Chương 146: Hai Nhỏ Gặp Lại
PS:chương hôm nay tác đề cập đến thiên phú cùng với hệ thống tu luyện của Lãnh Thiên với nhóc Nguyệt Nhi nhé. Vì đang hướng đến tiêu dao cùng nhàn nhã là chính cho nên yếu tố nhiệm vụ chỉ là phụ thôi nhá. Cái tên truyện nói lên tất cả á.
(“????”)
Mà lúc mày đây trên bang tuyết bình nguyên những tia nắng ban mai cungx rơi xuongs mặt tuyết tạo nên một khung cảnh cực kỳ mỹ lệ. cũng như xóa đi hết cái rét lạnh thấu sương đêm hôm qua.
Bây giờ trên bãi đất trống trước lâu đài băng bọn người Lý Tuyết Vân cùng Tiểu Bạch mấy người đã dậy. chỉ duy nhất không thấy Bạch Linh cùng cu nhóc Lãnh Thiên, khỏi nói cũng biết hai đứa nhóc này vẫn còn chưa có thức giấc.
Mấy người cũng đang chuẫn bị thức ăn để làm buổi sáng. Cái lão già Hoàng Vũ thì lại vươn mình lười biến nằm phơi nắng đón những tia nắng đầu tiên rơi vào thân hình của lão.
Đang lúc mọi người loay hoay chuẩn bị thì lúc này không gian giao động kèm theo đó là từ hư không đi ra bốn bóng người ba lớn một nhỏ.
Mà bốn người này không ai khác là Lý Thành,Tống Cầm,Sở Tú cùng với tiểu cô nương Nguyệt Nhi.
Mấy người cũng ngừng tay hướng Lý Thành cùng hai nữ mà chào hỏi?
“mấy đứa về rồi sao?”
Lý Tuyết Vân mở miệng đến sau đó đám Tiểu Bạch cũng nhao nhao lên tiếng chào hỏi?
Mà bọn nàng lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía Nguyệt Nhi tiểu cô nương đang lấy ánh mắt dò xét nhìn về phía các nàng.
“Thành nhi đây là?”
Lý Tuyết Vân nhìn tiểu cô nương ánh mắt cũng đầy hiếu sau đó hướng Lý Thành dò hỏi?
Lý Thành thấy vậy cũng đứng ra cho mọi người làm quen.
“A đây là Nguyệt Nhi, tiểu cô nương này là cùng Lãnh Thiên một thôn trang, ta thấy thiên phú của nàng cũng không tệ nên mới mang theo nàng, hơn nữa dể nàng nhận Cầm Nhi nàng làm sư tôn a. mà tieue cô nương này cùng thằng nhóc con Lãnh Thiên cũng là hắc hắc….”
Nói đến đây ánh mắt hắn đầy thần bí hề hề mà cười rộ lên. Mà đối diện Lý Tuyết Vân mấy người nghe đến đó cũng như ngộ ra ánh mắt quái dị mà đánh giá Nguyệt Nhi.
“Được rồi Thành Ca chàng chũng đừng triêu đùa bé con.”
Tống Cầm lúc này đứng một bên liếc xéo qua Lý Thành rồi đi ra giải vây cho bé con. Dù sao Nguyệt Nhi là đồ nhi của nàng a.
Nói rồi nàng kéo tay Nguyệt Nhi hướng về Lý Tuyết Vân mag nói:
“Nguyệt Nhi đây là mẫu thân của sư công ngươi là ta bà bà sau này ngươi gọi nàng là nãi nãi a.’
“còn đây là Tiểu Bạch thúc, Long Bạch thúc. Long Vân cô cô. Phụng Hoàng cô cô….. còn có ngươi tiểu sư cô nàng vẫn chưa dậy a.”
Sau khi giới thiệu xong Nguyệt Nhi lúc này cũng lấy hết can đảm bước ra hướng về Lý Tuyết Vân mấy người cúi chào.
“Nguyệt Nhi ra mắt nãi nãi.”
“Nguyệt Nhi ra mắt mấy vị thúc thúc cùng cô cô…”
“hảo a. Nguyệt Nhi ngoan nãi nãi có quà cho ngươi a.”
Lý Tuyết Vân nghe tiểu cô nương giọng nói như vậy đáng yêu cùng lễ phép nhịn không được mà đi lên vuốt đầu nàng sau đó từ hư không lấy ra một chiếc vòng tay phỉ thúy mà đeo vào tay tiểu cô nương.
“Cái này là nãi nãi cho con.”
Mà đám Tiểu Bạch cũng ôm quyền hướng Nguyệt Nhi chào hỏi?
“chúng ta gặp qua tiểu thư.”
“chúng ta gặp qua tiểu thư.”
Long Vân cùng Phụng Hoàng hai nữ cũng tiến lên mà xoa xoa nắn nắn tiểu cô nương Nguyệt Nhi yêu thích không buôn.
“A. còn đây là Hoàng Vũ gia gia. Nguyệt Nhi ngươi qua chào lão nhân gia ông ta a.”
Tống Cầm lúc này nhìn qua thấy Hoàng Vũ đang phơi cái bụng lên mà phơi nắng liền chỉ chỉ Nguyệt Nhi mà nói.
Nguyệt Nhi tiểu cô nương thì nhìn về phía Hoàng Vũ ánh mắt có chút không hiểu sau đó nhìn về Tống Cầm mà hỏi?
“Sư tôn ngời nói Hoàng Vũ gia gia là ai a???”
Mặt của con bé giờ này in đậm giấu chấm hỏi??? cũng không trách được nàng a.
Mà lúc này Hoàng Vũ mở mắt ra sau đó biến lớn bằng một người mở miệng hướng về Nguyệt Nhi mà nói tiếng người.
“tiểu nha đầu lão già ta gặp qua ngươi a…”
Nói xong rồi thu nhỏ lại sau đó tiếp tục phơi nắng.
Mà Nguyệt Nhi tiểu cô nương trên mặt lại hiện ra kh·iếp sợ cùng mộng bức. không trách nàng dù sao tiểu cô nương này cũng từ sơn thôn đi ra cũng chỉ một cái tiểu quốc. lam sao gặp qua yêu thú hơn nữa là cấp bậc yêu đế như Hoàng Vũ lão gia hỏa.
“A… Nguyệt Nhi gặp qua Hoàng Vũ gia gia”
“Ừ….”
Hoàng Vũ đáp lại sau đó lại tiếp lục phơi bụng/
Bọn Lý Thành thấy vậy cũng lắc đầu. cái lão hóa thạch này ngủ suốt mấy ngàn vạn năm vẫn muốn ngủ.
“Nguyệt Nhi. Hoàng Vũ lão nhân gia ông ta là vậy a..”
Lý Tuyết Vân thấy vay liền vuốt ve đầu nàng nói ra.
“Không sao nãi nãi…”
Nguyệt Nhi liền ngoan ngoãn lý nhí đáp.
“A. sư tôn Tiểu Thiên ca ca đâu rồi a.”
Nguyệt Nhi lúc này mở miệng hỏi ra . Rồi đưa ánh mắt xung quanh như muốn tìm kiếm điều gì đó.
Mà đúng lúc này từ cửa lâu đài một nam hài đang dụi con mắt đi ra. chưa để hắn chào hỏi mọi người liền nhìn thấy Nguyệt Nhi đang đưa ánh mắt mà nhìn hắn…….
HẾT CHƯƠNG