Chương 264: Rời Đi Cũng Tốt
Ba người Ninh Thần không ở lại lâu, cáo biệt Thương Lục, đi ra khỏi hiệu thuốc, đang chuẩn bị quay về... Tử Tô xách hòm thuốc đuổi theo.
Bước chân nhẹ nhàng, làn váy tung bay.
Nàng đi đến trước mặt Ninh Thần, ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười rạng rỡ, yêu kiều cười đạo :
"Ninh công tử, cho ta đi nhờ một đoạn."
Ninh Thần hỏi: "Đi đâu?"
Tử Tô thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn màu hồng, nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng, cười duyên nói: "Đương nhiên là đến phủ Mai chữa trị cho công tử rồi."
Ninh Thần không khỏi cảm thấy nóng ran.
Hắn đang định mở miệng, thì thấy Tử Tô đi đến trước con ngựa của Phùng Kỳ Chính, đưa hòm thuốc qua: "Làm phiền đại nhân!"
Phùng Kỳ Chính hai mắt sáng rực, Tử Tô muốn cưỡi chung một con ngựa với hắn.
Hắn vội vàng nhận lấy hòm thuốc, đang định mời Tử Tô lên ngựa, thì thấy Tử Tô quay lại trước mặt Ninh Thần, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.
Ninh Thần xuống ngựa, đỡ Tử Tô lên ngựa, rồi mới tự mình lên ngựa.
Nhìn Tử Tô nép vào lòng Ninh Thần, Phùng Kỳ Chính nhìn hòm thuốc trong tay, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi... Thì ra hắn chỉ là kẻ làm nền.
"Lão đại, ta không cam tâm!"
Trên đường, Phùng Kỳ Chính oán trách không thôi.
Phan Ngọc Thành quay đầu nhìn hắn, "Ngươi không cam tâm cái gì?"
"Ngươi nói xem Ninh Thần hơn ta ở điểm nào? Chiều cao không bằng ta, thân thể không cường tráng bằng ta, đầu óc không bằng ta... Cái này thì cũng gần bằng ta, tại sao Tử Tô cô nương lại cưỡi chung ngựa với hắn?"
Phan Ngọc Thành nhìn hắn tức giận bất bình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chỉ có thể chứng minh ánh mắt Tử Tô cô nương có vấn đề."
Phùng Kỳ Chính như tìm được tri kỷ, liên tục gật đầu... Hắn cũng nghĩ vậy.
Trở về phủ Mai.
Tử Tô đến phòng Ninh Thần giúp hắn thay thuốc.
Thay thuốc xong, lúc Tử Tô cúi đầu, Ninh Thần đưa tay nâng cằm nàng lên.
Ninh Thần ngồi dậy, nheo mắt nhìn nàng, "Tại sao Tử Tô cô nương lại làm như vậy?"
Tử Tô chớp chớp mắt, mỉm cười, "Ta nguyện ý."
Ninh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, "Nàng là mỹ nhân, hà tất phải ủy khuất bản thân như vậy, là có chuyện muốn nhờ ta phải không?"
Tử Tô bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, "Chẳng lẽ trong mắt Ninh công tử, Tử Tô là người có ý đồ xấu, có mục đích khác sao?"
Ninh Thần cười cười: "Ngoài lý do này, ta thật sự không nghĩ ra tại sao Tử Tô cô nương lại làm như vậy?"
Tử Tô cười duyên, "Chẳng lẽ không thể là ngươi có mị lực lớn sao?"
"Đại Huyền Thi Tiên, thiếu niên tướng quân... Nữ tử Đại Huyền ái mộ Ninh Ngân Y không ít, Tử Tô chính là một trong số đó."
"Chỉ là Tử Tô may mắn hơn các nàng, được gặp Ninh Ngân Y."
Ninh Thần khẽ cười một tiếng.
"Nếu đã vậy, Tử Tô cô nương hầu hạ ta ba ngày rồi... Hôm nay, để ta hầu hạ nàng!"
Tử Tô lắc đầu, "Không được."
"Tại sao không được?"
"Ninh Ngân Y là bệnh nhân, ta là đại phu, chăm sóc ngươi là chuyện nên làm... Nào có chuyện bệnh nhân lại đi chăm sóc đại phu?"
Ninh Thần cười nói: "Chẳng lẽ mỗi bệnh nhân, Tử Tô cô nương đều tận tình chăm sóc như vậy sao?"
Tử Tô cười duyên, "Chỉ có Ninh Ngân Y là ngoại lệ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngươi là Ninh Ngân Y."
Ninh Thần nhíu mày, đây là câu trả lời gì chứ?
Nhưng chưa kịp hỏi kỹ, Tử Tô đã ấn vai hắn xuống, đẩy hắn ngã xuống giường.
"Ninh Ngân Y nằm xuống, Tử Tô chữa trị cho ngươi."
Hai khắc sau, Tử Tô xách hòm thuốc rời đi.
Ninh Thần vẫn còn đang hồi tưởng.
Vị Tử Tô cô nương này, thật sự rất kỳ quái.
Nói nàng có mục đích ư? Mỗi lần nàng thể hiện một chút tài ăn nói khéo léo, sau đó liền rời đi, từ trước đến nay chưa từng đưa ra yêu cầu gì?
Nói nàng không có mục đích, một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tại sao lại như vậy?
Ninh Thần rời giường, mặc quần áo chỉnh tề đi tới tiền sảnh.
Phan Ngọc Thành và Phùng Kỳ Chính đều đang ở đó.
Phùng Kỳ Chính cuối cùng cũng không nhịn được nữa, xông tới hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Thần: "Ngươi mỗi ngày ở cùng phòng với Tử Tô cô nương làm gì?"
Ninh Thần cười nói: "Liên quan gì tới ngươi?"
"Ninh Thần, ngươi như vậy là không đúng! Chúng ta có phải huynh đệ hay không?"
Ninh Thần gật đầu.
"Nếu đã là huynh đệ, ngươi có Vũ Điệp cô nương, lão đại có Nam Chi cô nương, đều là những mỹ nhân tuyệt sắc... Là huynh đệ, ta tìm một nữ nhân xinh đẹp cũng không quá phận chứ?"
Ninh Thần cười nói: "Không quá phận."
"Vậy ngươi cảm thấy ta và Tử Tô cô nương thế nào?"
Ninh Thần ngẩn ra: "Ngươi thích Tử Tô cô nương?"
Phùng Kỳ Chính gật đầu.
Ninh Thần cười lắc đầu, "Ngươi không có cửa đâu."
"Vì sao?"
Phan Ngọc Thành thản nhiên nói: "Chuyện này còn cần phải hỏi vì sao sao? Ninh Thần và Tử Tô cô nương mỗi ngày cô nam quả nữ ở chung một phòng, e là không chỉ đơn thuần là chữa bệnh đâu?"
Phùng Kỳ Chính trợn to hai mắt: "Ninh Thần, ngươi ngủ với Tử Tô cô nương rồi?"
"Ặc... Cũng không tới mức đó."
Phùng Kỳ Chính vui mừng, "Không ngủ là tốt rồi!"
Ninh Thần nói: "Nàng ấy ngủ với ta."
Vẻ mặt vui mừng của Phùng Kỳ Chính bỗng chốc cứng đờ... Sau đó liền nổi điên, tức giận gào thét.
"Cầm thú a..."
Ninh Thần gật đầu, "Nói đúng lắm, Tử Tô cô nương đúng là cầm thú... Ta, một thiếu niên lang thuần tình, cứ như vậy bị nàng ấy ngủ rồi."
Phùng Kỳ Chính giận tím mặt, chỉ vào Ninh Thần: "Phì... Ngươi còn muốn mặt mũi nữa không?"
Ninh Thần lắc đầu, "Không cần, ta có mặt mũi rồi, cần nữa thì thành hai lớp da mặt mất."
Phùng Kỳ Chính: "..."
Không chỉ Phùng Kỳ Chính, ngay cả Phan Ngọc Thành cũng ném tới ánh mắt khinh bỉ.
Ninh Thần vỗ vỗ vai Phùng Kỳ Chính, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão Phùng, ngươi muốn tiền có tiền, muốn dung mạo có dung mạo, sao có thể vì một nữ nhân mà như vậy chứ?"
"Cuộc sống an nhàn không thích hợp với ngươi, Giáo Phường Ty mới là nơi về của ngươi... Ngươi không thuộc về bất kỳ nữ nhân nào, ngươi thuộc về các cô nương của Giáo Phường Ty."
"Ngươi ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây."
Phùng Kỳ Chính sờ sờ khuôn mặt thô kệch của mình, cảm thấy lời Ninh Thần nói rất có lý.
Bản thân mình ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà từ bỏ cả rừng cây.
Hắn gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ninh Thần: "Ngươi nói rất có lý!"
Khóe miệng Ninh Thần khẽ giật giật, tên ngốc này, đúng là dễ dỗ dành.
Phan Ngọc Thành đột nhiên nói: "Ninh Thần, đại chiến đã kết thúc, mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, có phải nên dâng tấu chương lên bệ hạ hay không?"
Ninh Thần khẽ gật đầu.
"Ta đi viết ngay đây."
Phan Ngọc Thành do dự một chút, vẫn nhắc nhở: "Đừng khoa trương quá!"
Ninh Thần đi vào thư phòng, trầm tư suy nghĩ, vắt óc, bắt đầu viết tấu chương.
Tấu chương của Ninh Thần chủ yếu nhấn mạnh hai điểm.
Thứ nhất, hết lời tâng bốc Huyền Đế.
Thứ hai, phóng đại công lao của bản thân hết mức có thể.
Viết xong tấu chương, sai người khẩn cấp đưa về kinh thành.
Sau đó, Ninh Thần tìm Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành nói: "Ta đang định đi tìm ngươi đây."
"Chuyện gì vậy?"
Phan Ngọc Thành nói: "Tử Tô cô nương vừa phái người tới đưa tin, ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi Lam Châu."
Ninh Thần nhíu mày, hắn tìm Phan Ngọc Thành, vốn là muốn nhờ hắn điều tra một chút về Tử Tô cô nương này, xem nàng tiếp cận mình rốt cuộc có mục đích gì?
Không ngờ ngày mai nàng đã phải rời đi rồi?
Phan Ngọc Thành nói: "Ngươi không giữ nàng lại một chút sao?"
Ninh Thần trầm mặc một lát, lắc đầu, nói: "Thôi vậy! Gần đây chiến loạn liên miên, rời đi cũng tốt."
Tuy rằng giữa bọn họ có chút giao tình, nhưng Tử Tô cô nương này xuất hiện quá đột ngột, hành vi cử chỉ cũng rất kỳ lạ.
Hiện tại hắn đang gánh vác trọng trách trấn thủ Lam Châu, không thể xảy ra chút sai sót nào.
Trước khi hoàn toàn hiểu rõ Tử Tô cô nương này, tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều... Cứ coi như là một cuộc gặp gỡ hữu duyên, một đoạn tình duyên thoáng qua.