Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi

Chương 46: VĨ THANH




Tòa thanh miếu nho nhỏ, nhưng đông đúc sương khói, mê hoặc như mơ như ảo, giống như chốn thần tiên lại thêm phần hương vị phàm trần….Tiếng gõ mõ mỗi buổi sớm lại vang vọng khắp tòa thanh miếu, một nữ tử an tĩnh ngồi tụng kinh, vẻ mặt an tường…“ Sư tỷ, sao Vân cô nương muốn xuất gia nhưng trụ trì lại luôn không cho nha….” Một tiểu ni cô tò tò vấn“ Là vì trụ trì sư phụ nói, Vân cô nương còn chưa dứt lòng trần….” một vị ni cô lớn tuổi hơn giải thích….“ Lòng trần là cái gì nha…” tiểu ni cô càng thêm nghi hoặc“ Cái này… ta cũng không rõ lắm….” ni cô lớn hơn cũng lắc đầu, khó hiểu….Sương khói nhẹ nhàng, trầm hương lả lướt bay khắp căn phòngNữ tử ngồi gõ mõ, dung nhan vẫn thanh lệ tuyệt trần như vậy…Ly ca ca…. huynh ở nơi đó có còn chờ muội, huynh muốn muội vui vẻ sống, muội làm được, cho nên chốn hoàng tuyền kia… huynh nhất định phải chờ muội… phải chờ muội….Nữ tử khe khẽ mỉm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, tiếu dung nhàn nhạt ý cười, trong trẻo thanh thuần…. tựa đóa bằng lăng dịu dàng đằm thắm….Thanh âm gõ mõ lại vang lên điều đặn, như một nhịp khúc….. an tĩnh tâm người…Căn nhà lao ẩm ướt, tràn đầy bụiMột nam tử yên tĩnh ngồi đó, chân tay bị thiết liên xích lạiCánh cửa lao chợt mở ra, để lộ chút ít ánh sáng nhỏ nhoi lọt vàoMột nam tử bước vào….“ Ngươi đã đến rồi sao?…
data-ad-slot="8346126209">