Tiểu Hạ kể cho Hà An chuyện một năm cô vừa trải qua, vẫn luôn mang nụ cười, ánh mắt sáng lấn át sự mệt mỏi nãy giờ.
Cô dùng những lời lẽ đơn giản miêu tả đoạn hành trình một cách khoái chí cho anh ta nghe.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Anh Hà An, anh đã tận mắt nhìn thấy nhiều ong mật như vậy chưa? Em lần đầu nhìn thấy thì thật sự sợ hãi, sau đó thì không sợ chút nào nữa.”
“Tụi em đi tới những nơi trồng hoa, rất đẹp. Nào là hoa cải, hoa kiều mạch, hoa hòe...:”
Trước mắt Hà An tựa như xuất hiện từng bức tranh, những con đường trải dài không thấy được điểm cuối, xe tải chở đầy dụng cụ thùng nuôi ong, những cánh đồng hoa nở rộ, ong mật bay vo ve bên những bụi hoa. Từ bắc tới nam, không hề nghỉ ngơi.
Chẳng trách bọn họ không tìm được Tiểu Hạ.
Cô lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, sau hơn một năm dài dằng dặc, cô đã đi qua rất nhiều nơi bọn họ chưa từng đi, thấy rất nhiều phong cảnh họ chưa từng thấy.
Trong câu chuyện mà Tiểu Hạ kể lại chỉ có tự do và hy vọng tràn ngập, không có một chút gian khổ nào. Hà An có thể thấy được, Tiểu Hạ lúc đó thật sự vui vẻ. Anh ta lặng lẽ nhìn Tiểu Hạ, cảm thấy dường như cô không hề thay đổi, nhưng lại thấy cô thay đổi rất nhiều.
Không còn là một Tiểu Hạ hay khóc thầm hồi đó.
Nhưng trước kia cô vốn cũng là một người vui vẻ.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiểu Hạ ở viện mồ côi vốn luôn vui vẻ hạnh phúc như thế, ánh mắt của cô luôn luôn đầy ắp nụ cười, thế giới của cô luôn luôn thoáng đãng như vậy.
Ánh mắt u tối lúc đó, khẩn cầu không muốn đi, thật không phải là Tiểu Hạ.
Hà An không biết Tiểu Hạ mất bao lâu mới tìm lại được nụ cười. Nhưng anh ta bỗng nhận ra, thật ra không ai hiểu được cô gái đơn thuần này.
Trong phòng bệnh, Cố Hành Chấp chậm rãi nhìn xuống, âm thanh trầm thấp kìm nén: “Cô ấy, mang thai.”
Trần Quế Hương nhìn người đàn ông trẻ tuổi xuất chúng trước mặt, dường như nhận ra được điều gì đó. Bà trả lời: “Đúng vậy, chính con bé cũng không biết. Tôi hỏi con bé có phải nó mang thai hay không, con bé còn hỏi lại tôi, mang thai là trong bụng có em bé phải không, như vậy phải làm sao đây nữa.“
Tiểu Hạ đối với sự đời đều chỉ biết lơ mơ, lúc đầu cũng không biết nên làm thế nào.
Cô đã từng nhìn thấy Tiểu Lan mang thai, Tiểu Lan nói với cô trong bụng cô ấy có em bé, mười tháng sau em bé sẽ chui từ trong bụng ra, sau đó sẽ từ từ khôn lớn, kêu cô ấy là mẹ, cuối cùng sẽ trưởng thành giống như bọn họ vậy, đến lúc đó thì họ cũng già rồi.
Tiểu Hạ lúc đó vừa hiếu kỳ vừa lo sợ, nhưng cô hiểu rằng con người ai cũng sẽ trải qua như vậy. Sinh lão bệnh tử, có sinh ra thì cũng có chết đi.
Tiểu Lan còn nói với cô rằng: Em bé này, chính là kết tinh tình yêu của hai người, là tiếp nối của tình yêu của Tiểu Lan cùng với chồng cô ấy.
Cô không có tình yêu của mình, tại sao lại có thể mang thai.
Tiểu Hạ suy nghĩ một thời gian rất lâu cũng không hiểu, Trần Quế Hương hỏi cô có muốn giữ đứa bé này không, Tiểu Hạ bỗng lắc đầu một cái, sau lại cảm thấy lắc đầu là không đúng, lại gật đầu một cái.
Cô nói: “Muốn muốn, nếu cháu không muốn đứa bé, nó sẽ rất buồn.”
Tiểu Hạ đã trải qua nỗi đau bị người khác vứt bỏ, cho nên cô không muốn người khác cũng phải trải qua nỗi đau giống cô. Trần Quế Hương muốn nói với cô, đứa bé trong bụng cô bây giờ chỉ là một cục thịt nhỏ, không biết gì cả, nhưng lại nhìn thấy cô vì một sinh mệnh sắp đến mà cụ cười trên môi dần nhiều hơn, nên không đành lòng nói gì thêm nữa.
Trần Quế Hương cùng chồng vất vả cực nhọc bôn ba đã lâu, vì chính mình không thể sinh con được nên vẫn cảm thấy tiếc nuối hơn nửa đời người. Cũng vì cảm giác áy náy mà không đành lòng vứt bỏ cô gái xinh đẹp này, không ngờ lại gặp được một thiên thần nhỏ khác.
Hơn nửa đời hai vợ chồng nuôi ong, đã sớm muốn nghỉ ngơi, sau đó đem xe và thùng nuôi ong bán hết đi, trở về thị trấn quê nhà mua một căn nhà rồi mở một tiệm cơm nhỏ.
“Tôi cũng đã hỏi qua con bé, cha của đứa bé là ai, nhưng nó không nói. Tôi nói một mình con bé sinh con là chuyện không nên, dù sao cũng phải báo cho cha đứa bé một tiếng. Con bé lại nói với tôi: ‘Không cần phải nói cho cha đứa bé, anh ấy nói rằng không muốn gặp cháu nữa, cả đời cũng sẽ không gặp cháu nữa.’ Sau đó tôi cũng không hỏi nữa, nó không muốn nói thì không nói thôi. Quên một người thật sự rất khó, tôi không muốn con bé lại đau lòng.”
Trần Quế Hương cẩn thận đánh giá người trước mặt, có một chút ý tứ.
Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một người đẩy cửa bước vào, âm thanh to lớn tràn đầy phấn chấn: “Dì Quế, tại sao mọi người lại đổi phòng bệnh vậy? Đã gom đủ tiền chưa? Tiểu Hạ đâu? Cháu trở về mượn được một ít, dì nói với cô ấy đừng có lo lắng.”
Vừa nói xong cậu ta thấy trong phòng bệnh có một người đàn ông xa lạ, bỗng nổi lên cảnh giác, không khách sáo hỏi: “Anh là ai? Tới đây làm gì?”
“Tiểu Thiên, đây là bạn của Tiểu Hạ, nói chuyện khách sáo một chút.” Trần Quế Hương đứng dậy đi tới chỗ Vương Thiên, người bước vào chính là chàng trai trẻ tuổi đã đi cùng Tiểu Hạ lấy tiền đêm qua.
Cậu ta thoạt nhìn chỉ khoảng chừng 20 tuổi, ngũ quan thanh tú sạch sẽ, chỉ là ăn mặc hơi cẩu thả, cả người đầy cảm giác tàn bạo, khẽ nhếch khóe môi tỏ vẻ khinh thường tất cả mọi người. Nghe thấy lời của Trần Quế Hương, cậu ta kiềm chế bớt một chút, nhưng cũng không thèm chào hỏi mà giả bộ như không thấy.
Trần Quế Hương không hài lòng hất tay cậu ta một cái, vươn tay nhận lấy em bé cậu ta ôm trong ngực.
Trong lồng ngực Vương Thiên đang ôm một đứa bé vài tháng tuổi, em bé mặc chiếc áo bông màu xanh nhỏ xíu, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh cũng nhỏ, nằm ngủ trên vai Vương Thiên. Trần Quế Hương cẩn thận ôm đứa bé, thằng nhóc khó chịu hừ hai tiếng rồi lại vùi vào lồng ngực bà ngủ tiếp.
Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ nghe được tiếng em bé.
“Tiểu Hạ đâu?” Vương Thiên không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hạ đâu bèn mở miệng hỏi, “Thằng bé này vừa mới khóc hết nửa ngày muốn tìm mẹ, cháu vất vả lắm mới dỗ được, một chút nữa nó tỉnh lại sẽ khóc tiếp cho mà xem.”
Trần Quế Hương như suy nghĩ điều gì, đó nhìn Cố Hành Chấp một cái, ôm đứa bé nói với Vương Thiên: “Tiểu Hạ đi ăn cơm với bạn rồi, chút nữa sẽ trở lại, em bé cứ giao cho dì đi. Cháu có việc gì cần làm thì cứ đi đi, chú Đông của cháu không sao, buổi sáng vừa mới tỉnh lại, một chút xíu nữa người nhà bên kia sẽ tới thay dì.”
Vương Thiên không nghi ngờ gì, yên tâm giao đứa bé cho Trần Quế Hương, “Vậy cháu đi trước, chờ Tiểu Hạ trở lại nhờ dì nói cho cô ấy một tiếng.”
Cậu ta phải về tiệm một chuyến, hôm qua người tới tìm bọn họ gây phiền toái là đại ca của tụi du côn nổi tiếng ở thị trấn, Cậu ta lo lắng hắn sẽ được sớm thả ra, cũng lo rằng đàn em của hắn sẽ tới tiệm gây chuyện. Cậu ta vội vã đến rồi cũng vội vã đi. Đi một chuyến, cũng chưa từng nhìn thấy người bạn của Tiểu Hạ vừa mới xuất hiện trông như thế nào.
Trần Quế Hương ôm đứa bé đi tới.
Người đàn ông nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Có thể cho cháu bế một chút không?”
Giọng nói lạnh băng của anh vang lên, âm thanh trầm bổng thật khó nhận ra, thân hình cao lớn chậm rãi đứng lên.
Trần Quế Hương hơi do dự một chút, rồi cũng trao đưa bé vào tay anh.
Trong lòng bàn tay truyến tới cảm xúc mềm mại, mùi sữa thơm ngọt cũng theo động tác mà xông vào thế giới của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh tay bỗng run run, trong lồng ngực ngập tràn một cảm xúc không tên.
Thật mãnh liệt như muốn nghiền nát.
Những ngày đầu năm mới, ít có người xuống phố, tiệm cơm cũng chỉ lác đác người trong bệnh viện tới ăn cơm. Tiểu Hạ từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa được ăn, trong lòng cô không yên tâm về chú Đông và dì Quế ở bệnh viện, ăn cũng không ngon. Sau khi vội vàng lấp bụng đói, Tiểu Hạ chọn mấy món ăn thanh đạm rồi kêu bà chủ gói lại cho cô.
Khi cô định trả tiền thì mới biết là Hà An đã trả rồi, lập tức thấy áy náy, “Anh Hà An à, nói là em mời anh ăn cơm mà, anh ở xa vậy tới đây, giúp em chuyện lớn như vậy, em cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào cho đúng.”
Hà An lưỡng lự, đối mặt với Tiểu Hạ không biết nên mở miệng thế nào.
Trong lúc đợi gói thức ăn, Tiểu Hạ nhỏ giọng hỏi: “Anh Hà An, bọn anh tới tìm em sao?”
Mặc dù cô có ngốc, cũng biết được rằng không thể nào mà cô gọi một cú điện thoại, bọn họ liền xuất hiện ở đây ngay.
Anh lại còn đột ngột xuất hiện, còn có cái ôm lúc đó nữa.
Anh chưa bao giờ ôm cô trước mặt người khác, anh luôn luôn lạnh lùng như thế, đem ưu tư của mình giấu kín, không muốn để lộ cho ai thấy dù chỉ một chút. Cô vốn đã không thông minh, người bình thường cũng không thấu được anh, huống chi là cô.
Hơn nữa Tiểu Hạ cũng không muốn phỏng đoán suy nghĩ của người khác, chuyện gì cô không hiểu, cô sẽ hỏi cho ra.
Nghe thấy câu trả lời của Hà An, cô lại hỏi: “Các anh tìm em có chuyện gì không?”
Tiểu Hạ suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được là bọn họ tìm cô có việc gì. Ngoại trừ Mạnh Thanh Như và viện trưởng Hạ, bọn họ dường như không còn mối liên hệ nào khác, nhưng mà Mạnh Thanh Như và viện trưởng Hạ đã không còn nữa rồi.
“Là dì Phương sao?” Tiểu Hạ suy đoán, sau đó trong lòng nóng nảy đứng lên, “Có phải dì Phương đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có, dì ấy vẫn ổn.” Hà Ạn vội vàng trấn an Tiểu Hạ, nói rằng Phương quản gia vẫn bình an, rất nhớ cô.
“Tiểu Hạ, Cố tổng là tới đón cô trở về nhà.” Hà An nói ra mục đích của chuyến đi này, đưa mắt nhìn biểu cảm của Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ ngẩn ra, sau đó ánh mắt ngập tràn nghi ngờ.
“Về nhà?” Cô lẩm bẩm, “Trở về viện mồ côi sao? Mẹ không còn ở đó, nơi đó không phải là nhà em.”
Trừ nơi này ra, cô thật sự không còn nơi nào khác có thể gọi là nhà.
“Anh Hà An, em không hiểu. Các anh muốn em trở về nhà nào? Em ở đây rất vui vẻ, không muốn đi đâu hết.”
Tiểu Hạ không hiểu ý của Hà An, cho đến khi Cố Hành Chấp ôm đứa bé đi vào.
Anh vừa bước tới, ánh mắt của cô cũng không còn cười nữa mà trở nên hoảng hốt và luống cuống. Cô vội vàng cúi đầu xuống, lo lắng xoay người, né tránh ánh mắt của anh.
“Tiểu Hạ.”
Anh gọi tên cô, Tiểu Hạ không đáp lại.
Hà An im lặng rời khỏi băng ghế, chừa cho bọn họ một chút không gian. Tiểu Hạ kinh hoàng không thôi, định đứng dậy đi theo thì bị anh bắt được cánh tay. Một tay anh chặn eo cô, Tiểu Hạ mới phát hiện trong ngực anh đang ôm em bé.
Cô đứng yên im lặng, nghe được lời anh nói: “Tiểu Hạ, thật xin lỗi em.”
Tiểu Hạ vẫn chưa mở miệng, cô muốn hỏi tại sao bé con lại ở chỗ anh, nhưng mà nhớ tới chuyện trước kia, vẫn không dám hỏi.
Anh trước kia cũng từng nói thật xin lỗi, sau đó lại nói là không nên đưa cô về nhà. Tiểu Hạ thật sự không dám hỏi, cô sợ anh sẽ nói ra những lời giống khi đó.
Chẳng qua là cô đã học được cách không khóc, mặc dù cô cảm thấy thật tủi thân.
“Thật xin lỗi, Tiểu Hạ.” Anh lại nói xin lỗi. Sau đó lại nói: “Sau này anh sẽ không để em một mình chịu cực khổ nữa, cùng anh về nhà đi Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ không nghe rõ lời anh nói, sau rất nhiều ngày đêm xa cách, cô nói câu đầu tiên với anh: “Anh đã không cần em, nơi đó đã không còn là nhà của em.”