Chương 145: Tống Cầm Thu Đồ
PS: TÁC NAY VIẾT LẠI NHA MẤY ANH EM RÉO QUÁ HAHA.
TIẾP CHƯƠNG
Một loạt người cũng quỳ xuống mà hô lên cùng theo đó là những ánh mắt đầy mang ơn cùng sùng bái.
“Gặp qua ba vị tiên trưởng”
“Chúng ta gặp qua ba vị tiên trưởng……”
Lý Thành nhìn thấy vậy cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm bèn phất tay rồi đưa vào một luồng linh lực nhẹ nhàng nâng mọi người đứng lên mỉm cười nói:
“Mọi người không nên đa lễ”
Được linh lực nâng lên mọi người cũng lần lượt đứng dậy hô to.
“Bái tạ tiên trưởng”.
Mà lúc này cô nhóc Nguyệt Nhi lại đang đứng rón rén đằng sau phụ mẫu của nàng hướng ánh mắt đầy hiếu kì nhìn về ba vị tiên trưởng trước mặt nàng.
Đợi mọi người ổn định xong lúc này Lý Thành mới nở nụ cười nói ra.
“Các vị hương thân lần này ta quay lại mục đích là mang đi tiểu cô nương này, bởi vì thiên phú của nàng không kém gì Lãnh Thiên.”
Nói đến đây Lý Thành như đưa ánh mắt trưng cầu nhìn về tiểu cô nương sau đó lại nhìn về phụ mẫu của nàng
Mà nghe Lý Thành nói như vậy, phụ mẫu của Nguyệt Nhi cũng cảm giác như có đĩa bánh trên trời rớt xuống. Hai người bọn họ lúc này cảm thấy cứ như một giấc mơ bởi vì họ biết vị tiên trưởng đứng trước mặt bọn họ không phải là người tầm thường, hơn nữa cũng đã cứu toàn bộ thôn trang nên cũng cảm thấy phản cảm khi nghe Lý Thành nói muốn hướng nữ nhi của các nàng đến tu tiên chi lộ.
Lúc này Lý Thành lại tiếp tục nói:
“Tuy nhiên thu nàng làm đồ đệ không phải là ta, mà là đạo lữ của ta. Nếu các ngươi nguyện ý có thể để cho tiểu cô nương bái nàng làm sư.”
Lúc này không những phu phụ hai người kinh hỉ mà tất cả thôn dân nghe vậy cũng vui mừng khôn xiết.
“Thưa tiên trưởng, lời ngài nói là sự thật. Tiểu Nguyệt Nhi có thể bái vị tiên tử này làm sư phụ.”
Thôn trưởng nghe vậy cũng đứng ra hỏi thăm ba người Lý Thành, trên mặt cũng mang theo chút hưng phấn.
“Tất nhiên nếu như nàng nguyện ý.”
Lý Thành mỉm cười sau đó nhìn về tiểu cô nương, mà tiểu cô nương lúc này cũng hướng đôi mắt tròn xoe nhìn về ba người Lý Thành. Thấy nữ nhi mình ngớ người ra như vậy, phụ thân nàng liền vỗ vai nàng rồi đưa ánh mắt ra hiệu ý nói lựa chọn là do ngươi, ta và mẫu thân ngươi tôn trọng ý kiến của ngươi.
Được phụ thân cùng mọi người khích kệ, tiểu cô nương lúc này lí nhí bước ra khe khẽ mở miệng nói:
“Thưa ba vị tiên trưởng, Nguyệt Nhi nguyện bái tiên tử làm vi sư”
Nói rồi nàng liền quỳ xuống hướng Tống Cầm dập đầu ba cái làm lễ. Mà Tống Cầm lúc này cũng chỉ đợi nàng dập đầu xong liền đi đến đỡ nàng dậy, mỉm cười đầy ôn nhu với tiểu cô nương.
“Đồ nhi ngoan. Đây là lễ gặp mặt sư tôn tặng cho ngươi.”
Nói rồi nàng lấy ra một chiếc không gian giới chỉ đưa cho tiểu cô nương. Mà nhận được lễ vật từ sư phụ tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn gật đầu đa tạ.
“Đồ nhi cảm tạ sư tôn ban thưởng.”
“Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan”
Tống Cầm càng xem tiểu cô nương càng thấy thích, tiếp đó nàng lại hỏi:
“Từ nay ta gọi con là Tiểu Nguyệt Nhi, con có nguyện đi theo sư tôn”
Nói xong nàng lại nhìn Tiểu Nguyệt Nhi, tiếp đó lại nhìn đến phụ mẫu của nàng. Mà Tiểu Nguyệt Nhi nghe sư tôn của nàng hỏi vậy liền đưa ánh mắt dò hỏi, nhìn về phía phụ mẫu của nàng. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô nhóc mới 8 tuổi.
Mà phụ mẫu của Tiểu Nguyệt Nhi thì đầy hoan hỉ nhìn về phía tiểu cô nương mà đi lên cưng chiều vuốt má của nàng.
“Nguyệt Nhi con được tiên tử thu làm đồ đó là phúc phận của con. Niếu sau này tu đạo có thành tựu thì quay lại thăm chúng ta là được, hôm qua tiên trưởng cũng cho chúng ta số lớn công pháp cùng tài nguyên tu luyện. con không cần phải lo lắng.”
Mà sau lưng mẫu thân nàng là phụ thân cùng thôn dân cũng gật đưa ánh mát đầy hâm mộ cùng khích lệ nhìn đến tiểu cô nương.
Nghe phụ mẫu cùng thôn dân nói vậy tiểu cô nương cũng nhìn về phía Tống Cầm gật đầu nói:
“đệ tử nguyện ý.”
“Tốt”
Tống Cầm hài lòng gật đầu. mà nàng lúc này lại lấy ra một cái không gian giới chỉ đưa đến phụ mẫu của Tiểu Nguyệt Nhi nói:
“Đây là ta lễ vật cảm tạ hai vị đồng ý Tiểu Nguyệt Nhi bái ta làm sư tôn.”
Phụ mẫu Tiểu Nguyệt Nhi thấy Tống Cầm như vậy hiền hòa cũng thụ sủng nhược kinh. Rối rít cảm ta rồi nhận lấy.
Bên cạnh Lý Thành thấy thế cũng đưa ra thêm một cái không gian giới chỉ hướng lão thôn trưởng nói ra.
“Niếu vậy thôn trưởng lão nhân gia ngươi cũng nhận lấy cái này a. đây là phần thêm tu luyện tài nguyên. Có thể trợ toàn thôn dân trăm năm tu hành a.”
Dù sao đây cũng là quê quán của Lãnh Thiên cùng Tiểu Nguyệt Nhi, yêu ai yêu cả đường đi, hai người là đồ đệ của Hắn cùng Tống Cầm cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia a.
“Đa tạ tiên trưởng.”
Như vậy một màn toàn thể thôn đan cũng rối rít cảm tạ. mà đối với Lý Thành như vậy chút tài nguyên đối với hắn cũng không có gì là to tát.
“Được rồi cũng đã không còn sớm chúng ta nên trở về.”
Lý Thành hướng mọi người gật đầu sau đó đưa mắt nhìn về phía tiểu cô nương Nguyệt Nhi.
Sau đó ba người Lý Thành liền tránh ra một bên. Bên này Nguyệt Nhi phụ mẫu cùng thôn dân từ biệt nhau. Đến lúc đi ra hốc mắt của tiểu cô nương này liền đỏ hoe mà trên mặt vẫn còn đó hai hàng lệ.
Sở Tú lúc này thấy vậy liền đi đến đem tiểu cô nương ôm vào lòng mà tống cầm lại cầm tay của Nguyệt Nhi ôn nhu sờ đầu của nàng. Mà Sở Tú ghé vào tai Nguyệt Nhi nói câu gì đó mà nghe đến đó anh mắt của Nguyệt Nhi liền sáng lên. Theo đó là anh mắt đầy giảo hoạt của Sở Tú.
“Đi thôi…”
Lý Thành phất tay sau đó dần dần tiêu thất mà bên cạnh Tống Cầm cùng Sở Tú hai nàng cũng theo đó biến mất.
Mà thôn trang lúc này còn lại tiếng nói non nớt của Nguyệt Nhi vang vẳng bên tai mọi người.
“Phụ mẫu hương thân, Nguyệt Nhi sau này sẽ quay lại thăm mọi người….”
PS: nay tác viết lại nha mong anh em tiếp trục ủng hộ cho tác ợ. Yêu mọi nười lắm á.
HẾT CHƯƠNG