Tiểu Công Chúa

Chương 14: Yêu




Từ lúc bệ hạ vẫn là Thái Tử ngự y này đã đi theo hầu hạ, nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua bệ hạ cười! Càng miễn bàn cười ngây ngô như vậy, từ trước đến nay là nhân tinh ngự y cũng có chút ngốc (?), không biết ra sao, thầm nghĩ hay là bệ hạ bị tức giận đến khác thường đi!

Mơ hồ một hồi ngự y lại nói: “Có lẽ là thần nhìn lầm rồi! Mới một tháng mà thôi!”

Lần này bệ hạ nghe xong liền mặt lạnh lẽo quay đầu nhìn hắn: “Nhìn lầm?”

“Không không không, không phải!” Ngự y lắc đầu.

“Nói cẩn thận!”

“Thần, thần khám ra công chúa có hoạt mạch, nhưng không rõ lắm, thần cũng không biết……” Kỳ thật ngự y đối y thuật của mình rất yên tâm, biết tuyệt không nhìn lầm, chỉ là hắn không rõ thái độ bệ hạ.

Mày Lý Việt lần thứ hai nhăn lại: “Chẳng lẽ còn có sai sót?!”

Ngự y cuống quít lắc đầu, hạ quyết tâm: “Bệ hạ, thần có chín thành nắm chắc!”

Lý Việt cũng không phải hoàng đế không nói lý, biết mọi việc đều có cái vạn nhất, ngự y nói đến như vậy rồi, hắn mày hơi nhếch lên, lại hỏi: “Lúc nào mới có thể chắc chắn?”

“Lại qua nửa tháng nửa thần liền có thể!”

“Được, nửa tháng này ngươi ở lại đây.”

“Dạ.” ngự y tất nhiên là đồng ý, trong lòng lại nghĩ, hài tử trong bụng công chúa rốt cuộc là của ai!

Đang nghĩ ngợi, trong trướng có tiếng vang rất nhỏ, ngự y nhanh chóng cúi đầu, lại thấy bệ hạ lập tức nhấc chân đi vào. Hắn cũng thấy nhiều không trách, công chúa từ nhỏ đến lớn, bệ hạ đều chăm lo cẩn thận như vậy.

Cách màn, hắn nghe được tiếng bệ hạ nói: “Tỉnh rồi?”

“Phụ hoàng…… Ngô……”

Ngự y cảm thấy có chút không thích hợp, thanh âm này, sao giống đang hôn nhau vậy……

Lý Việt cong lưng, còn không đợi Lý Trân Trân mở mắt liền nâng mặt nàng hôn lên, hôn đến Trân Trân suýt nữa không thở nổi mới thả nàng ra. Lý Trân Trân duỗi tay: “Muốn phụ hoàng ôm……”

Lý Việt lên giường, dựa ngồi ở đầu giường, cẩn thận ôm Trân Trân vào lòng, vuốt bụng nàng, dán lên lỗ tai nàng, thanh âm ôn nhu như hồ nước mùa xuân: “Cơ thể bảo bối có chỗ nào không khoẻ không?”

“Không có nha……” Lý Trân Trân tò mò nhìn hắn, thấy trên mặt Lý Việt là ôn nhu xưa nay chưa từng có, trong lòng một mảnh mềm mại, nàng bất giác chu miệng, dán mặt lên lòng ngực Lý Việt, làm nũng nói, “Phụ hoàng sau này không thể làm Trân Trân như vậy!”

Là đang nói tới chuyện thao nước tiểu.

Lý Việt biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Trân Trân xấu hổ buồn bực muốn xoay người đi: “Hừ!”

Lý Việt cười lại ôm nàng vào ngực ôm chặt, bàn tay trước sau vuốt ve bụng nàng.

Mỗi một phi tử, bao gồm cả Hoàng Hậu, toàn bộ đều là do Thái Hậu, người hắn hận nhất cuộc đời này nhét vào.

Hắn lúc ấy tuổi còn nhỏ, mẹ đẻ không được tiên đế thích, nhà ngoại tự nhiên cũng không được thế, mẫu hậu sớm liền qua đời, hắn không người dựa vào. Vốn là con vợ cả nguyên hậu, thân phận tôn quý, lại xấu hổ sống ở trong cung. Sau đó Từ Thái Hậu được gả vào rất được sủng ái, bà ta luôn muốn hắn chết hắn lại càng không chết.

Hắn nhẫn nhục nhiều năm, ngầm học bản lĩnh, đọc sách, tập võ, chính là vì một ngày kia có thể nói cho mọi người, nói cho thiên hạ, nói cho tất cả bọn họ hắn mới là người sở hữu đế quốc này.

Nữ nhân, lại tính là cái gì.

Chỉ có Thái Hậu ngu xuẩn mới cho rằng chỉ dựa vào nữ nhân là có thể làm hắn suy sụp. Hắn liền lạnh nhạt nhìn Thái Hậu sắp xếp nữ nhân cho hắn, hắn vốn tưởng rằng cả đời này đều sẽ trải qua như vậy, nhìn thấy được hậu cung như hoa đoàn cẩm thốc*, có được nhiều con cái, lại chỉ có thể hàng đêm một mình ngủ trên long sàng, chỉ có hắn một mình cô độc.

*Hoa đoàn cẩm thốc: rực rỡ gấm hoa (ý có nhiều phi tử xinh đẹp)

Hắn cảm thấy không có sai, hắn là hoàng đế, yêu cầu duy nhất để có được thiên hạ chính là quyền lực chí cao vô thượng.

Hắn hưởng thụ cô độc.

Ai có thể nghĩ đến, mười lăm năm trước, có một nữ nhân sinh hạ cho hắn một bảo bối.

Mẹ đẻ Lý Trân Trân chỉ là cung nữ, là nữ nhân duy nhất không phải Từ Thái Hậu nhét vào, ngày ấy hắn bị Hoàng Hậu gọi tới cung Thái Hậu, lại bị chuốc say hạ dược, Hoàng Hậu ý đồ cho hắn nạp đường muội nhà mình. Cho dù lạnh nhạt tới đâu hắn cũng có giới hạn, hắn tình nguyện ngủ cùng một cung nữ cũng không muốn thêm một lần nữa bị Hoàng Hậu thiết kế!

Lý Trân Trân chính là như vậy mà xuất hiện trên đời này.

Đây là đứa bé hắn duy nhất không phải hắn bị thiết kế mà có.

Đây là một lần duy nhất trong đời hắn tùy tâm sở dục mà mang đến ngoài ý muốn.

‘Tiểu ngoài ý muốn’ này lại sinh ra cùng ngày hắn đăng cơ.

Hắn ôm ‘tiểu ngoài ý muốn’, nhìn nàng khuôn mặt nàng non mềm, nhìn nàng mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong lòng hắn thầm nói với nàng: Bảo bối, phụ hoàng nhất định làm một cái hoàng đế tốt, làm con trở thành tiểu công chúa vui vẻ nhất thiên hạ.

Tâm tình mềm mại mà lại ngây ngô khó có được như vậy, chẳng sợ mười mấy năm đã qua, Lý Việt đều còn nhớ rõ rành mạch.

Sau lại mới biết được, ‘tiểu ngoài ý muốn’ này thật là ngoài ý muốn nhất trong cuộc đời Lý Việt hắn.

Nàng không phải con thân sinh của hắn.

Là ông trời đáng thương hắn cô độc cả đời, đặc biệt đưa tới một bảo bối cho hắn sao.

Lý Việt hiếm khi tự hỏi có phải nhi nữ tình trường là việc nhỏ không, trong đầu hắn có non sông, có tất cả bá tánh khổ đau vui buồn, so sánh với vui vẻ của hắn tựa hồ cũng không có ý nghĩa.

Bá tánh vui vẻ, hắn mới có tư cách vui vẻ.

Hắn cho rằng, đây chính là điều khiến Lý Việt hắn vui vẻ.

Dưới tay hắn là bụng nhỏ mềm mại của Lý Trân Trân, lúc này còn chưa có gì thay đổi, Lý Việt lại biết bên trong đã có một tiểu sinh mệnh lặng lẽ trưởng thành.

Chỉ thuộc về hắn và Lý Trân Trân, tiểu sinh mệnh duy nhất đáng để hắn tín nhiệm.

Lúc này, Lý Việt mới phát giác ra hắn vui vẻ cỡ nào.

Hắn cũng lần đầu tiên hiểu rõ hai chữ “Vui vẻ” là như thế nào.

Trong lòng Lý Việt rất nhiều cảm xúc, đôi mắt thậm chí hơi cay.

Lý Trân Trân không biết, ngửa đầu nhìn hắn, nhỏ giọng gọi: “Phụ hoàng……”

Lý Việt hoàn hồn, cúi đầu nhìn hai mắt mê mang của Lý Trân Trân, trong lòng chảy qua dòng nước ấm, nắm cằm Trân Trân lần thứ hai cúi xuống hôn môi nàng.

Hôn đến Lý Trân Trân thỉnh thoảng rên rỉ, bộ ngực đĩnh đĩnh, muốn Lý Việt sờ sờ, bàn tay Lý Việt qua lại mềm nhẹ mà vuốt ngực nàng. Lý Trân Trân đã lâu không được ôn nhu vuốt ve như vậy, bình thường hai người hoan hảo, lúc hứng thú lên thường thường là dùng đủ tư thế mạnh bạo.

Dịu dàng sờ nàng, nàng cũng rất thích nga, nàng thoải mái kêu hừ hừ.

Lý Việt cắn cánh môi nàng, bàn tay yêu thương mà vuốt ve bụng nhỏ Trân Trân.

Bên ngoài ngự y bị dọa choáng váng, cuối cùng là Cao Thịnh tốt bụng tiến vào kéo hắn ra ngoài, hắn thiếu chút nữa không đứng vững. Cao Thịnh cười ha hả: “Không biết đại nhân nhìn thấy cái gì?”

Ngự y nhanh chóng lắc đầu: “Cái gì cũng không thấy!”

Hắn chính là chết cũng sẽ không dám nói lung tung!

Chỉ là sau khi hắn bình tĩnh lại liền nghĩ, bệ hạ muốn xử lý những chuyện này như thế nào đây! Chẳng lẽ muốn kim ốc tàng kiều?!

Mà Lý Việt đang ở trong phòng cùng Lý Trân Trân nói chuyện, hắn ôn nhu nói: “Gặp chuyện vì sao không tới hỏi phụ hoàng một câu mà lại tự mình quyết định hả?”

Lý Trân Trân nằm trong lòng ngực hắn, nghe xong lời này, nước mắt lại như hạt châu rơi xuống: “Phụ hoàng, mẫu phi nói con cướp nam nhân của bà, nhưng con không cố ý…… con trước kia không biết, hiện tại con đã biết, con  thật sự không cố ý đâu, hu hu hu……”

“Lời này của con là có ý gì, hiện giờ con đã biết nên không cần phụ hoàng nữa?”

Lý Trân Trân hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải! Trân Trân chỉ cần phụ hoàng!Nhưng mà, mẫu phi con……” Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Việt, “Phụ hoàng, con thật sự không biết xấu hổ sao? Con làm sai sao?”

Lý Việt hôn nàng một ngụm, hôn lên nước mắt nàng, thanh âm càng thêm ôn nhu: “Tiểu công chúa của trẫm là nữ tử ngây thơ thuần khiết nhất thiên hạ, không có câu dẫn phụ hoàng, cũng không cướp nam nhân của mẫu thân. Tiểu công chúa của trẫm chỉ yêu một nam tử thôi có phải hay không?”

Lý Trân Trân liên tục gật đầu: “Vâng ạ!”

“Vậy có cái gì phải sợ.” Lý Việt nhìn nàng, “Nói cho trẫm nghe, nam tử con yêu là ai.”

Lý Trân Trân cùng Lý Việt lúc hoan hảo nói rất nhiều lần, lúc này nàng lại đột nhiên ngượng ngùng.

Nàng nhìn hai mắt Lý Việt đầy chờ mong, rốt cuộc nhẹ nhàng ghé vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Trân Trân chỉ yêu phụ hoàng.”

“Phụ hoàng tên gì?”

“A?”

“Nói ra.”

“Lý, Lý Việt.” Trân Trân nhẹ giọng nói.

Trong lòng Lý Việt vô hạn vui mừng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy con yêu ai?”

Lý Trân Trân đỏ mặt, nàng ngượng ngùng thật lâu, nhỏ giọng cúi đầu nói: “Trân Trân chỉ yêu Lý, Lý Việt……”

“Nhìn vào mắt trẫm nói.”

Tay nhỏ Lý Trân Trân nắm thành nắm tay, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, rốt cuộc dũng cảm nói: “Lý Trân Trân chỉ yêu Lý Việt!”

Lý Việt bật cười, tuyết đọng quanh năm hòa tan.

Hắn cúi đầu, không mang theo một tia tình dục nào hôn lên trán Lý Trân Trân: “Lý Việt cũng chỉ yêu một mình Lý Trân Trân.”

Lemon: còn một chương nữa...