Tiểu Công Chúa

Chương 12-2: Gả cho phụ hoàng 2 (Cao H)




Lý Việt ngồi tới trời tối cũng không ra, trong bụng không có một hạt cơm nào.

Cao Thịnh sầu đến không biết nên làm thế nào cho phải, bệ hạ cùng công chúa vốn vô cùng ân ái, công chúa rất thích làm nũng, ngủ cũng muốn bệ hạ ôm vào lòng, ban đêm ngẫu nhiên ngủ quên trên ghế cũng là bệ hạ ôm về giường, sao đột nhiên lại nháo thành như vậy chứ?

Người ngoài cuộc tỉnh táo, hắn lập tức gọi ám vệ đi theo Thập nhất công chúa tới, biết được chuyện công chúa đi gặp Uyển quý phi, sau lại khóc lóc trở về.

Hắn liền sáng tỏ, lập tức đi vào cầu kiến bệ hạ.

Lý Việt liền kêu hắn “Cút”.

Hắn vội vàng đem chuyện này nói ra, thấp thỏm chờ đợi, Lý Việt trực tiếp từ thư phòng đi ra, nhấc chân đi sang hướng Uyển quý phi ở. Bên này Uyển quý phi nghe nói chuyện của Lý Trân Trân thì vui chết đi được, tưởng bệ hạ ghét bỏ Lý Trân Trân.

Không ngờ bệ hạ sẽ tới đây, bà ta hoảng loạn mà lại hưng phấn ra tiếp đón, Lý Việt vừa tới nhấc chân liền cho bà ta một đá: “Ngươi đã nói gì với Trân Trân?!”

Uyển quý phi sửng sốt, cúi đầu khóc thút thít.

Lý Việt không kiên nhẫn, kêu ám vệ tiến vào đè Uyển quý phi bắt bà ta nói thật.

Lý Việt tức đến đau gan.

Nhân lúc đêm tối, Lý Việt chỉ dẫn theo Cao Thịnh cùng ám vệ, thay đổi thường phục, cưỡi ngựa hồi kinh, đi tới nơi biển hiệu còn chưa kịp đổi, như cũ vẫn là Thừa Ân Hầu phủ.

Tất nhiên hắn là lặng lẽ đi, cũng là lặng lẽ vào phủ người ta. Đổi lại là những người khác sợ là không vào được, rốt cuộc trong phủ nhà nào cũng có hộ vệ. Nhưng Lý Việt là hoàng đế, ám vệ đi theo đều là người có thật bản lĩnh, không tiếng tiệng đánh thuốc mê đám hộ vệ.

Lý Việt chỉ chốc lát sau liền tìm được Lý Trân Trân đang ở Lạc Tiên uyển.

Hắn vừa đến, liền nghe được có người hùng hùng hổ hổ: “Bài đặt làm ra tư thái công chúa cái gì chứ! Bệ hạ đã ban ngươi cho ta! Ngươi chính là nữ nhân của ta!”

Lý Việt sắc mặt xanh mét, đứng ở bóng đêm nhìn thấy Thừa Ân Hầu thế tử vỗ cửa tiếp tục mắng: “Lão tử hôm nay liền ngủ —— a!”

Lý Việt nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất ném lên mặt hắn ta, một cái răng bị đá ném trúng gãy rớt xuống, thế tử khóc lóc quay đầu chạy đi tìm đại phu.

Lý Việt lại nhìn về căn phòng duy nhất có ánh đèn, đi đến ngoài cửa sổ trộm nhìn vào trong, Lý Trân Trân sắc mặt trắng bệch ngồi cạnh bàn, đôi tay nắm thành nắm đấm nhỏ, Liễu Nhứ lau nước mắt: “Công chúa, ngài thấy không, bọn họ chính là loại người như vậy đó!”

Lý Trân Trân mặt không biểu tình: “Là ta tự mình chọn, là mệnh của ta.”

Lý Việt vừa tức vừa đau lòng, có chuyện gì vì sao không tới hỏi hắn, không tới hỏi hắn có dự định gì lại tự mình quyết định?

Đúng lúc này, bên ngoài lại có một đám người tới, đều là nữ nhân.

Đi đầu chính là phụ nhân rất xinh đẹp, tiến vào làm bộ làm tịch mà hành lễ, liền bắt đầu lời nói bóng nói gió: “Thế tử nhà chúng ta chịu khổ đều là bởi vì công chúa ngài đó, thế tử nhà chúng ta tước vị cao. Ngài nói xem, ngài gả tới bệ hạ cũng không xây phủ công chúa cho ngài, thân phận công chúa cao như vậy sao có thể ở cùng một chỗ với chúng ta được?”

Ả che miệng cười, bọn thị nữ đi theo cũng cười.

Mắt nhìn Lý Trân Trân lộ ra khinh thường, thiếp thất kia hừ lạnh nói: “Ta vào cửa sớm hơn công chúa, không bằng để ta tới dạy công chúa quy củ, làm thế nào để hầu hạ thế tử gia, a!”

Liễu Nhứ tiến lên quăng cho ả hai cái cái tát: “Tiện tì! Ngươi cũng xứng nói chuyện trước mặt Công chúa!”

“Ta nói sai chỗ nào chứ! Công chúa các ngươi chính là con hoang! Cũng không được bệ hạ sủng ái! Bày đặt tỏ vẻ uy phong ở đây! A! Ngươi còn đánh ta!”

Lý Trân Trân nghe ả nói Lý Việt không quan tâm nàng, nàng đã làm tổn thương trái tim phụ hoàng, biết là sự thật nhưng vẫn nhắm mắt yên lặng rơi lệ.

Dưới đèn mỹ nhân rơi lệ, càng thêm xinh đẹp động long người.

Thiếp thất kia ghen ghét muốn tiến lên cào nát mặt Lý Trân Trân, lại bỗng nhiên “A” một tiếng ngã trên mặt đất.

Lý Trân Trân kinh ngạc trợn mắt, Liễu Nhứ cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Lý Việt lạnh mặt từ ngoài cửa đi vào, liếc các nữ nhân nằm trên mặt đất tứ tung ngang dọc, cười lạnh nói: “Lý Trân Trân, đây là điều ngươi muốn?”

Lý Trân Trân không tiếp tục làm bộ được nữa, đứng dậy dùng mu bàn tay lau nước mắt, xoay người liền vào nội thất, Lý Việt không buông tha nàng, đi vào theo châm chọc mỉa mai: “Trẫm còn cho rằng ngươi rất có năng lực, không ngờ tới một nữ nhân đê tiện cũng có thể khi dễ ngươi!”

Lý Trân Trân cúi đầu gạt lệ, nói không nên lời.

“Lúc ở trẫm trước mặt lá gan lại rất lớn nha!”

Lý Trân Trân nức nở, Lý Việt bị nàng khóc đến trong lòng nôn nóng, tiến lên nắm cằm nàng: “Lý Trân Trân, ngươi có ngốc hay không hả?”

Lý Trân Trân khóc lóc nhắm mắt, Lý Việt nắm mặt nàng đến ra vết đỏ: “Người trẫm tâm tâm niệm niệm đặt ở trong lòng lại cam tâm tình nguyện bị ức hiếp như vậy?”

Lý Trân Trân đau khổ nói: “Bệ hạ đừng nói nữa, ta đã là thê tử người khác.”

“Ha!” Lý Việt nghiền ngẫm nói, “Thê tử người khác? Ngươi bị trẫm thao thành như vậy, ngươi làm cách nào để trở thành thê tử người khác?”

“Bệ hạ thánh chỉ đã hạ……”

“Trẫm nói không thành chính là không thành, thánh chỉ cũng không được!”

Lý Trân Trân hoảng loạn nhìn hắn: “Không, không thể, không được…… Cầu ngài, cầu ngài bệ hạ!”

Lý Việt càng đau lòng lại càng tức giận, chất vấn nàng: “Lý Trân Trân, ngươi rốt cuộc xem trẫm là cái gì? Trẫm dễ lừa như vậy hả? Ở trong lòng ngươi có phải mẫu phi ngươi còn quan trọng hơn trẫm nữa phải không?”

“Không, không phải……” Trong đầu Trân Trân hỗn loạn, không biết lời này là có ý gì.

“Không phải? Mẫu phi ngươi thuận miệng nói vài câu còn quan trọng hơn trẫm nhiều năm chăm sóc ngươi hay sao?! Hả? Gặp phải chuyện không tới hỏi trẫm, tự mình quyết định, Lý Trân Trân, ngươi rốt cuộc xem trẫm là cái gì!”

Lý Trân Trân hỏng mất khóc lớn: “Không phải, không phải, ta sợ, ta sợ hãi……”

“Trẫm đều không sợ ngươi sợ cái gì?!”

“Ta sợ làm bẩn thanh danh phụ hoàng, ta là con hoang, ta câu dẫn chính phụ thân mình, ta cùng mẫu thân đoạt nam nhân, ta đã biết, ta đều đã biết……Hu hu hu hu.”

Lý Việt dùng lòng bàn tay sát nước mắt cho nàng: “Thanh danh của trẫm thì có liên quan gì tới ngươi chứ?”

Lý Trân Trân lắc đầu: “Ngài không hiểu, ngài không hiểu.”

Lý Việt ép nàng ngẩng đầu nhìn mình, gằn từng chữ: “Ngươi cho rằng trẫm không nghĩ tới tương lai của ngươi cùng trẫm sao? Trẫm đều nghĩ tới, chỉ là nghĩ ngươi còn nhỏ, không muốn dọa đến ngươi. Trẫm có gì không hiểu?!”

“Phụ hoàng, phụ hoàng……” Lý Trân Trân lẩm bẩm khóc thút thít.

“Ngươi lại chưa từng tin tưởng tình cảm của trẫm đối với ngươi.”

Trong mắt Lý Việt lộ ra thất vọng, nói rồi buông tay muốn đi.

Lý Trân Trân bị ánh mắt thất vọng của hắn làm cho hoảng sợ, lập tức từ phía sau ôm hắn, khóc to nói: “Phụ hoàng, Trân Trân sai rồi, người đừng đi, người đừng đi……”

Lý Việt nhàn nhạt nói: “Ai biết được hiện tại ngươi đang nói thật hay giả.”

“Hu hu hu……là con ngu ngốc, con cũng không biết nên nói với phụ hoàng thế nào, phụ hoàng, người đừng đi mà, ta sợ lắm, ai con cũng không quen, con nghĩ con phải chuộc tội thay mẫu phi, ở trước mặt Liễu Nhứ con giả bộ mạnh mẽ, nhưng con lại rất sợ hãi …… Con sợ tương lai mờ mịt, con sợ tương lai không có phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng……”

Lý Trân Trân khóc đến chật vật, trong miệng nói lung tung.

Trên mặt Lý Việt không đành lòng, lại biết phải cho Lý Trân Trân nhớ kỹ giáo huấn này, tình cảm giữa bọn họ trước nay cũng không phải là thứ trở ngại con đường đế vương của Lý Việt hắn!

Lý Trân Trân cần phải khắc sâu đạo lý này.

Hắn không nói lời nào, Lý Trân Trân lại luống cuống, nàng vòng đến trước mặt Lý Việt, ngửa đầu nhìn hắn: “Phụ hoàng, Trân Trân biết sai rồi…… Trân Trân biết sai rồi……”

Lý Việt quay mặt đi, Lý Trân Trân nhón chân hôn hắn, Lý Việt lần nữa quay mặt, Lý Trân Trân cực kỳ sợ hãi, nàng đem đầu lưỡi nho nhỏ với vào trong miệng Lý Việt, Lý Việt lại vẫn lạnh nhạt như cũ, Lý Trân Trân khóc lóc liếm mút đầu lưỡi hắn.

Nàng dính sát vào Lý Việt, vú nhỏ dán sát ngực Lý Việt, tiểu huyệt cọ cọ côn th*t hắn.

Nàng học theo bộ dáng Lý Việt hôn nàng, hôn môi, lưỡi, hàm răng Lý Việt. Lý Việt lại vẫn không dao động, nàng rất sợ hãi, nàng khóc lóc hỏi: “Phụ hoàng thật sự không cần Trân Trân nữa sao?”

“Là ngươi không cần trẫm trước.”

Lý Trân Trân lắc đầu, duỗi tay cởi xiêm y trên người mình, Lý Việt lại nói: “Đừng cởi, trẫm không có hứng thú với nữ nhân khác.”

Lý Trân Trân giật mình, vẫn run rẩy xuống tay, quần áo cởi từng món một.

Dưới ánh đèn làn da thiếu nữ như ngưng chi, tiểu đậu đỏ trước ngực theo hô hấp Lý Trân Trân mà run rẩy, cửa tiểu huyệt thình thoảng mấp máy.

Trân Trân ném quần áo, tiến lên ôm lấy Lý Việt, cọ hắn: “Phụ hoàng.”

“Trẫm đã không còn hứng thú với ngươi.”

Lý Trân Trân khóc lóc vùi mặt vùi vào hắn ngực, trái tim Lý Việt mềm nhũn, Lý Trân Trân ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, Trân Trân tới hầu hạ ngài.”

Lý Việt không nói chuyện, tay Lý Trân Trân liền chậm rãi sờ đến đai lưng hắn, ngón tay nhỏ dài cũng không vội mà cởi bỏ từng nút thắt, quỳ trên mặt đất, trực tiếp cách quần lót liếm mút côn th*t Lý Việt.

“Ưm a…… ưm…… Ngô…… Ngô……” Lý Trân Trân liếm mút đến tấm tắc rung động, nàng ngửa đầu nhìn Lý Việt, hai mắt mê mang, mông thỉnh thoảng lắc lư.

Lý Trân Trân nghiêng mặt liếm mút côn th*t, tay còn không quên mát xa quy đầu. Lý Trân Trân hầu hạ côn th*t đến nửa cứng mới cởi bỏ quần lót, mặt dán quá gần nên bị côn th*t đụng trúng mặt, nàng “A” một tiếng, ngậm lấy quy đầu, hút lỗ nhỏ.

Nàng lại ngửa đầu nhìn Lý Việt, Lý Việt đang cố gắng khắc chế.

Tay Lý Trân Trân đi xuống cởi quần lót hắn, lại bò tới trước, nâng lên hai vú trắng nõn dùng mềm mại thịt kẹp lấy côn th*t to lớn.

Lý Trân Trân trên dưới đong đưa, vú nhỏ mềm mại càng làm phụ côn th*t cứng thêm.

“A…… Phụ hoàng…… Ô ô ô…… nó cứng quá…… nóng……” Lý Trân Trân hiển nhiên là đã động tình, ngẩng đầu nhìn Lý Việt, “Trân Trân muốn bị phụ hoàng thao.”

Lý Việt vẫn là câu nói kia: “Trẫm không làm với nữ nhân khác.”

Lý Trân Trân nức nở, cúi đầu lại đi dùng vú nhỏ kẹp côn th*t Lý Việt, bản thân ngược lại càng thêm khó chịu, dưới thân nàng đã bắt đầu ướt, nàng dùng tay sờ sờ, một tay đầy nước.

Nàng khó chịu rên rỉ, bỗng nhiên lại đứng dậy, đem quần áo Lý Việt từng món từng món cởi ra, Lý Việt cũng không ngăn cản, muốn biết rốt cuộc nàng định làm gì.

Lý Trân Trân vòng đến sau lưng hắn, cầm quần áo cởi sạch sẽ, bỗng nhiên lại lần nữa ôm lấy Lý Việt. Vú nhỏ Lý Trân Trân dán lên bờ lưng rắn chắc của Lý Việt, “A……”, Núm vú bị tấm lưng nóng bỏng của phụ hoàng đụng vào, Lý Trân Trân thoải mái ôm chặt eo Lý Việt, ở sau hắn cọ cọ.

Vú nhỏ bị kích thích, Lý Trân Trân khóc thút thít rên rỉ: “Phụ hoàng…… Trân Trân thật thoải mái…… Ô ô ô…… Trân Trân thật tao a…… Phụ hoàng, Trân Trân hầu hạ phụ hoàng…… ưm a…… A……”

Yết hầu Lý Việt cũng bắt đầu lên xuống, sau lưng bị vú nhỏ cọ cọ như phát ra lửa nóng. Mềm mại trơn trượt làm hắn nhớ tới tiểu huyệt trơn trượt của Trân Trân.

Trân Trân còn đang ôm hắn, sau lại quỳ xuống, dán lên hai chân hắn bắt đầu cọ.

Trên đùi Lý Việt lông chân rất nhiều, lông chân cứng cọ lên vú nhỏ làm nàng phát ngứa. Trân Trân sướng đến rên rỉ không ngừng, lại bò đến trước người Lý Việt, tiếp tục dùng vú nhỏ cọ chân hắn.

côn th*t Lý Việt càng ngày càng cứng, Lý Trân Trân nắm côn th*t chọc lên núm vú mình. Nàng lại ngẩng đầu nhìn Lý Việt, Lý Việt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt làm nàng thực thương tâm, có phải là nàng vẫn chưa đủ tao hay không?

Nàng một bàn tay bắt lấy côn th*t Lý Việt, một cái tay khác duỗi đến phía dưới sờ tiểu huyệt, ngón tay xoa hoa đế, mặt dựa vào Lý Việt liếm mút côn th*t, trong miệng tràn ra rên rỉ: “A, a…… Trân Trân muốn tới…… Phụ hoàng phụ hoàng…… Ngài làm Trân Trân đi…… Ô ô ô…… Phụ hoàng…… ưm a…… A……”

Tay Trân Trân vuốt hoa đế càng lúc càng nhanh, rốt cuộc sờ cho bản thân sắp tới cao trào.

Cả người nàng vô lực, mềm mại ngã bên chân Lý Việt.

Lý Việt cúi đầu nhìn nàng, cả người Trân Trân phiếm hồng, thỉnh thoảng rung động, trong miệng rên “Ê a”.

Lý Việt nhàn nhạt mở miệng: “Đây là nhà vị phu quân tương lai của ngươi.”

“Trân Trân muốn phụ hoàng thao…… hức hức……” Lý Trân Trân nói, trong mắt đầy quyến rũ nhìn hắn.

“Làm trò trước mặt hôn phu của ngươi thao ngươi?” Lý Việt đột nhiên duỗi chân dẫm nhẹ lên vú nhỏ, vừa mềm lại trơn bóng trắng nõn, Trân Trân sướng đến thét chói tai: “A! A!”

Lý Việt tiếp tục dẫm lên, trong miệng răn dạy: “Dâm phụ! Ở nhà vị hôn phu còn câu dẫn phụ hoàng của mình!”

“A…… A……” Trân Trân lại không nghe rõ, nàng bị Lý Việt dẫm lên vú nhỏ, rên rỉ, “Phụ hoàng làm con…… Phụ hoàng…… Trân Trân rất sợ, phía dưới Trân Trân ngứa …… Trân Trân muốn phụ hoàng tiến vào…… Muốn phụ hoàng lấp đầy Trân Trân…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng……”

“Dâm phụ!” Lý Việt dẫm nhẹ lên vú bên kia, đổi lấy là tiếng thét chói tai, “Trẫm chỉ thao nữ nhân của mình.”

“Trân Trân là nữ nhân của phụ hoàng …… Trân Trân là nữ nhân của bệ hạ …… Bệ hạ…… Bệ hạ……”

“Ồ? Vậy ngươi còn muốn gả cho người khác nữa không?”

“A…… Phụ hoàng dùng sức…… Muốn phụ hoàng thao……”

“Nói! Còn gả cho người khác không!”

Trân Trân vẫn còn lại một tia thanh tỉnh, chần chừ không nói lời nào.

Lý Việt thu chân muốn đi, Trân Trân cuống quít bò qua, ôm lấy hai chân hắn: “Không gả, không gả, Trân Trân gả cho phụ hoàng…… Trân Trân gả cho phụ hoàng…… hu hu hu……”

Trên mặt Lý Việt bất giác lộ ra ý cười, lại vẫn rút chân ra ngồi xuống ghế dựa.

“Phụ hoàng……” Lý Trân Trân đau lòng nhìn hắn.

“Dâm phụ, còn không bò lại đây!”

Trân Trân khóc lóc bò qua, Lý Việt nói: “Tự mình bò dậy.”

“Trân Trân không muốn mà…… hức hức……”

“Đây là trừng phạt.” Lý Việt lạnh nhạt.

Trân Trân khóc lóc đành phải nỗ lực bò dậy, thật vất vả bò lên đùi Lý Việt ngồi xuống, cơ thể mềm mại chui vào lòng Lý Việt. Nàng ôm chặt Lý Việt, khóc thút thít: “Trân Trân thích ôm phụ hoàng……”

Trái tim Lý Việt mềm nhũn, động côn th*t tiến vào tiểu huyệt Trân Trân.

“A!” Trân Trân thét chói tai, Lý Việt ôm thao nàng, ở bên tai nàng nói, “Tự mình tới, tiểu dâm phụ!”

Trân Trân khóc lóc, hai chân đạp lên ghế, từ trên xuống dưới mà đong đưa, ở bên tai Lý Việt rên rỉ: “A…… Phụ hoàng cứng quá thật lớn…… Phụ hoàng…… Trân Trân dùng tiểu huyệt huyệt thao ngài…… Trân Trân kẹp rất chặt…… Trân Trân làm ngài sướng…… Hầu hạ ngài…… Phụ hoàng đừng rời khỏi Trân Trân được không…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Trân Trân sai rồi…… ưm a…… A…… A……”

Trân Trân đã sa vào tình dục, Lý Việt dùng tay ôm mông nhỏ nàng, tay kia nhéo mông nhỏ, từng chút một thao nàng, vừa thao vừa hỏi: “Ở nhà vị hôn phu trộm giấu đàn ông, tao không tao hả?”

“Tao…… Trân Trân tao…… Phụ hoàng……”

Lý Việt ôm nàng lên, trực tiếp đi ra ngoài, vừa đi vừa thao: “Vậy để người nhà chồng người nhìn xem, là bị phụ hoàng thao như thế nào.”

“Không, không không cần…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… A…… Sâu quá…… sướng quá đi…… A ~~~”

Lý Việt ôm Trân Trân đi đến bên cạnh những nữ nhân đang té xỉu, đứng làm nàng, tay Trân Trân vô lực mà ôm lấy bờ vai hắn: “Không muốn mà…… Trân Trân xấu hổ…… Không được……”

“Tiểu dâm phụ còn xấu hổ?” Lý Việt nói, côn th*t chọc hoa tâm nàng nghiền ép một hồi.

“A ~” Đầu Lý Trân Trân đặt trên vai hắn, “Phụ hoàng làm con…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng tha thứ cho Trân Trân đi……”

Lý Việt cười lạnh: “Tiểu dâm phụ, không xứng được trẫm tha thứ.”

Trân Trân khóc thút thít: “Trân Trân sai rồi…… Trân Trân sai rồi……”

Lý Việt ôm nàng ôm đến trong viện, đem nàng buông ra, đánh lên mông nàng một cái: “Quỳ xuống, để trẫm cưỡi!”

Trân Trân khóc lóc quỳ xuống đất, đôi tay bẻ tiểu huyệt ra, quay đầu lại nhìn hắn, đau khổ cầu xin: “Bệ hạ tới cưỡi Trân Trân…… Trân Trân là ngựa con của ngài…… A ~~~”

Lý Việt cưỡi trên người nàng, cúi đầu cắn xuống bả vai nàng.

Trân Trân bị cưỡi đến không ngừng bò về phía trước, Lý Việt liền ở phía sau làm nàng.

Trân Trân vừa khóc vừa bò vừa rên rỉ: “Phụ hoàng tha thứ cho Trân Trân được không…… A…… Phụ hoàng ~~~ phụ hoàng ~tiểu bức Trân Trân có mềm không…… ưm a ~~~ Trân Trân tiểu bức bị phụ hoàng cắm ướt ~~thật nhiều nước~~cho phụ hoàng làm ~~~ a ~~~~~”

Lý Việt bắn toàn bộ long tinh vào tiểu huyệt nàng.

Trân Trân quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, Lý Việt lại từ trên người nàng đứng lên, Lý Trân Trân ngoái đầu lại nhìn hắn, kêu lên: “Phụ hoàng thật sự không tha thứ cho Trân Trân sao, Trân Trân biết sai rồi mà.”

Lý Việt bất động thanh sắc, Trân Trân lại bò qua ôm lấy chân hắn, vừa ăn côn th*t vừa mơ màng nói “Phụ hoàng đừng đi”.

Lý Việt thở dài, bắt lấy cánh tay nàng kéo nàng đứng dậy.

Trân Trân mê mang nhìn hắn, Lý Việt ôm nàng vào lòng, hôn lên cái mũi nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Bảo bối của trẫm.”

“Phụ hoàng……” Trân Trân nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Lý Việt ôm nàng về phòng, đặt nàng trên bàn, ôn nhu thao tiểu huyệt, đôi tay xoa vú nhỏ nàng, vừa xoa vừa niết, côn th*t lại liên tục ra vào làm nàng.

Trân Trân rất thích côn th*t phụ hoàng ôn nhu làm nàng như vậy, nàng thoải mái rên rỉ làm nũng: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Chính là nơi này ~~~ a ~~~ Trân Trân thật mềm ~ Trân Trân thoải mái~~~ phụ hoàng ~~ a ~~~”

Trong mắt Lý Việt tràn đầy ôn nhu, hỏi nàng: “Bảo bối sinh hài tử cho phụ hoàng được không?”

“Được…… Trân Trân sinh hài tử cho phụ hoàng ……”

“Phụ hoàng cưới con, được không?”

Trân Trân bị phụ hoàng thao đến cái gì cũng không biết, gật đầu: “Được ạ……”

“Tiểu yếu ớt của trẫm.” Lý Việt yêu thương ôm nàng vào ngực, hôn lên cái miệng nhỏ, côn th*t đấu đá lung tung, trong miệng rốt cuộc cũng phát ra tiếng thở dốc, “Trẫm chờ Kiều Kiều sinh hài tử cho trẫm …… ưm …… Bé ngoan …… Kẹp chặt vào nào…… Đúng…… Chính là như vậy…… Ngoan……”

Lý Việt đặt Trân Trân lên tường, Trân Trân nâng một tay ôm cổ hắn, một cái tay khác bị hắn kéo đi sờ lên bụng mình, hôn một cái: “Đây là côn th*t của trẫm đang trong cơ thể con.”

Trân Trân sờ đến chỗ kia nhô lên, cả người nóng bỏng, bị thao đến hai mắt nhắm nghiền, hai chân trắng bóng chân rủ xuống rên rỉ nói: “Trân Trân phải sinh hài tử cho phụ hoàng …… A ~~~ phụ hoàng mỗi ngày thao Trân Trân ~~~ Trân Trân muốn sinh thật nhiều thật nhiều ~~ Trân Trân thích phụ hoàng ~~~ a ~~ưm a ~~~ a ~ Trân Trân chỉ cần phụ hoàng ~~ a ha ~~ a ~~~ phụ hoàng phụ hoàng ~ phụ hoàng ~~~”

Trân Trân xoắn eo nhỏ, làm nũng: “Bắn cho Trân Trân ~~ bắn đầy bụng nhỏ Trân Trân~~ a ~~ phụ hoàng thật lớn ~ cứng quá ~~thật thô to ~~~ Trân Trân thật thoải mái ~~~ bắn cho Trân Trân ~~~ Trân Trân muốn long tinh phu quân~~~~ a ~~~~~”

Lý Việt đem tất cả long tinh bắn đầy bụng nhỏ nàng.

Cả người Trân Trân run run, bị Lý Việt ôm đến ven tường, lần thứ hai áp xuống đất thao.