Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Chương 71: Dê vào miệng cọp




“KỷHiểu Nguyệt!”

“KỷHiểu Nguyệt!!”

“KỷHiểu Nguyệt!!!”

Tiếnggọi càng lúc càng to và rõ, cuối cùng cũng đánh thức được Kỷ Hiểu Nguyệt đangmơ màng bật dậy.

“Trợ lýNhiếp?!” Sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình, Kỷ Hiểu Nguyệt mới hoàntoàn tỉnh táo.

Nguyrồi! Vì “hết mình lần cuối”, cô và Đại Thần đã một lần nữa thâu đêm làm nhiệmvụ. Giờ thì hay rồi... Không ngời lại bị “tóm gáy”!

Thật raNhiếp Phong cũng rất... xinh đẹp. Da trắng, khuôn mặt thanh tú, nhưng khi cườiđể lộ ra hàng răng trắng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt sững sờ. Cô cứ có cảm giác ngườiđang đứng trước mặt mình rất giống một con sói.

Thế mớinói: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”!

“Tổnggiám đốc muốn uống cà phê”. Giọng Nhiếp Phong lành lạnh, nghe có chút chế nhạo.

Cô nàngtiểu khắc tinh ngủ gà ngủ gật trong giờ làm việc, chắc chắn con sói gian ác xảoquyệt Tề Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này! Không biết có phải sắp có trò vuiđể xem không?

Mà nhẩmtính lại thì thời hạn một tháng cũng đã trôi qua ba tuần rồi, hai người nàyhình như vẫn chưa có gì mới mẻ. Nhất là sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt đẩy Tề Hạo xuốngnước, cậu ta ngày càng dành nhiều thời gian cho thần tiên tỷ tỷ hơn. Chẳng lẽsở thích của Tề Hạo thực sự thay đổi rồi?

Vớitính cách của Tề Hạo thì... không thể nào! Tổng giám đốc Tề trước giờ chưa baogiờ dễ dàng chịu thua như vậy, càng không thể bỏ dở giữa chừng. Rốt cuộc đã xảyra chuyện gì? Sao anh lại cứ ngửi thấy mùi âm mưu vậy nhỉ?

“Càphê?” Kỷ Hiểu Nguyệt đang buồn ngủ bỗng giật mình.

Đối vớiKỷ Hiểu Nguyệt, “Tổng giám đốc muốn uống cà phê” đồng nghĩa với “Tổng giám đốcmuốn bắt lỗi mình”.

Kỷ HiểuNguyệt lập tức lấy lại tinh thần, pha một tách cà phê đặc cho Tổng giám đốc vớithái độ cực kỳ chuyên nghiệp.

Lúc côvào văn phòng, Tề Hạo vẫn đang xử lý tài liệu. Kỷ Hiểu Nguyệt cẩn thận đặt táchcà phê xuống rồi nhẹ nhàng đi ra, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Ngaykhi Kỷ Hiểu Nguyệt nắm lấy tay nắm cửa, trong lòng không ngừng tung hô “Hôm naybình an vô sự” thì một âm thanh vang lên từ phía sau.

“HiểuNguyệt”.

...

Tuyếtrơi tháng Sáu, lạnh quá đi!

Cái tênhay như vậy, sao khi được “nhả” ra từ miệng anh ta lại lạnh lẽo vậy nhỉ! Giốngnhư thứ - gì - đó được phun ra từ miệng con chó vậy!

Từ từquay người lại, đối diện với vẻ mặt “cười mà như không” của Tề Hạo, Kỷ HiểuNguyệt chuyển sang nụ cười xu nịnh, cung kính hỏi.

“Dạ,Tổng giám đốc có việc gì cần ạ?”

Làm ơnđừng có gọi tôi là Hiểu Nguyệt, tôi họ Kỷ, Kỷ Hiểu Nguyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt!

Nhưng,dù trong lòng cô kêu ca, gào thét thế nào, Kỷ Hiểu Nguyệt tuyệt đối không đủcan đảm công khai “chỉnh” trước mặt Tổng giám đốc.

Có câugì ấy nhỉ? “Họa từ miệng mà ra”! Vì thế, ít lời vẫn là hay nhất, ít lời vẫn làtốt nhất!

Trêngương mặt đẹp trai của Tề Hạo đột nhiên xuất hiện một nụ cười, khiến mặt trờiphía sau anh cũng trở nên lu mờ, tất cả những màu sắc tuyệt đẹp đều chỉ làphông nền cho nụ cười quyến rũ ấy.

Nếu cônhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Tề Hạo cười với cô từ sau lần anh bị cô đẩyxuống nước.

Lần thứnhất, anh cười, Kỷ Hiểu Nguyệt nhảy lầu.

Lần nàythì...

Chuôngbáo động trong lòng cô lập tức réo lên ầm ỹ.

“Quétqua phòng nghỉ cho tôi, nhớ kỹ, không được bỏ qua một ngóc ngách, một hạt bụinào đâu đấy”, Tề Hạo nói xong thản nhiên với tay lấy chiếc áo vest treo bêncạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Kỷ HiểuNguyệt tự giác nhường đường cho ai đó, không quên tránh xa hẳn ra một đoạn.

Tề Hạovừa đi khỏi, Kỷ Hiểu Nguyệt đã thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ hôm nay tâm trạng củaai kia rất tốt, không buồn gây khó dễ cho cô. Kỷ Hiểu Nguyệt tự cảm thấy vôcùng may mắn.

Tênbiến thái không có ở đây, đúng là bớt đi được rất nhiều phiền phức!

Nhưngmà... quét dọn phòng nghỉ? Thôi được, ai bảo cô được giao nhiệm vụ “nữ laocông” chứ!

“Nữ laocông” chăm chỉ, cam chịu vất vả đành mang dụng cụ dọn dẹp vào phòng nghỉ...Phòng nghỉ của tên biến thái này sao lớn vậy?

Kỷ HiểuNguyệt thức suốt đêm, tinh thần không còn minh mẫn nên không để ý cánh cửa đượcđiều khiển từ xa lặng lẽ khóa lại phía sau lưng cô.

Phòngnghỉ của Tổng giám đốc không chỉ cực kỳ lớn mà còn rất đặc biệt. Đó là cách âmcực tốt.

Thế nàogọi là “Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay”, Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ sớmcảm nhận được thôi.

Cô biếtcứ gặp tên biến thái đó là nhất định không có chuyện gì tốt mà! Tên biến tháiấy nhất định là “khắc tinh”, là “sao chổi” của cô.

Sau mộtđêm thức trắng, tinh thần mỏi mệt, lại lao động vất vả, cuối cùng, Kỷ HiểuNguyệt vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ lăn ra hồn nhiên ngủ trong “hang sói”.

NhiếpPhong thấy vậy cực kỳ tức giận!

Vì saoông trời lại ban tặng “vẻ đẹp anh tuấn” và “cơ trí đa mưu” cho cùng một conngười cơ chứ?

“Cẩnthận lúc tỉnh dậy cô nàng khắc tinh sẽ cắn chết cậu đấy!” Nhiếp Phong nghĩ đến30% tiền lương của mình mà nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn vẻmặt “rất tiếc có muốn cũng không được” của Tề Hạo, Nhiếp Phong càng thêm bựcbội.

***

Cửaphòng lặng lẽ mở, Kỷ Hiểu Nguyệt bên trong vẫn vô tư say giấc nồng.

Chiếcgiường lớn trắng tinh đã được dọn dẹp không sót một hạt bụi nào. Hơn nữa KỷHiểu Nguyệt chỉ ngủ ở một góc giường nhỏ thôi. Ngay cả lúc ngủ, trông cô vẫnrất cảnh giác. Bộ đồ tối màu, rộng thùng thình ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn kiacàng khiến cô vô cùng nhỏ bé. Mái tóc đen được búi lên gọn gàng, cặp kính gọngđen khiến cô trở nên già dặn hơn, nhưng hai gò má mịn màng lại làm toát lên vẻhồn nhiên, trong sáng.

Cô nhócnày vẫn đang chơi trò mèo vờn chuột với anh! Khóe môi Tề Hạo khẽ cong lên.

Chibằng gọi cô ấy tỉnh dậy trước, sau đó “thưởng thức” dáng vẻ xấu hổ của cô nàng.Chắc chắn sẽ rất thú vị!

Hay là,chụp lại dáng vẻ hiện giờ của cô ấy rồi dán lên khắp phòng, đến lúc đó khôngbiết thái độ của cô nàng sẽ thế nào đây?!

Haylà...

Nhưngrốt cuộc, Tề Hạo chỉ lặng lẽ ngồi dựa khung cửa, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ béxinh đẹp đang ngủ ngon lành. Sau đó nhẹ nhàng vươn tay tắt đèn, kéo rèm cửa sổlại, chỉ bật mỗi chiếc đèn tường tỏa ánh sáng mờ ảo. Anh khẽ bước đến bêngiường, cúi người nhìn cô nàng đang say giấc. Cô hồ ly này dù có thông minhlanh lợi thế nào thì giờ cũng đang ngủ trên giường của anh thôi. Nghĩ vậy, ánhmắt Tề Hạo bỗng sầm lại, như vực sâu tăm tối!

Giâyphút này, cô chỉ cách anh trong gang tấc, thậm chí anh còn có thể cảm nhận đượctừng hơi thở của cô. Tề Hạo đột nhiên thấy căng thẳng, một cảm giác chưa từngcó đan xen cùng những xúc cảm nóng bỏng nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy xốn xang.

Cô nàngđang say ngủ hoàn toàn không biết Tề Hạo đang nhẹ nhàng gỡ cặp kính vướng víucủa cô xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn cùng hàng lông mi dày và dài khẽkhép lại như cánh bướm lộ ra. Hàng mi đang khép ấy nhẹ che đi đôi mắt sáng longlanh, in bóng lên làn da mịn màng. Đôi môi khẽ mở như trái anh đào phớt đỏ,tươi tắn, bóng bẩy.

Tề Hạokhông kiềm chế được, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn rất nhẹ.

Cảmgiác mềm mại của làn môi nhỏ xinh không làm dịu bớt những xúc động trong anh,trái lại còn thổi bừng lên những cảm xúc cháy bỏng khác. Tề Hạo, một ngườitrước giờ vẫn tự hào về khả năng tự kiểm soát của bản thân, lần đầu tiên khôngđược sự cho phép của não bộ đã thực hiện một hành động bất thường.

Nhẹnhàng, mềm mại, mùi thơm của đôi môi ấy khiến người ta không thể thỏa mãn, khátkhao phút chốc càng thêm cháy bỏng.

Đúnglúc này, “người đẹp ngủ trong rừng” nhíu mày khẽ rên nhẹ. Tiếng rên rất nhỏnhưng trong căn phòng yên tĩnh vang lên rất rõ, gọi thần trí lang thang của aiđó trở về. Tề Hạo lần đầu tiên nếm mùi vị “không kiềm chế được” ngạc nhiênngẩng đầu.

Cô nhócnày...

Hít mộthơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bàn tay Tề Hạo khẽ dừng lại trên búi tóccủa Kỷ Hiểu Nguyệt, nắm lấy chiếc kẹp kéo nhẹ, mái tóc đen bung ra như thácnước xõa trên tấm ga giường màu trắng, nhìn cực kỳ bắt mắt.

Làn damịn màng, đôi môi đỏ thắm, mái tóc đen mượt...

Giườngnệm mềm mại, mùi hương dễ chịu, cảm giác thoải mái, thật... khủng khiếp!

Lúc ýthức vừa quay lại, Kỷ Hiểu Nguyệt mới “cọ” một cái đã nhảy dựng lên. Cô thề, côchỉ muốn ngồi xuống nghỉ một lát thôi... Những người đang rất buồn ngủ chỉ mongtìm được một cái giường, thế nên cô chỉ định ngồi bên mép giường. Cô thề, cômuốn chợp mắt một chút thôi. Sao, sao lại ngang nhiên chiếm nửa cái giường thếnày? Cô thề, tuyệt đối không phải cố ý!!!

Nhưngtất cả sự kinh ngạc, bối rối vừa qua của Hiểu Nguyệt cũng không sốc bằng việctoàn bộ hành động này rơi vào đôi mắt sâu thẳm yên lặng của ai kia. Ánh mắt cóchút chế nhạo nhưng đẹp đến phát cuồng.

Dướiánh đèn mờ ảo, khuôn mặt anh tuấn phác lên một đường cong dịu dàng, rung độnglòng người.

Khóemiệng Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ co giật. Căn phòng ngập tràn thứ ánh sáng mờ ảo im ắngđến lạ thường. Trong giây phút, có cảm giác cô nghe được cả tiếng tim mình đangloạn nhịp.

“Anh...anh...” Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng tìm lại được giọng nói của mình.

Đừngnói là tên biến thái này nhìn cô ngủ nhưng không thèm đánh thức cô dậy nhé!Đúng là đồ biến thái!

“Côthấy nên xử lý chuyện này thế nào?”.

Kỷ HiểuNguyệt trợn tròn mắt, nhìn nụ cười gian trá của Tề Hạo, trong nháy mắt cô hiểuhơn ai hết thế nào là “Cá nằm trên thớt”!

Mây đenbắt đầu tụ lại trên đầu, có điềm xấu, chắc chắn có điềm xấu rồi!

“Khônghoàn thành công việc được giao đúng thời hạn là lỗi thứ nhất”. Ánh mắt Tề Hạoliếc về phía đống dụng cụ vệ sinh đặt bên cạnh.

...

“Ngủgật lúc làm việc là lỗi thứ hai”.

“...”Tự gieo nghiệp chướng rồi! Cô thề sau này không thức trắng đêm nữa!

“Sửdụng tài sản của công ty khi chưa được phép là lỗi thứ ba”. Tề Hạo chỉ chỉchiếc giường còn nguyên dấu vết.

“!@#$#”

“Ba lỗivừa rồi không biết có đáng bị kỷ luật không?” Khóe môi Tề Hạo cong lên, tronglòng lá cờ chiến thắng phần phật bay trong gió.

Kỷ HiểuNguyệt hít một hơi thật sâu tự biết lúc này dù có thanh minh cũng không giảithích được gì nữa. Nhân chứng có, vật chứng cũng đủ luôn.

“Tôi...”Tôi sai rồi, vậy được chưa?

Tề Hạokhông cho Kỷ Hiểu Nguyệt có cơ hội lên tiếng.

“Tôi sẽcho cô một cơ hội để sửa sai. Ba ngày tới, công ty sẽ tổ chức chương trình đónGiáng sinh cho lãnh đạo cao cấp ở Vịnh Bích Hải. Hôm đó cô phải đi theo phụcvụ”.

Tề Hạonở nụ cười gian xảo.

Kỷ HiểuNguyệt tức giận nghiến răng, nhìn chằm chằm Tề Hạo, đôi tay khẽ siết chặt lạithành nắm đấm.

Đi theophục vụ! Đám người họ đi chơi còn muốn mang theo cô làm a hoàn?! Đây chắc chắnsẽ là ngày lễ Giáng sinh tồi tệ nhất từ trước đến nay của cô! Bị tước đoạttrắng trợn ngày nghỉ lễ đây mà, thật là đáng giận!

“Dĩnhiên, cô có thể từ chối. Nhưng tôi sẽ thông báo chuyện ngày hôm nay với côngty rồi căn cứ theo quy định để có hình thức xử phạt công khai”.

Thôngbáo...

Nếu đểmọi người biết cô ngủ trên giường Tề Hạo cả buổi sáng, sau này chắc cô khôngsống nổi nữa!

“Tôiđi...!” Ngoài hai chữ này, Kỷ Hiểu Nguyệt không biết phải nói gì nữa. Ông trờiđúng là không có mắt! “Trắng đêm” hại người rồi!

“Côkhông cần phải miễn cưỡng!” Tề Hạo cố nín cười.

“...Không miễn cưỡng...” Bàn tay đang nắm chặt chỉ muốn vung lên đấm thẳng vào mặtanh ta.

“Rấttốt, giờ cô có thể lựa chọn. Một là tiếp tục ngủ, hai là tan ca”. Người thắngđược làm vua mà!

Tanca?... Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới một giờ chiều mà! Vẫn có thể ngủđược!

“Trảkẹp tóc cho tôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay ra.

Tề Hạonhẹ nhàng ngoắc tay với Kỷ Hiểu Nguyệt, ý tứ rất rõ ràng: Đến đây mà lấy.

Đi rađó lấy? Vậy có khác gì đưa dê vào miệng cọp!

NhiếpPhong vừa về công ty thì thấy Kỷ Hiểu Nguyệt tóc tai bù xù, tức giận đùng đùng,bước đi như muốn giẫm chết người, lao nhanh ra ngoài.

Cóchuyện gì...? Có chuyện gì vậy...? Bản tính hiếu kỳ trong Nhiếp Phong lập tứctrỗi dậy, vội lao về phía văn phòng.

“Cậu“thịt” tiểu khắc tinh” rồi à?”

Tề Hạonhẹ nhàng vuốt ve chiếc kẹp tóc nhỏ, vui vẻ nhấp một ngụm cà phê, dù cà phê đãnguội nhưng hương vị còn rất ngon.

“Chưa”.

“Vậysao cô ấy...”

“Tôichỉ bắt cô ấy cùng đi đến Vịnh Bích Hải thôi”.

NhiếpPhong vỡ lẽ, chẳng trách cô nàng tiểu hồ ly tức giận đến vậy.

“Cậu cócảm thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy rất vui mắt không?”

Tề Hạocười rất tươi, nụ cười khiến Nhiếp Phong chói mắt. Sao anh lại thấy nụ cười củaTề Hạo hôm nay rất... rất... dịu dàng. Dịu dàng đến rợn cả tóc gáy!

Mà “vuimắt” á? Câu này sao nghe quen thế? Nghe ở đâu rồi nhỉ?