Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 306




Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ. "Bản vương đã quyết định, chưa từng có người nói không được.” 

"Lão gia, lão gia." 

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên nhìn thấy một gã sai vặt liền lăn một vòng từ bên ngoài chạy vào. "Quan binh... Rất nhiều quan binh, đem phủ chúng ta đều cho vây lại rồi. Lý tướng gia đang ở cửa lớn." 

Nghe được lời ấy, Bộ lão gia sắc mặt trắng xanh tái đi. 

Hoàng Phủ Nam Ninh thì nở nụ cười. "Là Như Phong đến đây. Bản vương mệnh hắn hôm nay sai người tới đón vương phi hồi phủ." 

"Nằm mơ." Nghe vậy, Bộ lão gia cũng đen mặt lại, "Ta dù liều cái mạng già này, cũng tuyệt đối sẽ không lại làm cho con gái của ta rơi vào hang sói của ngài." Sau khi nói chuyện, lại bắt đầu gỡ tay áo dự định động thủ. 

"Muốn động thủ?" Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cười một tiếng, "Bộ đại nhân, bản vương thừa nhận, bản vương là đánh không lại ngài. Nhưng mà, hôm nay, ngươi chỉ cần dám động bản vương một sợi lông, ngươi tin hay không, ngươi và Bộ phủ, tất cả đều sẽ cùng ngươi cùng nhau hóa thành tro bụi." 

"Ngài... Ngài đây là lấy việc công làm việc tư, dùng quyền áp người." Bộ lão gia lập tức dùng sức trừng mắt. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cười khẽ. "Là thế thì sao chứ? Chính vì bản vương có cái quyền lợi này, vì sao không cần?" 

"Ngài... Ngài..." Bộ lão gia tức đến độ thở không ra hơi. 

"Cha" Thấy thế, tim Hạ Mộng căng thẳng, vội vàng muốn đi qua an ủi. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại nắm chặt tay nàng, "Tiểu bạch thỏ, cùng ta trở về." 

"Chàng buông tay." 

Nam nhân này, có thể xem tình huống hay không? Hạ Mộng cũng giận, một tay bỏ qua hắn. "Minh vương gia, kính xin ngài chính mình trở về đi. Phụ thân tiểu nữ giận khí công tâm, tiểu nữ muốn lưu ở bên cạnh ông ấy xem bệnh tật." Vừa nói, còn thật sự đi đến bên cạnh Bộ lão gia, đầu ngón tay xoa ngực cho hắn. 

Mâu quang Hoàng Phủ Nam Ninh tối sầm lại. "Tiểu bạch thỏ." 

"Minh vương gia." Lại giương mắt, khóe miệng Hạ Mộng quyến rũ ra một nét cười lạnh, "Chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta coi như không có phát sinh qua, ngài ở đâu thì về đó đi. Nếu như ngài muốn đem tiểu nữ mang đi, kia tuyệt đối là chuyện không thể nào. Nếu như ngài bởi vậy trách tội xuống, vậy cũng không có việc gì, cùng lắm thì tiểu nữ cùng người nhà cùng chết cùng sống, chúng ta cùng đi chết, trên đường hoàng tuyền cũng có thể làm bạn." 

"Đúng vậy, có bản lĩnh ngài hãy đem chúng ta đều giết hết đi, chúng ta người một nhà xuống dưới đó vẫn có thể nương tựa lẫn nhau sống qua ngày." Nghe lời nói nữ nhi, tinh thần Bộ lão gia chấn động, cằm vội vàng nhấc lên kêu lớn. 

Lần này, dương dương đắc ý của Hoàng Phủ Nam Ninh biến mất. "Tiểu bạch thỏ, nàng vì cái gì... Ta lại không nói muốn đem nàng như thế nào?" 

"Vương gia, ngài chưa nói đem ta như thế nào, nhưng ngài lại muốn đem người nhà của ta như thế nào, không phải sao?" Hạ Mộng lẳng lặng nhìn hắn, "Bọn họ đều là người nhà của ta, cùng ta vui buồn. Nếu như ngài muốn bọn họ thế nào, ta tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn đến. Nếu như cứu bọn họ không được, vậy ta tình nguyện cùng bọn họ chết cùng nhau." 

"Tiểu bạch thỏ..." Tính toán tốt trong đầu lần nữa thất bại, thân thể Hoàng Phủ Nam Ninh nhoáng một cái, cơ hồ chân đứng không vững. 

Hạ Mộng cười cười, đỡ Bộ lão gia đi ra cửa, lại từ trong tay bà vú tiếp nhận tã lót nho nhỏ, tiểu oa nhi bên trong mới rốt cục ngừng khóc, lại nhắm mắt ngủ thật say. 

"Tốt lắm, cũng không còn sớm, tất cả mọi người nên làm gì thì làm đi đi. Nơi này không sao." Lại ngẩng đầu, Hạ Mộng nâng lên âm lượng. 

Không sao ư? Khả năng không lớn lắm đó. 

Bất quá, xem nàng một chút, lại nhìn về phía vẻ mặt cô đơn của Hoàng Phủ Nam Ninh bên trong, biết rõ nơi đây không nên ở lâu, mọi người vội vàng cúi đầu, rối rít thối lui. 

"Nhu nhi, cái này, hắn..." Rón rén, Bộ phu nhân lại gần, lặng lẽ chỉ ngón tay vào Hoàng Phủ Nam Ninh. 

Hạ Mộng mỉm cười. "Không có việc gì, chính hắn sẽ đi. Đại nương, ta có thể mượn phòng của ngài dùng một chút không? Ta muốn rửa mặt chải đầu." 

"Được." Bộ phu nhân vội vàng gật đầu. 

Hạ Mộng cũng gật gật đầu. "Đa tạ đại nương." 

Vì vậy, lại kêu Bộ lão gia, ba người bọn họ liền tiêu sái rời đi. 

Lưu lại Hoàng Phủ Nam Ninh cô đơn một mình, đứng thẳng tại chỗ hồi lâu. 

"Cho nên, ngươi lại không thành mà trở lại?" 

Nghe hắn nói xong mọi chuyện, Lý Như Phong trợn mắt há hốc mồm. 

Hoàng Phủ Nam Ninh vô lực cúi đầu. “Ừ." 

"Ngươi..." Lý Như Phong cảm thấy rất là vô lực, “Không biết nói với ngươi như thế nào nữa? Vốn là chuyện cũng đã xuôi xuôi rồi, ngươi lại còn có thể làm hỏng như vậy. Ngươi ngươi ngươi... Làm sao ngươi càng ngày càng vô dụng vậy?" 

"Ngươi nói cái gì?" Lời vừa nói ra, lông mi Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhấc lên, một cái nhãn đao bay ra ngoài. 

Lý Như Phong hừ lạnh. "Có bản lĩnh ở chỗ này của ta ngang ngược, ngược lại ngươi lại đi kinh sợ nữ nhân kia. Đánh người không nên đánh, có ý tứ sao?" 

Nói đến nữ nhân kia, Hoàng Phủ Nam Ninh lại ỉu xìu. "Ta làm sao biết nàng như thế nào không dễ đối phó như vậy? Ta nhớ trong quá khứ, nàng rõ ràng..." Rõ ràng ôn nhu như vậy, biết điều như vậy, hắn nói cái gì chính là cái đó, chưa bao giờ sẽ nói phản đối ý kiến, hắn cho rằng nàng có thể như vậy mãi. Nhưng ai biết... 

"A, ta sớm đã nói với ngươi nữ nhân này không dễ chọc, ngươi lại khăng khăng không tin, hiện tại tốt lắm, thấy được diện mục thật của nàng chưa? Chậm rồi" Trong lỗ mũi bật ra một tiếng hừ hừ, "Hiện tại, còn muốn đem nàng bắt trở lại sao?" 

"Muốn." 

Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức gật đầu. Nàng càng bướng bỉnh bất tuân, lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn. Hoàng Phủ Nam Ninh hắn thề với trời, nếu như không đem nữ nhân này= bắt trở lại, hắn liền uổng là vương gia của Phượng tường vương triều. 

"Tốt lắm. Những biện pháp ta nghĩ đến đều đã dùng qua, lại không có hiệu quả. Hiện tại, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi." Vỗ vỗ tay, Lý Như Phong vốn định khoanh tay đứng nhìn. Đứng ở bên cạnh hắn, cho hắn bày mưu tính kế lâu như vậy, hắn cũng mệt mỏi, lười phải phiền. 

"Dựa vào chính mình liền dựa vào chính mình, biện pháp ta đã sớm nghĩ kỹ." Bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không vì hắn rút khỏi mà sinh ra phân nửa cảm giác thất bại. 

Phải không? Lý Như Phong tò mò đi tới gần."Biện pháp gì?" 

"Quấn." Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời. 

Lý Như Phong sững sờ. Quấn? Như thế nào quấn? 

Bất quá, không cần đi hỏi, rất nhanh, Hoàng Phủ Nam Ninh sẽ dùng hành động thực tế nói cho hắn cụ thể chi tiết - - 

Buổi tối hôm đó, sau khi màn đêm buông xuống không bao lâu - - 

"Tiểu bạch thỏ." 

"Ấy. Làm sao ngài lại tới nữa rồi?" Không thể tin trừng to mắt, nhìn nam nhân xuất hiện tại gian phòng của mình, hai mắt Hạ Mộng trợn tròn. 

"Nàng ở nơi này, ta đương nhiên muốn tới." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh chủ động hướng nàng đến gần, sau đó một tay ôm nàng chặn ngang liền hợp lại 

Hạ Mộng ngẩn ra, sau đó liền vội vàng giãy giụa."Chàng làm gì vậy?" 

"Ngủ" Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời, đem người ném lên giường, lập tức chính mình che đi lên. 

"Này, chàng không thể - - ngô." 

Tất cả gào thét đều bị hắn nuốt vào trong bụng, tú sàng lay động, vang lên tiếng cô gái rên rỉ, trăng tròn mông lung, đêm lạnh như nước, hay là hai người cùng nhau ngủ thoải mái hơn. 

Kể từ đó, ngày hôm sau, không cần phải nói - - 

"A……… A a a…." 

"Lão gia. Lão gia. Cái kia cái kia... Hắn lại tới nữa rồi." 

"Oa oa oa." 

Cùng ngày đầu tiên cơ hồ giống nhau như đúc vang lên kêu to, xen lẫn tiếng khóc tiểu oa nhi, hai người trên giường ôm nhau ngủ bị đánh thức, Bộ lão gia cũng được triệu hoán tới đây. 

"Hoàng Phủ Nam Ninh, lại là ngươi?" Ngay cả tôn xưng đều miễn, mặt Bộ lão gia đen giống như đáy nồi, tròng mắt cũng trừng ra bắn hết trên người của hắn. 

KIhóe miệng nhô cao Hoàng Phủ Nam Ninh: "Nhạc phụ, buổi sáng tốt lành." 

"Tốt cái đầu của ngươi?" Bộ lão gia cắn răng quát khẽ, "Ngươi rõ ràng ban đêm lẻn vào Bộ phủ của ta." 

Tuần tra ban đêm của phủ chỉ biết ăn cơm thôi sao? Người sống như vậy, hai buổi tối lại lẻn tiến đến, bọn họ thế nhưng cũng không phát hiện. Một hồi trở về sẽ khiến bọn họ, đổi một nhóm mới đến đây mới được. 

"Tiểu tế tìm đến vương phi tiểu tế, cũng là đến nhà nhạc phụ, cái gì gọi là lẻn vào chứ. Ta là quang minh chính đại tới mà." Khẽ mỉm cười, Hoàng Phủ Nam Ninh thong thả ung dung trả lời. 

"Ngụy biện. Ngươi nói bậy." Toàn thân đều giận đến run cầm cập, Bộ Ngưng Vận vài bước tiến lên, "Ngươi đứng lên cho ta. Cút ra ngoài? Bộ gia chúng ta không hoan nghênh ngươi." 

"Cút thì cút." Lần này rõ ràng rất dễ nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh nghe lời đứng dậy, vuốt y phục, sau đó quay đầu lại, cho Hạ Mộng một cái hôn thâm tình, "Tiểu bạch thỏ, ta đi, đêm nay lại tới tìm nàng." 

Gì chứ, ngay trước mặt cha nàng mà hắn dám chiếm tiện nghi của nàng, làm mọi người không tiếp thụ được. Bộ lão gia thở đều muốn thở không được. "Ngươi... Ngươi dám. Còn dám đến, ta cắt đứt chân của ngươi!" 

Hoàng Phủ Nam Ninh có tai như điếc, thoải mái từ cửa chính đi ra ngoài. 

"Ngươi... Ngươi..." Lại theo dõi phương hướng hắn rời đi hồi lâu, Bộ lão gia hấp khí, bật hơi, đã lâu, mới rốt cục tốt lên. Lại quay đầu lại, xem thấy nữ nhi bên kia, hắn lại thở không ra hơi. "Nhu nhi, con... con..." 

"Cha, con..." Hai tay che mặt, Hạ Mộng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. 

"Cha biết rõ, mặc kệ chuyện của con, đều là tiểu tử thúi kia gây ra, cha cũng biết." Khẽ cắn răng, cha nàng nói, "Con yên tâm, đêm nay cha sẽ cho người coi chừng tốt cho con, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu tử lại thực hiện được.” 

Chỉ sợ, rất khó đấy. 

Khẽ nhăn lại chân mày, trong lòng Hạ Mộng thầm nói: Xem bộ dáng người này tính trước kỹ càng, hắn rõ ràng chính là sớm đã làm xong các phương diện dự định. Mặc dù bọn họ ở đây, trong lúc chuẩn bị, nhất định vẫn sẽ có chỗ sơ hở, hơn nữa người ta là vương gia, cao cao tại thượng, một khi hắn hạ quyết tâm muốn như thế nào, bọn họ có thể làm khác sao? 

Quả nhiên. 

Cùng ngày, Bộ Ngưng Vận tỉ mỉ chọn lựa năm tên gia đinh thân thể cường tráng, để cho bọn họ ban đêm thủ hộ tại cửa phòng Hạ Mộng, chính mình cũng đợi đến nửa đêm mới không nỡ rời đi. Nhưng mà, sáng ngày thứ hai, hắn vẫn bị tiếng nữ nhân thét chói tai hấp dẫn tới đây. Vội vàng chạy tới nhìn, không ngờ. Hoàng Phủ Nam Ninh người này không biết vì sao lại vẫn chui vào giường nữ nhi của hắn? Mà hắn chọn phái ra năm gia đinh. Bọn họ lại sớm không thấy bóng dáng. Cho đến một lúc sau, mới thấy bọn họ vội vàng chạy đến, nói là tối qua bị người đánh hôn mê lôi đến hậu hoa viên, hiện tại mới tỉnh lại. 

Này rõ ràng chính là gây án, tội ác tày trời, ảnh hưởng thập phần ác liệt. 

Bộ Ngưng Vận khí cũng đã không thông, nhưng cũng không có lá gan đi đánh Hoàng Phủ Nam Ninh, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hắn đi xa, sau đó vội vàng đi hoàng cung diện thánh, thỉnh cầu cả nhà nhanh chóng dời đi. Nhưng ai biết, hoàng đế không gặp được, thái giám bên cạnh hoàng thượng liền kêu người đưa tới cho hắn một quyển thánh chỉ, mở ra vừa nhìn, đầu hắn ngất hoa mắt - - dĩ nhiên là làm cho hắn lại ở kinh thành dừng lại thêm ba tháng, nguyên nhân chính là Uy Vũ tướng quân còn có chuyện vẫn chưa làm xong, toàn bộ sự tình cần phải đích thân xử lý. 

Này rõ ràng là vì người nọ sáng tạo cơ hội, mở cửa dẫn đường đó. 

Bộ Ngưng Vận tức quá, kiên trì muốn tố cáo, nhưng hoàng đế bệ hạ trốn tránh không gặp, còn gọi người đem hắn cưỡng chế từ trong hoàng cung đi ra. 

Buông lỏng thân thể mệt mỏi về đến nhà, hắn nhịn không được thở dài thở ngắn đứng lên. 

"Cha, làm sao vậy?" Nghe được tin tức, Hạ Mộng cũng gấp rút chạy tới. Nhưng mà, trong lòng biết vì chính mình mà ra, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì. 

"Nhu nhi." Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ nhi trước sau như một kiều mị ôn nhu, Bộ Ngưng Vận khẽ cắn răng, "Con yên tâm. Chỉ cần có cha ở đây, cha nhất định sẽ không để cho tiểu tử kia có thể thừa dịp cơ hội. Khuya hôm nay, cha sẽ vì con giữ cửa. Cha cũng không tin, có cha ở đây, hắn còn dám xông vào.