Bàn tay nhỏ bé lướt nhẹ trên mặt, cảm giác mềm mại khiến mẹ Giang không kìm được nữa mà bật khóc nức nở, bà run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Mẹ đừng khóc.” Tiểu Đào Đào muốn an ủi mẹ, nhưng lại phát hiện bà càng thêm đau lòng, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn, tuyệt vọng của bà.
Tiếng khóc ai oán, như muốn trút hết những uất ức bao năm qua, Tiểu Đào Đào nghe mà thấy xót xa.
Cô bé học theo cách trên tivi, ôm lấy người mẹ đang khóc nấc lên, vỗ nhẹ vào vai bà, lí nhí an ủi: “Mẹ đừng buồn nữa…”
Bà Giang ôm chặt Tiểu Đào Đào, sợ cô bé lại biến mất, giọng nói run rẩy: “Con gái của mẹ…”
Tiểu Đào Đào bị ôm chặt đến mức khó thở, muốn thoát ra, nhưng cơ thể mẹ rất yếu, cô bé không dám nhúc nhích, chỉ có thể quay sang cầu cứu anh trai ngốc: “Anh ơi, mau dỗ mẹ đi.”
Giang Ly muốn lại gần an ủi mẹ, nhưng bị bác sĩ bên cạnh ngăn cản: “Cứ để bà ấy khóc một trận cho thoải mái, trút hết những đau khổ, uất ức trong lòng ra, điều này rất có lợi cho việc hồi phục tinh thần.”
Giang Ly cau mày: “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao đâu, chúng tôi luôn ở đây.” Bác sĩ và y tá đều túc trực bên cạnh.
Tiểu Đào Đào nghe thấy cuộc trò chuyện của anh trai và bác sĩ, lập tức không dám nhúc nhích nữa.
Mẹ khóc một chút sẽ khỏi, vậy thì cô bé sẽ chờ thêm một lát.
Cô bé cọ cọ vào má mẹ Giang, dùng cách riêng của mình để an ủi bà.
Mẹ Giang cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, khóc rất lâu, cuối cùng vì quá xúc động nên ngất đi.
Bác sĩ và y tá lập tức tiến lên kiểm tra, xác nhận chỉ do quá xúc động, không có vấn đề gì khác.
Tiểu Đào Đào lo lắng nhìn mẹ Giang đang hôn mê, khẽ hỏi Giang Ly: “Mẹ chỉ ngủ thôi phải không anh?”
Giang Ly ừ một tiếng: “Ừ, mẹ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi.”
Tiểu Đào Đào lại hỏi: “Vậy khi nào mẹ tỉnh ạ? Em còn chưa tặng quà cho mẹ nữa.”
“Ngày mai đi.” Giang Ly không biết ngày mai khi mẹ tỉnh lại có còn nhận ra họ hay không, anh khẽ thở dài: “Sáng mai chúng ta lại đến thăm mẹ.”
Tiểu Đào Đào đáp: “Vậy sáng mai em tặng quà cho mẹ.”
Giang Ly nói: “Chúng ta xuống lầu thôi.”
Tiểu Đào Đào theo anh trai đi ra ngoài, đi được hai bước thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại, vịn vào mép giường, cố gắng nhón chân lên hôn vào khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ Giang, sau đó khẽ nói bên tai bà: “Mẹ ngủ ngon, ngày mai con lại đến thăm mẹ.”
Có lẽ nghe thấy tiếng cô bé nói, hàng lông mày nhíu chặt của mẹ Giang dần giãn ra, bà ấy cũng ngủ ngon hơn.
Tiểu Đào Đào nói xong, bèn theo Giang Ly ra khỏi phòng, cô bé ngẩng đầu hỏi anh trai: “Bây giờ chúng ta đi thăm bố ạ?”
Giang Ly do dự một chút, sau đó gật đầu: “Đi thôi.”
Giang Ly đưa Tiểu Đào Đào xuống lầu, đi đến một căn phòng ở tầng một.
Bố Giang trở thành người thực vật đang nằm trong căn phòng được trang bị giống hệt phòng bệnh, bên trong có đủ loại máy móc, thiết bị y tế, đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn của bệnh viện.
Bố Giang gầy gò, chỉ còn da bọc xương, trông còn tiều tụy, yếu ớt hơn cả mẹ Giang.
Hốc mắt Tiểu Đào Đào lại đỏ hoe, cô bé muốn lên tiếng nhưng lại sợ làm phiền đến ông, chỉ có thể khẽ hỏi Giang Ly: “Bố cũng đang ngủ ạ?”
Sống mũi Giang Ly cay cay, anh xoa đầu Tiểu Đào Đào: “Ừ, bố cũng đang ngủ.”
Tiểu Đào Đào lại hỏi: “Bao giờ bố tỉnh ạ?”
“Có lẽ bố sẽ ngủ rất lâu.” Giang Ly không biết phải giải thích thế nào về bệnh tình của bố với Tiểu Đào Đào, chỉ có thể nói rằng bố đang ngủ, đợi cô bé lớn hơn một chút sẽ hiểu: “Đợi khi nào bố muốn dậy thì bố sẽ dậy.”
Tiểu Đào Đào gật đầu, ra vẻ đã hiểu, cô bé nắm bàn tay gầy gò của bố: “Bố mau tỉnh dậy đi, đừng có làm biếng nữa.”
Bố Giang vẫn không có động tĩnh gì.