Hôm sau, trống trường tan, học sinh cũng theo đó ùa về, một ngày dạy 5 tiết liên tục quả thực mệt, Tú Ảnh ngồi nghỉ một lúc rồi nhanh lấy xe ra về.
Trên oto, cô bật một bài nhạc nhẹ thưởng thức, cơ mặt cũng giãn dần ra, đầu nghĩ ngợi xem tối nay nấu món gì hay về nhà ông bà Võ ăn tối? Đang miên man suy nghĩ bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây lên tiếng:
- Cho hỏi đây có phải số điện thoại của cô Võ Tú Ảnh?
Tú Ảnh đeo tai nghe sẵn nên nhanh chóng đáp lại:
- Vâng đúng, anh là..
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, chỉ biết sau đó Tú Ảnh phóng xe nhanh đi về một hướng khác, có vẻ vội vàng hơn thường
Đến nơi, kia là hai học sinh trong lớp cô đang dạy thực tập.
Tú Ảnh nhanh chạy xuống, hỏi han:
- Phan Tú, Trác Luân...
Hai đứa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Người đàn ông trước mặt đứng sau hai đứa trẻ, nghiêm nghị nói:
- Chúng là học sinh cô Võ phải không? Nãy không biết đi đứng như nào đã đâm xe trực tiếp vào đuôi xe của Chủ tịch chúng tôi...
Trác Luân vội lớn tiếng:
- Không phải, đáng lẽ chỉ vô ý đâm nhẹ, bỗng dưng chiếc xe các người lùi thêm nên mới thành ra đâm móp như này
Tú Ảnh gằn giọng:
- Trác Luân, không được hỗn
Cô quay ra khả ái:
- À anh này, sở dĩ trẻ con hiếu động, học sinh tôi có khi còn chưa vững tay, mong anh giơ cao đánh khẽ, không chấp vặt
Người đàn ông kia chỉ vào vết móp, nói lớn:
- Vậy chỗ này chữa như nào? Nói cho cô Võ biết, đây là Mercedes-Maybach S650 4Matic, giá không dưới 600 nghìn Dollar.
Một vết xước đã phải bảo trì tốn bao nhiêu, đây còn là vết xước dài, hơi móp đuôi..
Tú Ảnh ái ngại vô cùng, thực không biết giải quyết như nào.
Bỗng trên xe người đàn ông mở cửa bước xuống, hỏi:
- Chuyện gì ồn ào quá? Giải quyết chưa ổn thỏa sao?
Người bước xuống lại chính là Viên Dạ Trì.
Hắn nhìn đảo mắt xung quanh một lượt, nghe đợi tài xế báo cáo:
- Thưa Chủ tịch, hai cậu học sinh này gọi tới người chịu trách nhiệm là cô giáo này
Tú Ảnh lại run lên, rốt cuộc đã muốn tránh mặt lại đụng phải.
Trước đã gây chuyện với Viên gia một lần, bây giờ lại tiếp tục.
Tú Ảnh cúi đầu lịch sự:
- Tôi là Võ Tú Ảnh, giáo viên của hai em học sinh.
Chuyện này tôi thực lòng xin lỗi
Dạ Trì phẩy tay, nói với tài xế:
- Cô Võ đây là người quen của tôi.
Không cần làm quá lên, đem đi sửa, mai đổi tạm xe khác đi
Tú Ảnh nghe vậy khẽ thở phào, từ từ đứng thẳng lên, giọng nhẹ nhàng:
- Cảm ơn anh Viên
Viên Dạ Trì cười nhẹ, hắn hào hứng hỏi thêm:
- À đúng rồi, hỏi ngay không quên...
Cô Võ tối mai có rảnh không nhỉ? Cùng tôi dùng một bữa chứ?
Tú Ảnh từ chối ngay:
- À, xin lỗi anh.
Chắc phải từ chối anh rồi
Sở dĩ vì cô không muốn có thêm sự liên quan hay dây dưa nào với Viên gia nữa, mà mối quan hệ quen biết giữa hai nhà cũng không phải tốt đẹp gì khi mà chị gái cô đâm chết con trai cả Viên thị.
Dạ Trì bên khóe môi hơi giật, quay ra tài xế:
- À với cả nếu đem xe đi sửa thì tổng số tiền thiệt hại bao nhiêu nhỉ? Báo lại cho phụ huynh hai cậu bé này kèm giấy báo về nhà trường trong việc giáo dục học sinh tham gia giao thông chưa an toàn nhé..
Phan Tú và Trác Luân nghe vậy liền sợ run mặt lại, chúng bám vào cánh tay cô, van lơn:
- Cô ơi...
Hic, chúng con chết mất, cô cứu chúng con
Tú Ảnh giật bắn mình, chạy ra bên phía Dạ Trì, hỏi:
- Anh Viên này, bữa tối ngày mai tôi đi, ban đầu tôi tưởng tối mai có hẹn, may quá là nhầm lịch.
Tối mai tôi rảnh, tôi đi
Dạ Trì toan định vào xe, nghe vậy liền quay lajid dứng trước mặt cô, hai người đối diện nhìn nhau, khuôn mặt Tú Ảnh non nớt, yếu thế.
Còn Viên Dạ Trì hắn mới thoải mái, bình tĩnh làm sao.
Hắn khẽ gật đầu, nói nhỏ bên tai Tú Ảnh:
- Hẹn tối mai
Nói rồi nhanh lên xe, chiếc xe Maybach cả hắn cũng vút đi mất hút trên đường.
Còn lại ánh mắt Tú Ảnh trơ ra nhìn theo, xa xăm vô định.
Phan Tú với Trác Luân cũng lên tiếng:
- Cô à, chúng em xin lỗi, làm liên lụy đến cô
Tú Ảnh kéo mình lại thực tại, an ủi:
- Không sao
Phan Tú nhỏ nhẹ giải thích:
- Chúng em không dám gọi bố mẹ vì sợ họ sẽ quở trách, đây cũng là xe bố mẹ em mới mua, họ biết chuyện sẽ thu xe không cho em đi nữa.
Trác Luân cũng nói thêm:
- Em cũng không dám gọi cô Tịch- chủ nhiệm.
Gọi cô ấy có khi chúng em sẽ chịu hậu quả tệ hơn..nên đành gọi nhờ cô giúp
Tú Ảnh xoa đầu hai đứa, sở dĩ đã là học sinh lớp 10 mà vẫn còn ngây ngốc lắm, cô khuyên nhủ:
- Sau đi đứng cẩn thận là được, hai em mau về nhà sớm đi, có khi bố mẹ chờ cơm
...
Tối hôm sau...
Tú Ảnh diện lên mình chiếc áo tay lỡ, quần cạp cao tôn lên vòng eo nhỏ của cô, thêm chiếc áo măng tô khoác ngoài, chỉnh tề trên xe lái đến nhà hàng theo hẹn của Dạ Trì, lòng nôn nao xem không biết rốt cuộc mục đích Dạ Trì vẫn đeo bám lấy cô là còn chuyện gì?
Tới nơi, Tú Ảnh nhanh bấm thang máy, căn phòng ở trên lầu ba, đi qua vài phòng sẽ tới, bước đến đúng phòng, chưa kịp mở thì Dạ Trì đã nhanh tay nghênh đón, hồ hởi:
- Cô Võ...
Xin chào
.