Trong bộ môn Thu thập nghiên cứu thảo dược, Cảnh vụ và Truyền tin bưu ký, cuối cùng Sở Khanh chọn Cảnh vụ.
Ngoài mặt Sở Yến nói sẽ không nhúng tay, nhưng trên thực tế vẫn không nhịn được mà liên hệ với sư đệ giữ chức thống lĩnh trong Cảnh vụ, Giang Hòa.
"Thời gian trôi nhanh thật, nhớ năm đó huynh còn ôm hắn cho bú sữa cơ!" Giang Hòa bất đắc dĩ nói, "Nhưng sư huynh này, hắn đã lớn như vậy rồi, huynh cũng nên buông tay phải lúc đi chứ?"
Sở Yến hừ lạnh: "Thằng bé lớn rồi, nhưng thế giới này cũng tệ ngang thế. Chuyện của Thượng Viễn chắc đệ đã nghe nói, người muốn gây bất lợi cho nó há chỉ có mình Thượng Viễn?"
"Được rồi, hắn mà nghiêm túc lên, huynh cảm thấy kẻ tạp nham kia là đối thủ của hắn?" Giang Hòa đưa kết quả kiểm tra nhập bộ của Sở Khanh cho Sở Yến, "Thân thủ này, e là ta cũng phải chịu thua."
Nhìn thành tích xuất sắc của tiểu ma vương nhà y, cuối cùng Sở Yến cũng nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, suy cho cùng là người của ta mà."
Sau khi gia nhập bộ Cảnh vụ, ngày tháng trôi nhanh như gió.
Bởi vì bắt đầu từ tầng chót tạp vụ, có nhiều lúc Sở Khanh còn bận hơn Sở Yến, lúc về đến nhà đã là thời gian hai người sắp ngủ thường ngày.
Đôi khi nửa đêm Sở Khanh ngủ được một nửa, vẫn phải vì thôn kia hay thành nọ xảy ra chuyện mà nhanh chóng đến hiện trượng, làm cho Sở Yến đau lòng không nhịn được bắt đầu nghĩ lại: làm nhóc sâu gạo cả đời ở bên cạnh y thật ra cũng tốt lắm...
Nhưng dù bận trễ hơn đi nữa, Sở Khanh về đến nhà bao giờ cũng nhìn thấy Sở Yến để đèn cho hắn.
Mà dưới ánh đèn cam ấm, người đàn ông trên vạn người đã sớm vệ sinh cá nhân xong xuôi, xõa mái tóc đen nhánh vừa lật tấu sớ vừa chờ hắn.
"Sư tôn, con về rồi." Sau đó bất kể có đói hay chăng, hễ lên tiếng chính là bảo Sở Yến cùng hắn ăn khuya, "Bụng đói quá, hôm nay sư tôn chừa canh gì cho con vậy?"
Đứng dậy đến nhà bếp bưng hai chén canh củ sen, Sở Yến cười khẽ: "Ngày nào cũng ăn khuya với con như vậy, sớm muộn gì cũng béo phì."
Thẳng thắn quan sát Sở Yến một lượt, Sở Khanh cười hì hì tỏ vẻ: "Sư tôn mập chút mới đẹp."
Câu kế tiếp hắn không nói: dễ ôm.
Thời gian một bữa khuya chính là giây phút nói chuyện tâm tình của hai thầy trò.
Sở Yến luôn hỏi Sở Khanh có mệt không, có bị thương không, mà người kia cứ như có tinh lực dùng hoài không hết, luôn lắc đầu bảo không mệt, sau đó chọn chuyện thú vị trên công việc kể cho Sở Yến.
"Nếu như có ai bắt nạt con, con phải nói với sư tôn." Sở Khanh làm việc được hơn nửa tháng, cho dù đã sớm điều tra hết người của bộ Cảnh vụ từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới một lượt, Sở Yến vẫn không yên tâm.
Người quý giá nhất, nhọc lòng nhiều hơn cũng không đủ.
"Ai dám bắt nạt con chứ?" Sở Khanh dửng dưng nhún vai, "Hơn nữa, không phải có Yến Yến bên con sao! Nếu con đánh không thắng được, nhất định con sẽ kêu Yến Yến về tìm sư tôn cáo trạng!"
Đáng nói là, bởi vì sau khi bắt đầu làm việc, Sở Khanh bận đến mức không có thể mang theo Yến Yến bên cạnh mọi lúc, tiểu điểu yêu quýnh quáng, liền thúc ép mình học bay.
Từ đó, Yến Yến đã trở thành người đưa thư độc quyền của Sở Khanh và Sở Yến, thường xuyên giúp hai người gửi một ít giấy nhỏ hoặc quà vặt nhỏ.
"Ừm, vậy thì tốt, nói chung không được để mình chịu ấm ức, trời có sập vẫn còn sư tôn chống cho con."
Sở Khanh nghe vậy, trong lòng vui nở hoa, gấp gáp kéo Sở Yến lên giường: "Ăn no rồi ăn no rồi! Sư tôn mau truyền tiên khí cho con!"
Lại qua nửa tháng nữa, Sở Yến đang bận rộn ngẩng phắt đầu lên: hôm nay là kì phát tình của tiểu ma vương nhà y.
Gần tối tới bộ Cảnh vụ đón nó thôi, cho nó một bất ngờ, Sở Yến thầm nghĩ vậy.
Cho dù là kì phát tình, cũng phải để tiểu ma vương nhà y vui vẻ.
Phía bên này vừa xử lý xong sự vụ trên tay chuẩn bị ra ngoài, bên kia Yến Yến liền hốt hoảng xông vào đại sảnh, bay loạn xung quanh y phát ra tiếng chíp chíp chói tai.
Y không hiểu Yêu ngữ cuống cuồng của tiểu điểu yêu, nhưng biết: chắc chắn tiểu ma vương nhà y đã xảy ra chuyện.
Lo lắng đuổi tới bộ Cảnh vụ, cũng không chào hỏi Giang Hòa một tiếng liền tìm thẳng tới phòng thay đồ của Cảnh đội.
Tiên lực tu vi đạt đến trình độ nhất định, cộng thêm quan hệ thân thiết, Sở Yến phát hiện chỉ cần y muốn, thật ra y có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của Sở Khanh.
Quả nhiên, đẩy cửa phòng thay đồ ra, Sở Khanh đang ngồi quay lưng với y trên ghế dài, không biết đang nghĩ gì mà y đẩy cửa vào cũng không chú ý.
Tận mắt nhìn thấy tiểu ma vương nhà y vẫn còn lành lặn, Sở Yến thoáng yên lòng: "Sở Khanh."
Y đột nhiên đến thăm khiến Sở Khanh nhảy bật dậy, mừng rỡ mở to mắt: "Sư tôn?!"
"Đến đón con..." Sở Yến chưa nói hết lời đã chú ý đến vết thương trên má tiểu ma vương nhà y, vô thức cau mày nói, "Bị thương rồi?"
Sở Khanh chỉ vết thương kia, giải thích qua loa: "Ò, cái này ạ, vừa rồi theo Giang thống lĩnh bọn họ đi bắt tiên nhân vừa đọa ma, bất cẩn trầy bị thương."
"Bắt tiên nhân đọa ma?" Giọng của Sở Yến lập tức lạnh xuống, ánh mắt bén ngót bắn về phía Giang Hòa nghe thuộc hạ báo cáo sư tôn đại giá quang lâm vội vàng chạy đến, "Giang Hòa, đệ kêu một đứa trẻ vào đội một tháng theo các đệ đi bắt..."
"Sư tôn, là con tự xin đi theo." Sở Khanh cười, nhưng Sở Yến bắt được vẻ cô đơn thoáng qua, "Con không giống mọi người, vết thương này đặt trên người con hai ba hôm là khỏi, nhưng đổi lại là người khác có thể phải một tuần mới có thể bình phục."
Giang Hòa không biết trong đội mình còn có một đứa trẻ: tiếp tục, xin hãy tiếp tục, toàn tiên giới dám ngang nhiên ngắt lời Sở Yến có lẽ chỉ có một đứa này.
Sở Khanh đã nói đến đây, Sở Yến cũng không tiện quở mắng gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ.
Giang Hòa thân là người dẫn đội của bộ Cảnh vụ lại không trông nom tiểu ma vương của sư huynh hắn chu đáo căng da đầu nói: "Tháng này Sở Khanh chưa từng nghỉ phải không? Theo sư huynh về nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt..."
"Hai ngày." Sở Yến không khách sáo ngắt ngang.
"Được được, hai ngày, sau khi nghỉ ngơi bình phục rồi hẵng quay lại." Giang Hòa vội vã đồng ý, sau đó đưa mắt tiễn Sở Khanh đưa tiểu ma vương nhà y đi chẳng thèm quay đầu lại, "Thong thả không tiễn!"
Đi theo Sở Yến rời bộ Cảnh vụ, Sở Khanh mới phát hiện hướng hai người đi không phải hướng về nhà: "Sư tôn, chúng ta không về nhà sao?"
Sở Yến không trả lời, chỉ là bất đắc dĩ hỏi ngược lại: "Con biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày vui sư tôn đến đón con về nhà!"
"..."
"Không biết, tóm lại là con vui lắm."
Dừng bước chân, Sở Yến búng trán của tiểu ma vương ngốc nghếch nhà y một cái: "Kì phát tình của mình cũng không nhớ! Coi chừng bị người ta lừa sạch đấy!"
"Ơ? Hình như vậy..." Sở Khanh duỗi ngón tay tính ngày, lại lần đến trán mình, nhận thấy nhiệt độ cơ thể đúng là cao hơn bình thường, "Có lẽ là lần này không ai bỏ thuốc con, phản ứng không mạnh mẽ như thế nữa, con liền quên béng."
"..."
"Kì phát tình thì không về nhà ạ?" Sở Khanh vẫn không hiểu Sở Yến muốn dẫn hắn đi đâu.
"Không về, dẫn con đi ngâm ôn tuyền tịnh tâm." Nói xong, Sở Yến quẹo lên đường núi.
Sâu trong rừng núi có một ôn tuyền bí mật thuộc về cao nhân Tiên giới, ngoại trừ các thế hệ sư tôn và thân tín, ít ai biết có một nơi như vậy.
Lần trước sau khi đưa Sở Khanh đi trị thương, Sở Yến từng đến bái phỏng lão ma y lần nữa.
"Cho dù bây giờ thằng bé đã có thể lợi dụng tiên khí kiềm chế ma khí trong cơ thể rất tốt, nhưng kì phát tình mỗi tháng vẫn khó tránh khỏi, liệu có cách gì có thể giảm triệu chứng của nó không?"
"Nhạy cảm, kích động, nóng nảy cùng với khó chịu trên sinh lý, tất cả đều móc nối với kì phát tình." Lão ma y nói rất thẳng thắn, "Biện pháp giải quyết ngoại trừ tiết dục, đó chính là cách xa đám đông, đến nơi thanh tịnh nhập định đến khi kì phát tình qua."
Sở Yến nghe vậy, lập tức quyết định kì phát tình lần sau của tiểu ma vương nhà y sẽ dẫn hắn đến ôn tuyền trên núi cao vắng người này vượt qua.
"Ôn tuyền" thì Sở Khanh nghe thấy, nhưng lại không nghe thấy hai từ "tịnh tâm".
Vì vậy trái tim đập "thình thịch", hắn mở to mắt: thâm sơn + ôn tuyền + cô nam quả nam và ở riêng với sư tôn, vậy là bằng có thể răm răm?!
-
@yu: hai từ cuối tác giả cũng chơi láy từ lóng trên mạng, ý là mấy cảnh đen tối, vàng khè, lái xe đồ á