàn chân có đủ vết bỏng.

Khủng bố nhất là sừng Ma bị cắt sống.

Tàn tạ và loang lổ vết máu.

"Nhìn đi nhìn đi, đây chính là kết cục trêu chọc Sở Yến!"

"Tiên nhân nhốt trong địa lao là đọa ma đúng không? Biết tại sao trên mặt một trong những tên đó có sẹo không? Là nửa đêm bị sư tôn ngươi đè xuống đất rạch lên đấy!"

"Ngươi cho rằng tiên nhân và Ma tộc có gì khác nhau? Bác ái hơn cao thượng hơn? Không hề!"

Sở Khanh sững sờ, lời Giang Hòa nói vang vọng bên tai hắn: "Vậy thì tốt, đỡ cho sư huynh lại chạy đến nhà giam một chuyến."

Thấy hắn thất thần, Chu Nho kích động hơn:

"Ngươi có tin, ngươi cũng sẽ có một ngày như thế này không? Bọn chúng đang chờ ngươi mất kiểm soát rồi tiêu diệt ngươi!"

"Ngửi ma khí khắp căn phòng này xem! Không có tiên lực của Sở Yến ngươi cho rằng ngươi còn có thể giả làm bán tiên nhân hay sao?"

"Nhận thức cho rõ thứ chảy trong người ngươi là máu gì! Về nhà đi! Bất luận là theo ma vương cha ngươi hay là Tân Trí vương tử, cũng không cần phải chịu sự khinh bỉ và dọa dẫm của những kẻ này!"

Sở Khanh bị rống ngây người, mở miệng chỉ nói: "Sư tôn ở đâu, nhà của ta ở ngay đấy."

Chu Nho Ma chưa kịp phản ứng, cấm vệ quân bám theo tới dưới chỉ thị của Sở Yến lập tức cho gã một tiễn xuyên tim.

Điều nên biết, muốn biết đều đã hỏi được, nếu gã không thể ở yên trong địa lao, vì thì trừ khử đi.

Nhìn Chu Nho Ma ngã xuống theo tiếng rên, Sở Yến bình tĩnh căn dặn: "Xử lý sạch sẽ, trở về tìm Giang thống lĩnh nhận phạt."

"Dạ!" Cấm vệ quân tự biết đã gây họa lớn không dám lề mề, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường sạch sẽ rồi kéo thi thể đi.

Phòng ngủ chỉ còn lại Sở Yến và Sở Khanh, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của tiểu ma vương nhà y, nhưng Sở Yến không tùy tiện tiến lên.

Cuối cùng vẫn là Sở Khanh lên tiếng trước: "Sư tôn làm việc xong rồi? Có thể ngủ với con không?"

Y không nhúc nhích, tiểu ma vương liền tự y bế y lên giường.

"Không sợ?" Sở Yến xoa đầu hắn hỏi.

Sở Khanh kiên quyết lắc đầu.

Lúc đầu hắn hơi kinh ngạc, nhưng sau kinh ngạc, vui vẻ không dễ nhận ra thậm chí nên nói là phấn khích từ từ lấn át kinh ngạc ban đầu.

Hắn nghĩ: hắn và sư tôn, thật ra cũng không khác nhau lắm!

Nếu như trong tính cách của Sở Yến cũng có sự cố chấp và tàn nhẫn như thế, vậy dịu dàng đặc biệt dành cho hắn chẳng phải chứng tỏ địa vị của mình trong lòng đối phương sao?

Thấy Sở Khanh có thể tự nghĩ thông, Sở Yến cong khoé môi, ôm người vào lòng: "Nhớ lời sư tôn từng nói lúc trước không? Con và chúng không giống nhau, đừng so sánh bản thân với chúng."

Giống như để chứng minh mình nhớ, Sở Khanh vươn đầu lưỡi hồng phấn linh hoạt vào trong miệng Sở Yến, kéo y cùng trầm luân.

Trong phòng tràn đầy kiều diễm, tiếng tiếng giữa môi lại không sánh bằng tiếng tim đập thình thịch dữ dội vì đối phương.

Tựa vào ngực trái của Sở Yến, Sở Khanh nói nhỏ: "Con biết, ở đây của sư tôn có con."

  ///

Câu chuyện Chu Nho Ma thâm nhập Tiên giới bị xử tử nhanh chóng lan truyền khắp Ma giới.

Ma giới nhanh chóng phái sứ giả tới, người dẫn đầu là phó lãnh đạo của Ma tộc, đại vương tử Tân Thụy kiêm trữ quân.

Trước đây chỉ nghe nói đại vương tử của Ma giới bất kể là ngoại hình hay thân thủ đều là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ, bây giờ lần đầu gặp mặt, Sở Yến không khỏi đánh giá anh trai cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa của tiểu ma vương nhà y.

Các trưởng lão đều lo Ma giới sẽ vì chuyện Chu Nho Ma mà yêu cầu Tiên giới cho một lời giải thích, nhưng chỉ có Sở Yến biết, đại vương tử người ta vốn chẳng coi trọng mấy tên nhãi nhép kia, chuyến này cũng không phải vì đòi công đạo gì.

Vì vậy khi Tân Thụy đề xuất đón Sở Khanh về, Sở Yến không hề kinh ngạc, thản nhiên từ chối: "Tân Thụy vương tử đang đùa gì vậy? Sở Khanh của chúng ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây, chẳng lý nào các ngươi nói muốn thì phải về? Nó lại chẳng phải đồ vật có thể tặng tới tặng lui."

"Bọn ta rất cảm kích sự chăm sóc và yêu thương của tiên tôn với gia đệ trong những năm qua, nhưng chung quy hắn cũng là Ma, ở Tiên giới lâu e là không ổn cho lắm? Mấy năm nay chắc chắc đã gây ra không ít rắc rối cho mọi người."

Sở Yến cười mà như không: "Rắc rối? Người của ta có thể gây rắc rối gì cho ta kia chứ? Cho dù có, cũng không phiền bên ngoài bận tâm."

Một giây sau, khách sáo giả vờ trước đó biến mất sạch: "Hơn nữa, vào lúc Ma giới nội chiến Tân Thụy vương tử lại muốn đón nó về, ngài nghĩ Tiên nhân chúng ta không uống máu thì không có não à?"

Tân Thụy bị nói mất hết mặt mũi không tiện nổi cơn ở địa bàn người khác, chỉ có thể cười giả lả: "Về hay không cũng phải do gia đệ nói mới tính được phải không? Nếu như hắn không bằng lòng, ta sẽ không ép buộc hắn về nhà, nhưng gặp mặt dù sao vẫn được nhỉ? Lớn như vậy rồi cũng chưa gặp bao giờ cơ mà!"

Trầm tư vài giây, cho dù không muốn, nhưng Sở Yến nhận ra y không có tư cách ngăn cản tiểu ma vương nhà y nhận thân.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nói ra lại là: "Không được. Tiên tôn Tiên giới bá đạo không nói lý, hẳn là vương tử đã nghe qua từ lâu. Ồ, đúng, còn nhỏ nhen nữa, người của ta mắc mớ gì ngươi nói gặp là gặp?"

Tân Thụy tức đến xanh mặt, Triệu Tề Chinh còn thêm dầu vào lửa: "Vẫn mong vương tử lượng thứ, dẫu sao Sở công tử ở đây không cha không mẹ, sư tôn bọn ta thì khá bao che, rất yêu chiều."

  ///

Ban đêm, Sở Khanh kéo Sở Yến tò mò hỏi: "Con nghe các tiền bối nói hôm nay người Ma tộc tìm tới cửa, thật sao?"

"Ừm, dẫn đầu là Tân Thụy vương tử, dựa theo huyết thống bối phận, hẳn là anh trai cùng cha khác mẹ của con." Sở Yến dừng một lát rồi nói tiếp, "Xin lỗi, vào thời điểm này, sư tôn tự ý quyết định không cho các con gặp mặt."

Sở Khanh nhún vai tỏ vẻ không sao: "Không sao đâu, dù sao con cũng không muốn gặp, chẳng qua là tò mò bọn họ sao lại tới thôi."

Nói chính xác thì đã gặp qua rồi.

Buổi sáng ra ngoài làm nhiệm vụ hắn đã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của người ngoài, đảo một vòng chỉ thấy vài người địa phương áo quần nổi bật có gương mặt lạ.

Bây giờ nghĩ lại chắc là mấy người đó.

"Muốn đưa con về Ma giới." Sở Yến nói rất nhanh, "Đương nhiên, ta đã từ chối."

Nhưng dù là vậy, tiểu ma vương nhà y vẫn khó chịu.

"Này, ta đã nói ta từ chối rồi mà, không có không cần con."

"Vậy lỡ bọn họ trói con về thì sao giờ?"

"Sư tôn dạy con võ công còn dạy con tiên thuật là để con dễ dàng bị người ta trói đi?"

"..."

Sở Yến ôm tiểu tiểu ma vương nhà y, không nói ra nỗi lo y không thể nói với bất cứ ai: y không sợ người khác bắt Sở Khanh, y chỉ sợ ngày nào đó tiểu ma vương nhà y chủ động rời đi.