Chương 299: Ngươi cũng xứng uy hiếp hắn?
Tả phủ.
Tả Diệu Tổ nhìn bóng đêm bên ngoài càng lúc càng sâu, sắc mặt già nua âm trầm như nước.
Ninh Thần đã nói, tối nay sẽ có năm vạn lượng ngân phiếu đưa đến phủ của hắn.
Nhưng đã đến giờ này rồi, ngay cả bóng dáng của Ninh Thần cũng không thấy.
"Tốt tốt tốt... Dám lừa gạt bổn quan, xem ra ngươi là không muốn sống yên ổn nữa rồi?"
Tả Diệu Tổ mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.
Hắn vốn tưởng rằng nắm được nhược điểm của Ninh Thần, Ninh Thần sẽ đối với hắn ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ tới dám lừa gạt hắn?
Đúng lúc này, lão quản gia kinh hoảng thất thố, lảo đảo chạy vào.
Tả Diệu Tổ vốn đang nổi nóng, hơn nữa ngày thường hắn thích ra oai, tức giận nói:
"Chuyện gì? Hốt hoảng như vậy, thành thể thống gì?"
Lão quản gia vẻ mặt kinh hoàng, "Lão gia, không xong rồi... Người Giá·m s·át ti tới."
Giá·m s·át ti?
Ninh Thần chính là người Giá·m s·át ti.
Tả Diệu Tổ không kinh hãi mà còn mừng rỡ, đây là Ninh Thần đưa bạc tới cho hắn.
"Hoảng cái gì? Người Giá·m s·át ti thì sao? Có bổn quan ở đây, người Giá·m s·át ti còn dám làm càn sao?"
Nếu ngày thường người của Giá·m s·át ti tới cửa, hắn tự nhiên sợ muốn c·hết.
Nhưng bây giờ khác, hắn nắm trong tay nhược điểm của Ninh Thần, người Giá·m s·át ti có thể làm gì hắn?
Hỏi lại, người tới khẳng định là Ninh Thần, đây là đưa bạc tới cho hắn, có gì phải sợ?
"Đi, ra ngoài xem một chút!"
Tả Diệu Tổ sửa sang lại quan bào trên người một chút, chức quan của hắn không lớn, nhưng rất thích ra oai, bình thường ở nhà đều thích mặc quan bào.
Tả Diệu Tổ dẫn theo lão quản gia, vừa ra khỏi phòng, chỉ thấy mười mấy người Giá·m s·át ti xông vào.
Người dẫn đầu lại là một kim y.
Tả Diệu Tổ ngu ngốc cũng ý thức được không ổn, sắc mặt đại biến.
Phan Ngọc Thành nghiêm nghị nói: "Hình bộ chủ sự Tả Diệu Tổ, t·ham ô· nhận hối lộ, c·ướp đoạt dân nữ, coi mạng người như cỏ rác... Tội không thể tha, tất cả mọi người đều bắt lại cho ta!"
"Vâng!"
Mười mấy hồng y lĩnh mệnh.
Phan Ngọc Thành sải bước đi về phía Tả Diệu Tổ.
"Tả đại nhân, xin mời theo ta về Giá·m s·át ti!"
Tả Diệu Tổ mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Hắn hoảng hốt hô to: "Ta quen Ninh của Giá·m s·át ti các ngươi..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã thấy Phan Ngọc Thành đi tới trước mặt hắn nhanh chóng lui về phía sau, rồi quát lớn: "Ngươi thật to gan, dám hành thích ta?"
Tả Diệu Tổ cúi đầu nhìn, vẻ mặt ngây dại, hắn không biết trong tay mình khi nào thì có thêm một con dao găm?
Không đợi hắn giải thích, đao của Phan Ngọc Thành đã xuyên qua thân thể hắn.
Dao găm trong tay Tả Diệu Tổ rơi xuống đất leng keng một tiếng, hắn vẻ mặt kinh hoàng nhìn Phan Ngọc Thành, "Ngươi, ngươi..."
Phan Ngọc Thành thản nhiên nói: "Hắn vì nước chinh chiến, lúc chém g·iết trên chiến trường, ngươi thì rượu ngon món ngon, gái đẹp vây quanh... Hắn là anh hùng của Đại Huyền, mà ngươi chỉ là sâu mọt của Đại Huyền, ngươi có tư cách gì uy h·iếp hắn?"
"Tả đại nhân, có vài người không phải ngươi có thể uy h·iếp, kiếp sau học khôn ra một chút!"
Tả Diệu Tổ vẻ mặt hoảng sợ, đây là sự sợ hãi đối mặt với c·ái c·hết, hắn hiện tại hối hận đến ruột gan đều xanh lè... Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận!
Phan Ngọc Thành đột nhiên rút đao ra, mang theo một chuỗi máu tươi.
Tả Diệu Tổ ngã trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt còn mang theo sự hối hận.
......
Lúc này Ninh Thần đã đến Giáo phường ty.
Một đám huynh đệ đều ở đó.
Đến Giáo phường ty là bọn họ đã hẹn trước từ ban ngày.
Ninh Thần còn chưa kịp lên gặp Vũ Điệp, đã bị lôi kéo đi uống rượu.
Trần Xung ghé sát vào Ninh Thần: "Trưa mai đến nhà ta dùng cơm... Tẩu tử đã ra lệnh cho ta, ngươi nếu không đi ta sẽ gặp họa."
Ninh Thần mỉm cười, thời gian dùng một bữa cơm vẫn phải có, gật đầu: "Được, không thành vấn đề!"
Vốn dĩ trước đó đã nói muốn đi, nhưng hắn tạm thời nhận lệnh, xuất chinh biên quan, việc này liền bị trì hoãn.
Hắn cũng muốn xem thử, nữ nhân khiến Trần Xung, Phùng Kỳ Chính, Cao Tử Bình đều sợ hãi trông như thế nào?
"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi!"
Tiếp đó, mọi người nâng chén cạn ly.
Bất tri bất giác Ninh Thần liền uống say mèm.
Hắn vốn định chuồn êm, kết quả bị một đám huynh đệ kéo lại không cho đi.
Kết quả là, say đến b·ất t·ỉnh nhân sự!
Ninh Thần tỉnh lại trên giường Vũ Điệp, hơn nữa trời đã sáng rõ.
"Ninh lang tỉnh rồi?"
Giọng nói dịu dàng vang lên bên giường.
Ninh Thần quay đầu nhìn lại, Vũ Điệp ngồi ở bên giường, bưng chén nhỏ bên cạnh: "Ninh lang, uống chút canh giải rượu sẽ dễ chịu hơn một chút!"
Ninh Thần xoa mi tâm, đầu đau như búa bổ.
"Tối qua ta làm sao lại lên đây?"
Vũ Điệp khẽ cười: "Là Phan Kim Y khiêng ngươi lên."
"Tối qua có lão Phan sao? Sao ta không nhớ?"
"Phan Kim Y là người cuối cùng đến, lúc đó ngươi đã uống say rồi."
Ninh Thần cười mắng: "Đám huynh đệ này, thật không ra gì, chuốc ta nhiều rượu như vậy?"
"Là Ninh lang tự mình muốn uống, mọi người đều nói không uống nữa, ngươi lại kéo bọn họ không cho đi... Cuối cùng đều say cả."
Ninh Thần ngẩn người, chợt vui vẻ: "Đều say cả?"
"Không phải sao, vị Trần Ngân Y kia uống đến ngây ngốc, ôm chân một vị tỷ muội đòi nhận mẹ nuôi, kéo cũng không kéo được."
Ninh Thần vừa uống canh giải rượu vào miệng suýt chút nữa phun ra, cố nén nuốt xuống, sau đó cười ha hả.
"Ta uống say không có làm gì mất mặt chứ?"
Vũ Điệp nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có! Ninh lang chỉ nói một số lời người ta nghe không hiểu."
Ninh Thần giật mình, chẳng lẽ hắn đã nói ra chuyện của Đoan Vương?
"Ta nói gì?"
Vũ Điệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Ninh lang nói gì mà thù nhà hận nước, vĩnh viễn không tha thứ... huynh đệ, theo ta xông lên, g·iết c·hết lũ người Nhật Bản... Đốt cái gì mà miếu thờ hay nhà xí gì đó?"
Ninh Thần cứng đờ mặt mày, lặng lẽ che mặt.
Nhưng thân là quân nhân, ai mà chẳng muốn ngựa đạp hoa anh đào chứ?
Uống xong canh giải rượu, hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi thức dậy và mặc quần áo chỉnh tề, Ninh Thần nói: "Ta phải đi một thời gian, nếu có ai hỏi thì ngươi cứ nói ta đến biên quan xử lý quân vụ."
Vũ Điệp ngơ ngẩn, ánh mắt đầy lưu luyến: "Ninh lang lại muốn đi sao?"
"Ta muốn đến Tú Châu tra án!"
Vũ Điệp lập tức hiểu ra.
"Trong thời gian ta không có ở đây, ngươi đừng làm gì cả... Chuyện ngu xuẩn như đưa bạc cho Tả Diệu Tổ thì đừng làm nữa, chẳng có tác dụng gì, lại còn để lộ việc ngươi quen biết Tử Tô, chẳng khác nào tự giao nhược điểm vào tay người khác."
Vũ Điệp xấu hổ nói: "Ninh lang đừng giận, ta biết sai rồi! Sau này dù có chuyện gì, ta cũng sẽ nói cho chàng biết trước."
Ninh Thần khẽ gật đầu, cưng chiều véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Sau đó, hắn đi ra ngoài, rửa mặt xong, ôm Vũ Điệp và hôn nhẹ lên đôi môi đỏ thắm của nàng một cái, rồi đi tìm Phùng Kỳ Chính và những người khác.
Hỏi ra mới biết, bọn họ đã rời đi trước.
Ninh Thần cưỡi Điêu Thuyền đến Giá·m s·át ti.
Khi đến một nơi, hắn còn chưa vào cửa đã nghe thấy Phùng Kỳ Chính đang thề: "Ta sẽ không bao giờ uống rượu nữa, đầu ta như muốn nứt ra rồi."
"Ta cũng không uống nữa, mẹ kiếp... Tốn nhiều bạc như vậy để tìm cô nương, kết quả uống say như c·hết, chẳng làm được gì, thật là thiệt thòi."
Con người ta là vậy, sau khi say rượu tỉnh dậy liền vỗ ngực thề thốt rằng sẽ không bao giờ uống nữa... nhưng đến tối, lại rủ rê huynh đệ: "Tối nay đến Giáo phường ti uống rượu nghe hát, ta mời."
"Chúng ta đều lỗ vốn, chỉ có lão Trần là kiếm lời, còn nhận được mẹ nuôi... Quả nhiên là lão Trần, có sữa là mẹ."
Không biết ai đó đã nói một câu đầy mỉa mai.
Mọi người cười phá lên.