Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 75: Cướp Cũng Có Đạo Của Cướp.




Trong một cái đại sảnh ở giữa một chiến thuyền xa hoa, mấy trăm tên cướp biển danh vang tứ hải mang theo cả thủ hạ tới, làm cho cái phòng khách vốn chứa được mấy ngàn người này chật ních. Mấy ngàn cô gái ngồi trên những chiếc đùi to lớn của những tên hải tặc tươi cười, mấy tên hải tặc vừa vuốt ve vừa thưởng thức rượu ngon.

Vốn cái đám hải tặc này thường ngày ồn ào những bây giờ lại không nói, họ chỉ im lặng thưởng thức da thịt trắng bóc và hương vị rượu ngon ngọt ngào, ánh mắt của họ không nhìn vào cô gái động lòng người mà lại nhìm chăm chú vào người trên võ đài của đại sảnh.

Đây là một người để tóc theo kiểu quân nhân, ước chừng khoảng năm sáu chục tuổi, thân hình cao to, khí lực không thua gì người trẻ tuổi, khuôn mặt chữ quốc (mặt vuông) thật to, đôi mắt to như chuông đồng.

Chỉ thấy hắn cầm lấy một chai rượu ngon, chòm râu phấp phơ, hàm răng trắng bóc, dùng ngữ khí hào phóng nói:

"Huynh đệ bất tài, chấp chưởng đoàn hải tặc Thần Phong nhiều năm nhưng lại không có dịp giao lưu với các vị đại ca, thật là xin lỗi, Lý Đào ta tự phạt mình một chai tại đây!"

Nói xong hắn ngửa đầu uống ừng ực hết một chai.

Hải tặc thấy người này hào khí như vậy thì không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Lý Đào ném chai rượu, chùi miệng, chắp tay nói:

"Lần này huynh đệ mời các vị đại ca đến đây, một là muốn chúng ta gặp gỡ tăng tình cảm, hai là có một cuộc làm ăn, một mình huynh đệ nuốt không nổi nên muốn các vị đại ca đồng thời làm, xem có thể liên thủ đoạt phú quý được hay không."

Đám hải tặc ngồi đây ai mà không phải là người khôn ngoan? Họ vào tới đây rồi chẳng nhẽ không biết đoàn hải tặc Thần Phong có thực lực gì? Cho nên mặc dù biết Lý Đào muốn nói cái gì nhưng mà không một ai đứng ra nói, họ muốn nhìn xem điều kiện của Lý Đào là gì để còn cò kè mặc cả.

Đương nhiên, Lý Đào cũng không ngu tới mức này, có một vị đại ca của một đoàn hải tặc hắn không biết đứng lên hỏi:

"Lý lão đại, ông nói có phú quý để cướp, chúng ta đương nhiên động lòng, nhưng ông cũng phải nói rõ xem cái phú quý đó là cái gì, chúng ta có khả năng lấy được hay không!"

Lý Đào mỉm cười gật đầu nói:

"Vị đại ca này không cần sốt ruột, không thể nói trước phú quý đó là cái gì nhưng ta có thể nói ọi người biết chúng ta cần phải làm gì. Liên bang chuẩn bị chinh phạt Mục Ân Lôi Tư, tin tưởng mọi người cũng biết, huynh đệ chúng ta ở đây ai cũng đoán được. Không sai! Nhiệm vụ chính là khi liên bang tiến công Mục Ân Lôi Tư, đám hải tặc chúng ta liên thủ cướp đoạt trong liên bang, khiến cho liên bang lâm vào cảnh gà bay chó sủa."

Lý Đào vừa mới nói xong đã có hơn chục vị đầu mục hải tặc đứng dậy đi ra ngoài. Lý Đào vội vã hô:

"Các vị đại ca, xin nghe huynh đệ nói xong đã!"

Thấy Lý Đào nói vậy, hơn chục vị đầu mục hải tặc kia dừng bước quay đầu, Lý Đào trầm giọng nói:

"Các người sợ cái gì? Sợ bị liên bang tiêu diệt hay sợ chuyện ăn cướp? Chúng ta làm nghề hải tặc có lúc nào không có tâm lý bị liên bang đánh dẹp, lúc nào không chuẩn bị đi cướp? Dù sao mọi chuyện đều giống nhau, tại sao chúng ta không tận dụng thời cơ? Cũng không phải nói các huynh đệ nhụt chí, đại quân liên bang tới đương nhiên chúng ta đánh không nổi, nhưng chúng ta làm nghề gì? Chẳng lẽ còn ngu tới mức đi đọ sức với đại quân liên bang? Chúng ta ở đây ai chẳng phải là người tinh tường, việc ăn cướp có khi mọi người còn quen hơn đi trong hậu viên nhà mình, vậy thì chúng ta còn sợ đám quân liên bang từ tinh hệ khác tới sao? Về phần hạm đội địa phương, hắc hắc, ta nghĩ cái hạm đội sắp bị hủy biên chế đó chúng ta có coi trọng không?"

Lý Đào thấy mọi người đang đắn do, hắn lập tức bồi thêm:

"Huynh đệ ta không bảo mọi người tập hợp binh lực để hoạt động, mà là mọi người tự do hành động trong địa bàn của mình, chẳng qua cũng nên ước định thời gian làm một chuyến quy mô lớn, hành động rầm rộ một phen. Nếu như liên bang phái binh tới tiêu diệt, chúng ta sẽ tiến hành đánh du kích với họ. Mọi người nghĩ xem, tình thế lúc đó đâu có khác gì bây giờ? Hầu như chẳng khác nhau gì mấy, có khác chỉ là cùng nhau cướp đoạt mà thôi, có gì khó khăn đâu?"

Nói xong Lý Đào than thở buông tay.

Các vị đại ca hải tặc nghe xong những lời này, bắt đầu tỉ mỉ tự hỏi, nếu như dựa theo cách nói của Lý Đào thì đúng là không có gì khác nhau, nhưng nếu như thực sự là vậy, thì tại sao tên Lý Đào kia lại chọn thời điểm Mục Lôi Tư Ân để ra tay? Bình thường họ chỉ hơi cướp bóc, quân đội liên bang đã mò tới, hiện giờ toàn bộ hải tặc trong liên bang đồng thời cướp bóc, chẳng nhẽ lại không có chuyện gì xảy ra?

Trong lúc mọi người đang tự hỏi thì có một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đại sảnh:

"Có lợi ích gì?"

Nhìn theo hướng của câu nói, mọi người lập tức chú ý tới một bàn 5 người, cái bàn này không có gái, không uống rượu, tất cả đều ngồi im lặng không nhúc nhích.

Năm người này tuy rằng lạnh lùng nhưng lại vô cùng đẹp trai, quần áo của bọn họ mặc giống nhau, chân đi giày kim loại được chế tạo cùng một kiểu, quần áo trên người cũng đều là loại màu đen.

Mỗi đoàn hải tặc có một loại trang phục riêng, nhưng bọn họ không giống đám người này, bởi vì trên quần áo của họ lại phân cấp bậc quân hàm hình bộ xương khô. Người nói câu vừa rồi chính là người ngồi giữa, mái tóc đen, khuôn mặt xinh đẹp, hóa ra là gái giả trai.

Thông qua màn hình, Lý Đào đương nhiên là nhận ra ai nói, hắn đã lưu ý tới người trẻ tuổi tuấn mỹ này từ khi tiếp đón, lúc đó khi hắn nhìn thấy năm người này trong lòng cũng hoảng sợ, bởi vì động tác của bọn họ luôn theo tiêu chuẩn của quân nhân, hơn nữa lại tuân thủ nghiêm ngặt chế độ cấp bậc.

Người khác khi nhìn thấy bộ xương khô thì có thể tưởng là tiêu chí của đoàn trưởng hải tặc, nhưng Lý Đào chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là quân hàm, họ chỉ thay đổi tiêu chí của quân đội thành bộ xương khô mà thôi.

Khi thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ nói ra cái tên Đường Hổ, Lý Đào cố gắng đè kích động trong lòng mình xuống, mặc kệ Đường Hổ có thân phận gì, chỉ cần mình vừa móc súng ra là cái hội nghị này sẽ giải tán ngay. Những tên đầu mục hải tặc này luôn có lòng cảnh giác rất cao, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có ngay một trận đại hỏa hoạn!



Đương nhiên, Lý Đào lúc đó đã lập tức điều tra thân phận của Đường Hổ, Lý Đào phát hiện tên này có liên quan tới đoàn hải tặc Hoàng Kim Khô Lâu ở tinh hệ Cốt Vân Long, cái đoàn hải tặc này không những có thể sống sót ở một tinh hệ quân quản, mà còn có hơn 10 chiếc chiến hạm, đúng là không đơn giản.

Lý Đào vô cùng hiểu rõ hải tặc có trang bị chiến hạm mang ý nghĩa gì, đa phần vũ lực của hải tặc đều là thương thuyền cải trang thành chiến hạm, trừ một mình hắn giả trang làm hải tặc thì không còn đoàn hải tặc nào có chiến hạm quân dụng.

Nhưng mà hắn có nghe nói ở tinh hệ Văn Mân xa xôi có bán chiếm hạm cho hải tặc, không biết cái đoàn hải tặc Khô Lâu này có phải mua ở đó hay không? Nếu như vậy thì tài chính của đoàn hải tặc này vô cùng hùng hậu!

Lý Đào vốn có chút hoài nghi Đường Hổ là Đường Long, nhưng mà nghĩ đến Đường Long chỉ là một sĩ quan cấp úy nho nhỏ không thể có bản lĩnh lớn như vậy được, qua tư liệu hắn đã thấy Đường Long chỉ là một thằng có vận khí tốt mà thôi, bản thân hắn có thể dễ dàng giải quyết.

Cũng bởi vì ... ý nghĩ này, Lý Đào kết luận Đường Hổ và Đường Long chỉ là người cùng họ mà thôi. Thực ra Lý Đào lưu ý Đường Hổ không bằng chuyện hắn chú ý tới mấy bộ hạ của hắn, bởi vì hắn coi mấy người này chính là “nhân tuyển mới tốt”, nếu như có thể thu họ vào tay thì mới là chuyện tốt.

Những ý niệm này mới chỉ lóe lên ở trong đầu Lý Đào, ánh mắt của hắn đã chuyển hướng sang nhìn người có tóc đen ngang vai, trông giống như một mỹ nữ đóng giả nam, hắn gật đầu nói:

"Đường Hổ lão đại có hứng thú ư? Lần này thù lao rất phong phú đấy, Mục Ân Lôi Tư muốn nhất thống liên bang và đứng vững trước sự tấn công của liên bang, điều đó đã cho thấy được thực lực của hắn, hắn có rất nhiều tinh hệ hiện đại, những đoàn hải tặc chúng ta khi tham gia có thể có được một hành tinh hiện đại trong cái tinh hệ đó. Nói cách khác, phàm là những ai tham gia, cho dù thắng hay bại cũng được một tinh cầu văn minh do chính các ngươi khống chế!"

Lý Đào nói như vậy khiến ọi người ồ lên, khống chế một tinh cầu văn minh, nói cách khác, việc quân chính trong tinh cầu văn minh này hoàn toàn do họ khống chế, thuế thu nhập cũng có thể đút vào hầu bao của mình, mỹ nữ trên tinh cầu này cũng là của mình. Đây chẳng phải là thổ hoàng đế hay sao!

Thấy bọn hải tặc đều chảy nước miếng, Lý Đào không khỏi âm thầm cười, nhưng nụ cười của hắn mới hiện lên thì một thanh âm khác đã biến nụ cười của hắn thành nụ cười khổ.

Người nói chính là Đường Hổ:

"Xin lỗi, ta có thể tham gia, nhưng ta không có hứng thú với tinh cầu văn minh, cho ta tiền và vật tư chiến lược, đoàn hải tặc chúng ta đã có căn cứ."

Lúc này ở bên cạnh Đường Hổ có một mỹ nữ đoàn trưởng của một đoàn hải tặc hảo tâm nhắc nhở:

"Sao lại lấy tiền? Có tinh cầu văn minh ngươi sợ không có tiền sao? Mà đâu có phải là một lần, đấy là cái nơi sản xuất ra tiền, một dòng chảy tài phú đó!"

Mỹ nữ đoàn trưởng vừa nói chuyện chính là người mở hắc thuyền đánh cướp nhà của giám đốc tập đoàn tài chính Tinh Hải, nhưng lại bị hải tặc Hắc Long đánh cướp, cuối cùng phải chạy trốn với tinh hệ Văn Mân.

Đường Hổ hiểu người này không biết lai lịch của mình, có ý nghĩ như vậy là bình thường, hắn nhìn mỹ nữ hải tặc mỉm cười gật đầu nói:

"Cảm ơn cô nhắc nhở, nhưng mà đoàn hải tặc chúng ta đúng là không muốn tinh cầu văn minh."

Đám người máy Đường Hổ đâu muốn có tinh cầu văn minh làm gì cho thêm gánh nặng, nếu vậy thì thà rằng cho hắn tinh cầu khoáng sản còn hơn, nhưng mà tinh cầu khoáng sản đám người Đường Hổ cũng không cần ai bố thí, nếu họ muốn là có thể giành được.

Hơn nữa, bộ não điện tử của Đường Hổ đã cảm nhận được những tinh cầu văn minh của Mục Ân Lôi Tư không đơn giản, nhưng vì muốn liên bang loạn hơn nên Đường Hổ không nói ra.

Mỹ nữ hải tặc thấy Đường Hổ mỉm cười với mình, cho rằng Đường Hổ đã thay đổi chủ ý, nhưng không nghĩ tới Đường Hổ vẫn nói như vậy.

Vốn nàng còn muốn khuyến cáo thêm, nhưng mà thấy Đường Hổ nói chắc như đinh đóng cột, nàng không thể làm gì khác hơn là thở dài trở lại chỗ ngồi của mình.

Bộ hạ của mỹ nữ hải tặc thấy vậy, không khỏi thấp giọng cười nói:



"Đại tỷ động tình."

"Đại tỷ đừng nên để ý tới cái loại ẻo lả, ngu ngốc như vậy!"

Một hải tặc tức giận nói.

"Ai cha, ghen à?"

"Không... Không có! Ta chỉ không muốn đại tỷ thích một tên ngu ngốc!"

Tên hải tặc kia sắc mặt đỏ bừng biện bạch.

"Câm miệng!"

Mỹ nữ hải tặc quát:

"Cái đám ngu ngốc các ngươi chẳng nhẽ không quan sát bọn họ, lẽ nào các ngươi không nhận ra đối với họ, một khoản tiền và một tinh cầu văn minh cái nào quan trọng hơn à?"

Đám hải tặc nghe vậy lại nhìn năm người Đường Hổ, thấy vẻ mặt của họ lạnh lùng, dáng vẻ kiên định, họ thầm nghĩ, cho dù ngu ngốc cũng có thể nhận định vấn đề này mà. Nghĩ vậy, đám hải tặc đều lắc đầu.

Một hải tặc nhỏ giọng hỏi mỹ nữ hải tặc:

"Đại tỷ, lẽ nào bọn họ cho rằng Mục Ân Lôi Tư sẽ đổi ý sau khi chuyện thành công?"

Mỹ nữ hải tặc bĩu môi nói:

"Nếu mà như vậy thì thực là ngu ngốc, Mục Ân Lôi Tư muốn mượn dùng lực lượng của chúng ta cho nên không thể không chú ý tới mặt này, không nên nói nữa, để ý xem Lý Đào nói cái gì."

Lý Đào nhìn đám hải tặc đang châu đầu vào với nhau, hắn biết bọn người này hoài nghi, nhưng hắn không hoảng hốt, bởi vì hắn đã sớm dự đoán tình hình sẽ như vậy:

"Xin các vị yên tâm, Mục Ân Lôi Tư ký hiệp ước với các đoàn hải tặc, nếu như Mục Ân Lôi Tư bội ước, chúng ta có thể làm cho hắn thân bại danh liệt, mà không cần lo lắng chuyện hắn hạ độc thủ. Người không muốn tham gia có thể rời đi, nhưng mà đừng nên đem tin tức này truyền ra ngoài, người nào nói ra, người đó sẽ là địch nhân của toàn bộ giới hải tặc!"

Nói xong hắn làm một cái tư thế xin mời.


Nghe thấy Lý Đào nói như vậy, đám hải tặc không ai rời đi, có hiệp ước làm chứng, họ còn sợ gì? Bọn họ yên tâm bắt đầu thảo luận chuyện bao giờ ký hiệp ước.

Lúc này, một đại hán nhỏ bên cạnh Đường Hổ giọng hỏi:

"Thủ lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ? Có ký hiệp ước với hắn không?"

Đường Hổ cười cười:

"Vì sao không chứ? Chúng ta đang chờ lúc liên bang trở nên hỗn loạn, cơ hội tốt như vậy chúng ta đương nhiên phải dốc hết sức. Còn về phần tinh cầu văn minh, lúc này chúng ta không thể có, tạm thời năng lực của chúng ta chưa đủ để khống chế một tinh cầu nhân loại."

Bốn đại hán nghe hắn nói như thế, đều ngẩng đầu nhìn đám nhân loại, trên miệng nở một nụ cười.



Két một tiếng, chiếc xe cũ lắc lư một chút mới dừng lại được, Đường Long ngơ ngác nhìn tòa nhà rách rưới cao 5 tầng trước mặt. Tuy nói khi được xe chở tới vùng ngoại ô, hắn chỉ biết công ty của cha hắn không được tốt cho lắm, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện nó rách nát như thế này!

Trong chu vi mấy km quanh đây, ngoại trừ có một đoạn tường bao rách nát dài mấy trăm mét, thì bên trong còn toàn là những gian phòng cũ rích đổ nát, ngoài mấy thứ này ra chẳng còn kiến trúc gì khác.

Xuống xe Đường Long ngây ngốc nhìn tấm biển hiệu trên cổng, trên đó viết "Tổng bộ liên hợp thống nhất đại Vũ Trụ", mấy chữ này làm cho Đường Long quên mình đang ở nơi nào.

Một lúc lâu Đường Long mới có chút lắp bắp hỏi cha mình:

"Đây là công ty của cha sao? Lẽ nào người đang tham gia chính đảng?"

"Chính đảng?"

Cha Đường Long đi tới trước cổng, trên mặt hiện lên sự hoài nghi, đột nhiên hắn làm như nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy ra nhìn tấm biển ngoài cửa, khi thấy mấy chữ này làm cho hắn nhảy dựng lên hô:

"Mập mạp chết bầm! Tại sao lại đổi tên công ty thành thế này!"

Nói xong hắn chạy vào trong tòa nhà.

Đường Long không hiểu nổi, hắn cầm đồ ăn ẹ mình, mẹ Đường Long liếc mắt nhìn tấm biển một cái, đi vào bên trong giải thích:

"Chủ nhiệm nội vụ của cha con rất thích đổi tên công ty."

Đường Long há miệng không ngậm lại được, chủ nhiệm nào ở đây? Thay đổi tên công ty phải nộp một lượng lệ phí cực lớn, hơn nữa mỗi lần đổi tên đều có một bộ phận chuyên trách tra xét, vì sao cha lại không cách chức tên chủ nhiệm này cơ chứ? Mang theo câu hỏi không giải thích được, Đường Long tiến vào trong tòa nhà.

Cái tòa nhà này được bài trí không khác gì so với mấy công ty khác, sau cửa là một cái phòng khách, nhưng mà phòng khách không phải để tiếp khách, không phải do căn phòng này không rộng, diện thích của nó gần ngàn m2, vậy mà chỉ chất đầy rác kim loại, có lẽ đây là phế phẩm kim loại. Mà ở giữa đống rác này có một cái bàn thật lớn, trên bàn bày một cái tấm biển viết mấy chữ "nơi tiếp khách".

Vậy mà cái bàn này không phải do một nhân viên tiếp tân trẻ tuổi đảm nhiệm, mà là một người cao 2m, trên mặt có chòm râu, sắc mặt dữ tợn, cánh tay cầm xì gà vạm vỡ.

Đại hán này khi nhìn thấy mẹ Đường Long thì há miệng cười nói:



"Đại tỷ, sao tự dưng lại rảnh rỗi như vậy? Ối chao! Đây chính là tiểu công tử của chúng ta phải không?"

Mẹ Đường Long dùng một ngón tay chỉ vào đại hán, nhìn Đường Long nói:

"Hắn tên là Bưu Hãn (1)."

(1): Bưu Hãn: là một tính từ chỉ sự vạm vỡ

Trong đầu Đường Long ông lên một tiếng, có người tên là Bưu Hãn? Nhưng mà hắn vẫn cung kính nói:

"Xin chào chú Bưu Hãn, cháu là Đường Long."

Lúc này Đường Long cũng hiểu ra, bố mẹ mình cũng có một số bí mật người khác không biết, cái chú Bưu Hãn này lại có thể gọi mẹ mình là đại tỷ? Hơn nữa cái chú Bưu Hãn này cũng đâu phải là người bình thường, mặc dù hắn ở trong quân ngũ không được bao lâu, nhưng Đường Long mới chỉ nhìn thoáng qua một cái đã dám khẳng định, người này đã từng đi lính, hơn nữa đã trải qua chiến trận khốc liệt.

Bưu Hãn híp mắt đánh giá Đường Long một chút, sau đó vừa cười vừa nói:

"Hắc hắc, nghe nói gần đây cháu gây ra một số chuyện ầm ĩ, không hổ là tiểu công tử của chúng ta, đúng là có huyết thống!"

Đường Long nghe hắn nói như thế, không khỏi ngẩn ngơ, câu này có ý gì? Đường Long cảm thấy tính cách của cha mẹ mình đâu có như vậy, mình có lúc thích đấu đá lung tung, có lúc thích chơi âm độc, hoàn toàn không có mấy phần nhu hòa như cha mẹ, xem ra người này nói mấy câu khách sáo rồi.

Mẹ Đường Long không quan tâm tới những gì chú vạm vỡ này nói, cầm theo đồ ăn đi vào bên trong. Nhìn cái cầu thang xi măng, Đường Long cảm thấy nơi này đúng là cũ nát, thậm chí ngay cả thang máy cũng không có, hơn nữa công ty chắc chắn không có người dọn vệ sinh, bởi vì hắn nhìn thấy rêu xanh trên cầu thang.


Mới tới tầng 2, Đường Long đã nghe thấy thanh âm khàn khàn của cha mình vọng ra:

"Mập mạp chết bầm! Lần trước ta mới khen ngươi có tiến bộ, vậy tại sao lần này ngươi lại đổi tên thành “Tổng bộ liên hợp thống nhất đại vũ trụ”? Lẽ nào ngươi định khiêu chiến các quốc gia khác?"

Trả lời hắn là một thanh âm đắc ý:

"Lão đại, anh lần trước khen tôi chẳng phải vì cái tên công ty là Đường Thị Đế Quốc (2) còn gì, lần này anh giận như vậy có phải là cái tên đó đã bị thay đổi rồi hay không?"

(2): Đường Thị Đế Quốc: Đế quốc họ Đường

"Làm... Làm gì có chuyện này! Ngươi đừng chuyển trọng tâm câu chuyện, ngươi đặt cái tên công ty mang toàn mùi chính đảng, ngươi có ý đồ gì? Tại sao đám người ở Sở công thương lại chấp nhận cái tên này?"

Thanh âm của cha Đường Long lại một lần nữa truyền đến.

Đường Long nghe thế không khỏi lắc đầu, trách không được công ty lại xập xệ tới vậy, tố chất từ trên xuống dưới thế này, có phát sinh kỳ tích mới mạnh được.

Thanh âm kia lại vang lên nhưng lập tức chuyển sang giọng nịnh nọt:

"Hắc hắc, chỉ cần có tiền ném ra là được hết. Lão đại, hiện tại liên bang bắt đầu hỗn loạn, tốt nhất chúng ta không mở công ty nữa, đổi sang làm nghề chính trị có được không? Nghe nói làm chính trị dễ kiếm tiền hơn đấy."

"Con bà nó! Ta chỉ biết trong lòng ngươi có ý đồ! Làm chính trị? Năng lực chính trị của ngươi đâu có hơn gì công nhân dọn vệ sinh! Vậy mà ngươi còn đi lãng phí một đống tiền lớn, ngươi không an phận, không có việc gì lại lãng phí công quỹ! Ta phải xử phạt ngươi! Phạt ngươi... Phạt ngươi một tuần không được ăn thịt!"

Đường Long suýt nữa thì ngã sấp, mới đầu hắn còn tưởng rằng cha hắn giận dữ, nhưng không ngờ lại xử phạt một trò đùa như vậy, vậy mà cái tên chủ nhiệm kia lại tỏ ra chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, khóc nức nở nói:

"Lão đại đừng mà! Sau này tôi không dám nữa, xin đừng cấm tôi ăn thịt! Ngày nào tôi không ăn thịt là ngày đó tôi ngủ không ngon đâu! Lão đại anh minh của tôi, bỏ qua lần này cho tôi được không? Có được hay không? Tôi xin ngài mà!"

Đường Long đi vào trong phòng làm việc ở tầng 2, thấy một người mập mạp đang quỳ gối trước mặt cha mình, hắn vừa ốm lấy chân cha mình vừa khóc cầu xin tha thứ, mà bên trong phòng làm việc còn mấy người khác, người thì trang điểm, người thì soi gương, người chơi trò chơi trên máy vi tính, người nói chuyện phiếm, người xem báo, người gọi điện thoại, không ai nhìn người mập mạp kia và cha Đường Long diễn hài.

Khi Đường Long và mẹ mình đi vào trong, toàn bộ đám người này bao gồm cả người mập mạp kia lập tức bật dậy:

"Đại tỷ."

Sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Đường Long, mấy phụ nữ trung niên mừng rỡ đi tới, vây lấy hắn, đồng thời đưa tay ra swof mò, người thì bóp mũi, người thì sờ vai, kêu lên:

"Đây là tiểu công tử sao, thật đáng yêu mà, lớn lên giống hệt lão đại."

"Thật đáng yêu? Mình là đứa trẻ ba tuổi ư? Tại sao họ lại gọi cha mẹ mình là lão đại, đại tỷ? Chẳng nhẽ cha mẹ mình là thủ lĩnh xã hội đen?"

Đường Long vừa lẩn tránh đám phụ nữ này sờ mò, vừa suy nghĩ miên man.



Tinh Linh số 2 lúc này đang trốn trong xe của cha Đường Long, đang hí hoáy tìm kiếm, nàng không cách nào tìm ra được thông tin liên quan gì tới công ty của cha Đường Long, nói cách khác, hệ thống vi tính của công ty này cách ly hoàn toàn với hệ thống máy tính bên ngoài.

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao mình không tìm ra, sao họ lại không kết nối với hệ thống máy tính của liên bang?"

Tinh Linh số 2 cảm thấy rối tinh rối mù, nàng bắt đầu đi tìm kiếm tư liệu về cha mẹ của Đường Long.

"Đường Trung, nam, 45 tuổi, ông chủ của công ty “Tổng bộ liên hợp thống nhất đại vũ trụ”, ngành nghề: thu mua rác thải kim loại, CMND số: 3388XXXX.”

“Lưu Phỉ, nữ, 43 tuổi, bà chủ gia đình, CMND số 3390XXXX...”

“Quái lạ, tư liệu sao lại ngắn gọn như vậy? Ngay cả tư liệu trong thời kỳ đi học cũng rất đơn giản, không cả ghi chép tốt nghiệp trường nào... Quái? Trong vòng 20 năm, công ty này thay đổi tên hơn 6000 lần! Vậy chẳng phải cứ một ngày một đêm thay đổi tên công ty một lần hay sao? Có cổ quái! Để xem cái tên đầu tiên của công ty này là gì?"

Tinh Linh số 2 bị kích thích bắt đầu liều mạng lật xem tài liệu.

"Cái gì! Hai mươi năm trước, Sở công thương bị kẻ gian đột nhập, tư liệu trước 20 năm hoàn toàn bị hỏng? Hừ! Chỉ cần có trên mạng, Tinh Linh không lo rằng sẽ không có tin tức!"

Phát hiện cái máy vi tính của cái xe này thiếu nhiều chức năng, Tinh Linh số 2 bắt đầu tìm tòi tin tức trong căn cứ của mình.

Một lát sau, tin tức từ tổng bộ Công thương truyền tới, Tinh Linh số 2 cuối cùng cũng tra được tên đăng ký đầu tiên của công ty này:

"Năm 3413 lịch Vũ trụ lịch, Đường Trung đăng ký một công ty có tên là trạm thu mua Hạt Báo ở sở công thương của Lạp Đức Tinh, nghề nghiệp chính là thu mua rác thải kim loại, số vốn điều lệ là hơn 100 vạn đồng liên bang. Ngày hôm sau, công ty này đổi tên là là trạm thu mua rác kim loại Đường Lưu, ngày thứ 3 đổi tên là trạm thu mua máy móc Đường Thị. Từ đó về sau, cứ cách một ngày công ty này đổi tên một lần, đến hiện giờ tổng kinh phí đổi tên là hơn 1 tỷ đồng liên bang. Ngày 31 tháng 5 năm 3414, công ty đổi tên là tập đoàn cơ khí Đường Long, cái tên này được dùng tới năm thứ 2 mới bị đổi. Cũng trong năm này, sở công thương Lạp Đức Tinh bị kẻ gian tập kích, tất cả tư liệu về công ty bị tiêu hủy, sau vụ này, công ty này lại tiếp tục duy trì thói quen cách một ngày đổi tên công ty một lần."

Không biết tại sao, Tinh Linh số 2 khi xem những tài liệu này lại cảm giác chuyện này kiểu gì cũng có liên quan tới nhà Đường Long, nhưng lại không biết bọn họ đổi tên như vậy làm cái gì.

Nghĩ tới những thứ này, Tinh Linh số 2 không khỏi bắt đầu lầu bầu:


"Kỳ quái, bọn họ tình nguyện dùng một lượng tài chính lớn như vậy để đổi tên mà lại không chịu mở rộng kinh doanh, thu nhập năm sau ít hơn so với năm trước, chỉ còn thiếu nước tới thuế vụ tuyên bố phá sản. Hình như bọn họ không muốn cái tên Trạm thu mua Hạt Báo này bị người ta biết, chẳng nhẽ cần phải bí mật tới vậy?"

Nghĩ đến là làm, Tinh Linh số 2 lập tức thu thập tin tức liên quan tới Trạm thu mua Hạt Báo, sau khi ấn phím Enter thì không thấy có tin tức gì. Tinh Linh số 2 chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm với hai từ “Hạt Báo”, tư liệu lần này chi chít, nhưng mà không có gì liên quan tới công ty này cả.

Nhưng mà Tinh Linh số 2 là ai, nàng nhanh chóng tìm ra những tin tức có liên quan trong hàng tỷ tin tức kia. Khi Tinh Linh số 2 tìm được một số tư liệu liên quan thì nàng trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau, Tinh Linh số 2 mới thở dài nói thầm:

"Trách không được... ."

Nói xong nàng đem phần tư liệu kia xóa bỏ vĩnh viễn trên mạng.

Được mẹ mình giới thiệu, Đường Long đã biết tất cả công nhân ở công ty của cha, người mập mạp kia tên là Bàn Tử (3), cái tên mập mạp này cả ngày tươi cười, rất thân thiện.

Trong ba trung niên mỹ phụ kia, người đặc biệt xinh đẹp là Yêu Cơ (4), nhìn Yêu Cơ này Đường Long có cảm giác là lạ, hình như cô ta muốn nuốt mình vào trong bụng thì phải.

Người có khuôn mặt quyến rũ là là Hồ Ly (5), khi nàng liếc mắt sẽ khiến cho trái tim người khác đập nhanh hơn bình thường. Nữ tử mang thần sắc ưu nhã là Mân Côi (6), nhìn nàng người ta có một cảm giác thần thánh.

(3): Bàn tử: người mập mạp, béo mập

(4): Yêu Cơ: người con gái đẹp tới mức ma quái

(5): Hồ Ly: Con cáo, ý chỉ đẹp như Hồ Ly Tinh

(6): Mân Côi: hoa Hồng.

Người trung niên cao gầy tên là Trúc Can (7), tuy rằng nhìn bề ngoài gầy yếu nhưng hắn lại có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Người trung niên lùn lùn kia tên là Địa Lôi, tuy rằng vẻ mặt hắn hiền lành nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy một sự nguy hiểm âm hàn.

Trung niên đeo kính nhã nhặn tên là Nhãn Kính (8), trong đôi mắt bé hơn bình thường có hàn mang. Trung niên có dáng vẻ hiền lành tên là Đại Khối (9), trông cơ thể hắn như một trái bom, tràn ngập cảm giác bùng nổ.

Trung niên cuối cùng trông như một người bình thường, chẳng có gì đặc biệt hơn người bình thường thì tên là Phàm Nhân (10), đây mới là người bình thường, cho dù vứt trong một đóng người chắc cũng chẳng ai chú ý tới hắn.



(7): Trúc Can: cái sào bằng trúc, ý nói cao như sào trúc.

(8): Nhãn Kính: mắt kính.

(9): Đại Khối: Cục to, ý chỉ sự to lớn

(10): Phàm Nhân: người bình thường.

Khi mới nghe mẹ mình giới thiệu tên mọi người, Đường Long muốn cười nhưng sau đó lại cảm thấy mấy cái tên này toát lên một khí thế ất đặc biệt, Đường Long trở nên cười khổ, bởi vì hắn nhận ra, những người này đều đã từng đi lính!

Năm ngón tay của Trúc Can có vết chai do bắn súng, vai bên phải của Đại Khối lớn hơn, dày hơn so với bên trái, hiển nhiên là do quanh năm vác nặng, đoán là trước đây hắn làm một người lính chuyên vác súng laser hạng nặng.

Người đeo kính mắt kia thì khi hai mắt chớp lại khiến cho người khác có cảm giác sắc bén, trông hắn như có thể nhận ra cả con kiến trên mặt đất đang làm gì, đây chắc chắn là một tay bắn tỉa xuất sắc.

Trên cổ tay của người phụ nữ tên Mân Côi còn có dấu vết đeo bao tay, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc, chắc chắn là một bác sĩ. Sau khi nhận ra những điều này, Đường Long thở dài ở trong lòng, hắn đã đoán được, những người này chắc là bạn chiến đấu của cha mẹ mình trước đây, thậm chí rất có thể là người cùng thuộc một tổ chức lính đánh thuê.

Đường Long không hỏi cha mẹ mình vì sao không nói ình tình hình thực tế, dù sao trước kia cha mẹ mình có làm gì thì họ cũng đều là cha mẹ mình, cần gì phải chú ý tới quá khứ của họ? Nếu như trước kia họ giết chóc rất nhiều, sợ khiến ình phản cảm, vậy thì họ quá lo lắng rồi, hai tay của mình cũng dính đâu có ít máu tanh.

Đường Long nở nụ cười nhìn Bàn Tử hỏi:

"Chú mập, mỗi người đều có một biệt hiệu, vậy biệt hiệu của cha mẹ cháu là gì?"

Nghe thấy Đường Long hỏi như vậy, mọi người đồng thời sửng sốt, sau đó lại đồng thời nở nụ cười.

Mập mạp vui tươi hớn hở cười nói:

"Lão đại của chú có một cái biệt hiệu rất êm tai là Độc Hạt (11), mà biệt hiệu của đại tỷ còn hấp dẫn hơn nhiều, là Cuồng Báo đấy (12)."

(11): Độc Hạt: Bò cạp độc.

(12): Cuồng Báo: Báo điên.

"Độc Hạt? Cuồng Báo?"

Đường Long có cảm giác hai cái tên này quen quen, hình như trước đây đã nghe thấy ở một nơi nào đấy, nhưng mà hắn không để ý quá, trái lại hắn thắc mắc vì sao mẹ mình lại có cái biệt hiệu là Cuồng Báo.

"Mẹ, tại sao mẹ lại lấy biệt hiệu là Cuồng Báo? Chẳng nhẽ tính tình của mẹ rất cuồng bạo ư? Còn nữa cha, tại sao người lấy biệt hiệu là Độc Hạt, con đoán là chắc cha thấy cái biệt hiệu này vô cùng âm hiểm, cho nên mới đặt tên như vậy đúng không? Trời ạ! Sao cha mẹ lại lừa con suốt 19 năm trời! Ô ô ô..."

Đường Long ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc rống lên.

Vốn lúc đầu thấy Đường Long bình tĩnh, mọi người đều nở nụ cười, Đường Trung và Lưu Phỉ thì dùng vẻ mặt xấu hổ nhìn Đường Long. Nhưng mà bây giờ Đường Long đột nhiên khóc rống lên, mọi người giật nảy mình, tất cả đều lo nghĩ, đặc biệt là Đường Trung, hắn nhìn Đường Long dường như muốn nói cái gì đó lại thôi, hai tay xoa vào với nhau.

Trong lúc bất chợt, Đường Long chợt ngẩng đầu, trên mặt chẳng có giọt nước mắt nào, cười gian nói:

"Yêu cầu bồi thường cho con! Cho con tiền tiêu vặt nhiều hơn!"

Thấy Đường Long như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng sau đó lại nở nụ cười! Không hổ là tiểu công tử!

Đường Trung và Lưu Phỉ không khách khí hung hăng cốc lên đầu Đường Long vài cái, đánh cho Đường Long chạy trối chết.

Sau khi đùa giỡn một hồi, mẹ Đường Long mới vuốt ve cái đầu của Đường Long nói:

"Con ngoan, không phải cha mẹ không chịu nói cho con, cũng không phải cha mẹ cố ý giấu diếm, lúc đầu chúng ta hi vọng con có một cuộc sống bình thường, nhưng không nghĩ tới con lại đi lính, hiện giờ mẹ nói cho con biết..."

Cha Đường Long cắt ngang lời mẹ Đường Long nói:

"Được rồi, không nên lề mề, dù sao Đường Long con nên nhớ, không nên tìm hiểu về biệt hiệu của cha mẹ, nếu cho người khác biết con là con của ta, sẽ có rất nhiều nhân vật tới tìm con gây phiền phức. Chờ tới khi còn cường đại không sợ bất cứ ai, mà khi đó con vẫn còn muốn biết quá khứ của cha mẹ, thì lúc đó chúng ta sẽ nói cho con biết, còn bây giờ, con nên tạm thời quên chuyện này đi."

Nghe thấy cha Đường Long nói như vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt họ hiện lên thần sắc không hiểu, mà mẹ Đường Long thì phẫn nộ nhìn Đường Trung.

Đường Trung đương nhiên biết tại sao lão bà của mình lại có biểu tình như vậy, bởi vì tối hôm qua hắn đã đồng ý nói rõ chân tướng cho Đường Long biết, hiện giờ đột nhiên thay đổi chủ ý, đương nhiên là nàng sẽ có phản ứng.

Đường Long thấy sắc mặt mẹ mình, vội vàng cười, nói sang chuyện khác:

"Công ty của cha đang làm gì?"

Tuy rằng Đường Long không biết cha mẹ mình tại sao lại không nói, nhưng hắn biết họ có đạo lý của họ.

"Ồ, công ty chúng ta thua mua rác kim loại, để chú Mập dẫn con đi xem một vòng đi."

Đường Trung nháy mắt với mập mạp, mập mạp đương nhiên hiểu ý, lập tức kéo Đường Long đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

"Đừng coi thường chúng ta thua mua rác kim loại nhá, chúng ta chỉ đem máy móc hỏng hơi sửa chữa một chút là có thể bán với giá mới, đây chính là một vốn bốn lời. Tới đây, tới đây, chú dẫn cháu đi xem tình hình, sau này cái công ty này chính là của cháu, nếu không quen với nó thì không thể làm được."

Đương nhiên, Đường Long cũng không phải ngu ngốc, biết cha có chuyện muốn nói với mẹ, cho nên cũng phối hợp đi theo chú Mập.

"Tên họ Đường! Có chuyện gì với ông vậy? Cái gì mà người một nhà, nói như đánh rắm hay sao? Vì sao không nói cho Đường Long biết?"

Đường Long vừa đi, Lưu Phỉ lập tức phát uy.

"Ai nha, lão bà, lẽ nào bà không thấy đèn báo động sáng ư?"

Đường Trung bất đắc dĩ chỉ vào chỗ cái máy vi tính trong phòng làm việc nói.

Mọi người nghe nói như thế lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên, cái đèn đỏ trên chiếc máy vi tính đang nhấp nháy.

Lưu Phỉ có chút giật mình nói:

"Lẽ nào cái tên kia tới rồi?"

Nói tới cái “tên kia”, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, ngay cả mấy mỹ phụ đang cười cũng biến sắc.

Đường Trung gật đầu nói:

"Trăm phần trăm là cái tên kia tới rồi, trước kia chúng ta bố trí thiết bị này chẳng phải vì hắn hay sao? Cho nên tôi mới không nói cho Đường Long biết chuyện của chúng ta, miễn cho hắn lo lắng. Được rồi, ngày mai bảo Đường Long trở về quân ngũ đi."

Lưu Phỉ chần chờ một chút, cuối cùng thở dài một cái, sau đó bất đắc dĩ gật đầu.