Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 210




Vội vàng ôm nàng trở lại dịch quán, vừa vào cửa, Hoàng Phủ Nam Ninh liền lên tiếng hô to: "Thái y? Thái y? Nhanh lên tới đây, xem cho vương phi!" 

"Vâng" 

Thái y vội vàng xuất hiện, nhìn qua một lần rồi xem xét vết roi trên cánh tay Hạ Mộng cẩn thận, vội vàng quay đầu đáp: “Bẩm vương gia, vương phi thân thể cũng không đáng lo ngại, dấu vết trên cánh tay cũng không phải là quá sâu. Chỉ cần bôi thuốc, qua mấy tháng, có thể sẽ không lưu lại vết sẹo.” 

Như vậy phải không? 

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm cũng buông xuống. Nhưng trên mặt vẫn vẫn chưa buông được sự lo lắng."Vậy còn không đi bôi thuốc cho nàng!" 

"Dạ dạ dạ." 

Vương gia tức giận bọn họ chịu không nổi, vội vàng liền đem thuốc mỡ đưa đến, giao cho bọn nha hoàn hầu hạ. 

Trên cánh tay vốn rất đau rát, bốn phía đều bị thương tổn còn bị thoa nước tiêu nóng bình thưởng (cái này em ko rõ nha =”:),roi kia một khắc nhấc lên liền không có sơ cứu qua. Bất quá, thuốc mỡ mát lạnh thoa lên chỗ đau, cảm giác nóng bỏng dần dần biến mất, nàng rốt cục cũng chậm rãi nở một nụ cười. 

“Ô ô, vương phi, vương phi thật đáng thương.” Đầu giường, Tú Nhu vừa cầm khăn vừa lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, không nhịn được nhỏ giọng nức nở. 

Đứng trước giường, còn có Nam Vân công chúa. 

Chờ cho đến khi nàng được bôi thuốc xong, công chúa nhịn không được chạy đến gần giơ ngón tay cái lên với nàng. “Tứ tẩu, người rất lợi hại nha. Vừa rồi ta thật sự sợ chết đi được, thực sợ bọn họ sẽ thêm dầu vào lửa, hoàng đế trong cơn nóng giận có thể xử trí tẩu hay không? Thật không nghĩ đến, tẩu dưới điều kiện gian nan như vậy vẫn có thể mở một con đường máu thoát thân, còn đối đáp lại cho bọn họ á khẩu không trả lời được, đánh nuốt lại trong bụng. Tẩu thật sự là lợi hại nha! Ta sùng bái tẩu!” 

“Ta đây không phải là đã cho bọn họ ăn miếng trả miếng sao?” Mi nhíu lại, Hạ Mộng bỗng nhiên kinh hãi khi nhìn thấy các vết roi trên cánh tay, trong lòng không thoải mái chút nào. 

Hoàn hảo bị đánh cánh tay bên trái. Nếu là bên phải, nàng nhất định sẽ khóc chết mất. 

“Nhưng mà…Nhưng mà, bất kể nói thế nào, ta vẫn cảm thấy tẩu rất lợi hại. Bích Vân công chúa bọn họ căn bản không phải là đối thủ của tẩu, người tam hạ lưỡng hạ, đem tất cả chế ngự. Ta còn tưởng rằng tẩu chủ động yêu cầu bọn họ đi hoàng cung là đi chịu chết đấy. Nhưng mà ai biết được, đến cuối cùng, tẩu rõ ràng vẫn sống an toàn trở lại. Thật là quá mạo hiểm! Ta thật sự rất bội phục tẩu.” 

Liên miên không dứt, thiếu nữ hưng phấn nói lên sự kính nể đối với nàng, phảng phất người bỏ chạy kia không phải là Hạ Mộng mà là nàng. 

Hạ Mộng khẽ nhíu mày, không có nói cái gì nữa. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại lập tức mặt nghiêm lại. "Muội nói đủ chưa? Mau đi ra ngoài." 

"A?" Nam Vân công chúa lập tức đình chỉ thao thao bất tuyệt, "Tứ ca, huynh làm gì thế, sao lại đuổi ta đi?" 

“Tứ tẩu ngươi mới từ hoàng cung trở lại, trên người bây giờ còn mang thương tích, cần nghỉ ngơi thật tốt.” 

“A, ta thiếu chút nữa đã quên rồi.” Vội vàng vỗ đầu một cái, Nam Vân công chúa bừng tình. Không ngừng gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ, ta biết sai rồi. Tứ tẩu, thực xin lỗi, ta sẽ đi ngay bây giờ. Không quấy rầy người nữa!” 

Sau đó liền xoay người chạy ra ngoài cửa. 

Quả nhiên là là một nha đầu hiểu chuyện. 

Hạ Mộng liền khẽ mỉm cười. 

"Các ngươi cũng đều đi ra ngoài đi." 

Nhưng lập tức, nghe thấy Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp ngữ điệu, nàng không cười được. 

Vội vàng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt âm trầm của Hoàng Phủ Nam Ninh, lòng của nàng cũng trầm xuống. Vội vàng mở to đôi mắt. "Vương gia?" 

"Tiểu bạch thỏ." Chậm rãi bước đến, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lại trước mặt nàng. 

Thân hình cao lớn, thoáng cái liền che ánh sáng trước mắt nàng, cũng làm cho lòng của nàng run run. Một loại dự cảm xấu ập vào lòng. 

“Biểu hiện hôm nay của nàng thật làm cho ta được mở rộng tầm mắt.” 

Quả nhiên …. 

Lời này lọt vào tai, trong nội tâm cuồng loạn một hồi. Vội vàng nặng ra một nụ cười, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: “Phải không? Vương gia biểu hiện của ta cũng làm cho ngài mở rộng tầm mắt sao?” (câu này mình nghĩ ra 2 nghĩa “ Vương gia biểu hiện của ngài cũng đã làm cho ta mở rộng tầm mắt” – Vì chưa đọc chương trước nên chưa đoán đ.c nên mọi người tự chọn nhé *hehe*) 

“Tiểu bạch thỏ, bản vương đang nghiêm chỉnh nói chuyện với nàng.” Sắc mặt liền bắt đầu trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ một. 

Ách... 

Thu lại khuôn mặt tươi cười, Hạ Mộng cắn môi không nói. 

Một bàn tay lập tức nắm cằm của nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên một chút. “Ta không biết, thì ra nàng còn có lá gan lớn như vậy, lại dám cùng Bích Vân công chúa đối nghịch, còn có thể đến Kim Loan điện, cùng hoàng đế các nước thương lượng nghiêm chỉnh? Tiểu bạch thỏ, nàng vì sao lại trở nên lợi hại như vậy?” 

Ha ha ha. Cười ngây ngơ thật là nhớ tới quá khứ lừa dối. 

Lặng lẽ hạ tròng mắt, Hạ Mộng thanh âm thật thấp."Đây không phải là bất đắc dĩ sao?" 

"Là thế này phải không?" Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cong lên, từ từ kéo nàng lại gần. 

Hạ Mộng trong nội tâm ngẩn ra. Theo bản năng liền muốn lui về phía sau trốn tránh. Nhưng mà, không làm gì được vì cằm đã bị ngón tay của hắn nắm chặt, cũng chỉ có thể lặng lẽ lui về phía sau một chút. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nhìn khoảng cách hai người càng ngày càng bị kéo gần lại. 

"Tiểu bạch thỏ, ta đột nhiên phát hiện, lá gan của nàng kỳ thật rất lớn!" 

Mắt đối mắt cùng nàng, chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng nói của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng thập phần trầm thấp tĩnh mịch 

Làm sao bây giờ? 

Trong đầu lập tức toát ra vô số nghi vấn, cũng nhanh chóng xoay quanh đứng lên. Hạ Mộng nháy mắt mấy cái, tiếp tục đối với hắn cười. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhìn thẳng cùng nàng đối mặt: "Tiểu bạch thỏ, làm sao bây giờ? Đột nhiên ta cảm thấy, ta vẫn không thể hiểu rõ được nàng?" 

Sao thế này? 

Hôm nay hắn định làm rõ mọi vấn đề sao? 

Trong nội tâm lo lắng, Hạ Mộng lập tức nghĩ đến một cái phương pháp giải quyết. 

Thuận thế ôm lấy cánh tay của hắn, thân thể của nàng nhẹ nhàng khẽ dựa vào người hắn. 

"Vương gia ~ " 

Kéo dài thanh âm mềm mại dị thường kêu lên, còn tận lực tại trên người của hắn mè nheo vài cái. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên mấy phần sắc thái mê ly. 

Hạ Mộng liền dứt khoát hai tay thành một tay ôm eo của hắn, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Ta đau quá." 

Một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nhìn vào không thấy khác biệt chỉ thấy điềm đạm đáng yêu. 

"Đau ở đâu?" 

Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh quả nhiên đau lòng. 

Hạ Mộng cắn cắn môi, từ từ nâng cánh tay trái lên. 

Không phải là lần đầu nhìn thấy vết thương trên cánh tay của nàng. Nhưng nhìn lại một lần, tâm của Hoàng Phủ Nam Ninh bị đánh một phát thật mạnh, thật đau. 

"Còn đau không?" Nhướng mày, hắn quả nhiên đem chuyện lúc trước quẳng ra sau đầu. 

Hạ Mộng gật gật đầu."Đau." 

"Đúng là, thái y không phải là đã bôi thuốc cho nàng rồi sao?" 

“Thuốc cũng là từ từ mới có thể phát huy tác dụng, hiện tại bất quá cũng chỉ là giảm bớt một chút mà thôi. Mới bôi lên vết thương không bao lâu, đương nhiên sẽ đau.” Khóe mắt Hạ Mộng vẫn ươn ướt. 

Trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh liền hiện hiên sự khẩn trương. “Như vậy sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Kêu thái y đến, bảo bọn họ cho nàng chút thuốc giảm đau nhé? 

“Không cần!” Vội vàng lắc đầu, Hạ Mộng nắm chặt cánh tay của hắn, “Uống thuốc quá đắng, ta không muốn.” Nàng hận nhất là việc uống thuốc mà. ToT 

"Có phải là nàng không đau đúng không?" 

"Nhịn một chút là tốt thôi." 

"Phải không? Không phải là nàng vừa mới nói..." 

“Vương gia!” Xú nam nhân, nhất định phải chọc thủng lí do thoái thác của nàng đúng không? Liên tục không ngừng trên người hắn cọ cọ, Hạ Mộng giọng nũng nịu mềm mại, “ Chúng ta đừng đề cập chuyện này được không? Càng nói ta lại càng thấy đau.” 

“Được rồi được rồi.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, phảng phất thật sự đau không chịu nổi, Hoàng Phủ Nam Ninh yêu thương không dứt, vội vàng liền ngậm miệng. Nhưng là nhìn bốn vết roi dữ tợn kia một chút, hắn nhịn không được lắc đầu thở dài, “Nàng cũng thiệt là, vì cái gì không đợi ta đến giúp nàng giải quyết, lại tự mình đánh bốn roi? Còn đánh nặng như vậy nữa. Hoàn hảo là thái y nói về sau sẽ không lưu sẹo, nếu không, xem nàng xử lý ra sao?” 

Hạ Mộng cúi đầu. “Nếu là ta đả thương Bích Vân công chúa, vậy thì nàng ta nhất định sẽ trả lại ta gấp bội. Hiện tại, chúng ta chính là ở trên địa bàn của bọn họ, nếu không làm cho nàng ta hài lòng, thì chỉ có trời mới biết phía sau nàng ta sẽ làm ra những chuyện gì.” 

Hơn nữa, nàng đương nhiên sẽ không ngu hay hồ đồ mà ra tay độc ác với mình như vậy. Tại tay nàng liền hạn chế lực đạo tốt lắm, cũng tận lực làm cho tiếng roi hết sức vang đội, để bọn họ cho rằng nàng đánh rất nặng. Kỳ thật, bất quá chỉ là vết thương da thịt chút ít mà thôi, hai ngày nữa sẽ tốt hơn. So với chính mình bị Bích Vân công chúa cầm roi đánh, kỳ thật thế này đã đủ nhẹ rồi. 

“Dựa vào tính tình của Bích Vân công chúa, cho dù đánh nàng một trăm roi nàng ta cũng sẽ không hết hận!” Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng nói. “Bất quá…” lập tức lời nói xoay chuyển, hắn lại điểm lên trán nàng một cái. “Nàng xuất hiện thật là đúng chỗ. Mặc dù Bích Vân công chúa rất tức giận, hoàng đế của bọn họ cũng rất bất mãn với hành vi của nàng. Nhưng mà, ngay trước mặt sứ giả các nước, nàng cho bọn họ mặt mũi, bọn họ cũng vì mặt mũi quốc gia mình mà suy nghĩ, cũng sẽ không đem nàng xử lý. Nàng xem như đã tránh được một kiếp rồi” 

Nói nhảm! Đây hết thảy đương nhiên đều nằm trong suy tính của nàng. Nếu không, hắn cho rằng nàng sẽ lỗ mãng liều lĩnh cùng nữ nhân kia xông vào cung sao? Nàng còn chưa sống đủ đâu! 

“Nhưng mà, tiểu bạch thỏ…”. Sau đó, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh lại xuất hiện một nghi vấn thật lớn, “Ta vẫn cảm thấy, tại sao đột nhiên nàng lại trở nên to gan như vậy? Hơn nữa, vận khí của nàng cũng thật là quá tốt đi.” 

Ngao, lại nữa rồi T__________T. 

"Vương gia ~ " 

Liên tục không ngừng vừa cọ cọ vừa kêu lên một tiếng nũng nịu, Hạ Mộng nâng lên một đôi mắt to vô tội."Ta mệt quá." 

"Lại mệt mỏi?" Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày nhảy lên.(_ _”). 

Hạ Mộng vội vàng gật đầu, liền mềm mại tựa vào người hắn. “Hôm nay, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thấy thật choáng váng. Sau khi trở về, chân của ta đều mềm nhũn. Hiện tại, cánh tay lại còn bị đau như vậy, ta thật khó chịu.” 

Ai! 

Nghe nàng như vậy kiều kiều nhuyễn nhuyễn giọng nói, Hoàng Phủ Nam Ninh trong một lúc lại mềm lòng. 

"Nếu mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi đi!" Giúp nàng nằm lại lên giường. 

Hạ Mộng ngoan ngoãn nằm xuống, vừa động không dám lộn xộn. 

Chủ động kéo chăn mền đắp kín cho nàng, lại đứng ở bên giường nhìn nàng chằm chằm, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng giật nhẹ. "Không phải là mệt mỏi sao? Sao còn chưa ngủ?" 

Hạ Mộng vội vàng nhắm mắt lại. 

Phốc! 

Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh tựa hồ buồn cười. 

Chuyện gì xảy ra? Trong lòng hiếu kỳ, Hạ Mộng lại không dám mở mắt. 

Một giây sau, đột nhiên cảm giác được giường khẽ nhũn, Hoàng Phủ Nam Ninh đang ngồi ở mép giường. 

"Tiểu bạch thỏ." Thấp giọng kêu, tay của hắn lần nữa xoa lên gương mặt của nàng. 

Được rồi, hắn biết rõ nàng là đang giả bộ ngủ. Hạ Mộng từ từ mở mắt ra."Vương gia?" 

“Kỳ thật, sự tình hôm nay, ta không có ý định truy cứu nàng. Ta và nàng nói những điều này, cũng chỉ là muốn khen nàng một câu mà thôi.” 

A? 

Hạ Mộng ngây ngẩn cả người."Vương gia, ngươi... Này là đang nói gì đấy?" 

“Ta nói, biểu hiện hôm nay của nàng rất tốt. Hữu dũng hữu mưu, không chỉ chèn ép Bích Vân công chúa kiêu căng, cũng thành công mở đường lui cho mình, cũng là để cho bọn họ không còn lời nào để nói. Nàng làm rất khá, ta đối với nàng quả thực như được đại khan nhãn giới.” 

"Ha ha ha." Hạ Mộng cười ngây ngô, không dám nói tiếp. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại xoa xoa tóc của nàng: “Vỗn là ta còn lo lắng nàng đến nơi này sẽ bị Bích Vân công chúa khi dễ, bây giờ nhìn lại, ta hoàn toàn lo lắng thừa rồi. Như vậy cũng tốt, ta cũng có thể yên tâm.’ 

Phải không? 

Hạ Mộng tiếp tục cười ngây ngô. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại ngừng một chút, liền đứng lên."Tốt lắm, nếu đã mệt mỏi, nàng liền nghỉ ngơi đi. Ta còn có việc, đi ra ngoài trước." 

Liền đứng dậy, xoay người rời đi. 

Là đi thật. 

Hô? 

Chờ hắn người vừa đi, Hạ Mộng vội vàng thở dài một hơi, kéo chăn mền phủ qua đầu. Người liền thả lỏng. 

Nguy hiểm thật? 

Hồi tưởng một chút, chính mình hôm nay cũng thực là biểu hiện quá mức. Lần này chỉ sợ hình ảnh tiểu bạch thỏ ôn thuận trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh bị cải biến. Bất quá, hoàn hảo, nơi này không chỉ có bọn họ, những người khác cũng nhìn thấy không sao cả, nàng không phải đối tượng cần chú ý của bọn họ. Chỉ là… 

Bích Vân công chúa, nữ nhân này, nàng ta tuyệt đối sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ. Xem ra, về sau chính mình cần phải đề phòng nhiều hơn. 

Cắn cắn môi, nàng từ từ nhắm mắt lại. 

== ta là đường gianh rới chuyển đổi cảnh == 

Ngày hôm sau, Hạ Mộng vì bị thương trong người, bị Hoàng Phủ Nam Ninh an bài tại dịch quán nghỉ ngơi. Mà hắn còn có rất nhiều hoàng tử, sứ thần muốn đi bái phỏng, sáng sớm liền đi ra ngoài. Bất quá, e sợ Bích Vân công chúa nhân cơ hội đến làm khó dễ nàng, hắn đặc biệt đem thị vệ thân tín lưu lại bên nàng vài người để bảo vệ nàng. 

Chỉ tiếc, hắn quá lo lắng. 

Từ sau sự kiện hôm qua, Bích Vân công chúa bất kể là mặt mũi hay là lòng tự trọng đều bị đả kích lớn, Cho nên, việc cấp bách là chính nàng đóng cửa trong hoàng cung nghỉ ngơi lấy lại sức… Có lẽ cũng là đi tìm đồng bọn bàn bạc kế hoạch trả thù của nàng đi? Cũng không có xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Mộng. 

Thế thì tốt. Hai phe đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ đến, lần nữa nhẹ nhàng vui vẻ đại chiến một trận. 

"Tuyết Nhi, chậm một chút. Chậm một chút." 

Phía xa có tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Nam Vân công chúa xuất hiện giữ Tuyết Nhi lại. 

"Gâu Gâu! Gâu Gâu” 

Nhưng là, con chó nhỏ căn bản không nghe lời của nàng, thằng hướng Hạ Mộng chạy đến. Cũng quấn quanh chân bên nàng đi lòng vòng – Đúng vậy, rời Phượng Tường hoàng triều, tại nàng cầu khẩn, Hoàng Phủ Nam Ninh đáp ứng cho nàng đem con chó nhỏ Tuyết Nhi theo cùng tới đây. Mà bây giờ, con chó con này là thú tiêu khiển của nàng trong lúc rảnh rỗi. 

Dùng chân đá đá nó, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng không có đem nó ôm vào trong ngực. 

Sau đó, Nam Vân công chúa lại chạy vào."Ta biết ngay mà, ngươi khẳng định trở lại tìm Tứ tẩu!" 

Vừa nói, nàng một đường đã chạy tới, lại đem con chó nhỏ bế lên. 

“ Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!” Con chó nhỏ vội vàng giãy giụa kêu to, chết sống cũng không muốn ở trong ngực nàng. Nam Vân công chúa nỗ lực mãi không được, đành phải đặt nó xuống. Chỉ là, sắc mặt xem ra không được tốt lắm. 

Vẫn thật là là đứa bé, hỉ nộ ái ố đều viết ở trên mặt. 

Hạ Mộng cười cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: " Đừng mất hứng như vậy. Tuyết Nhi nó thích chạy trên mặt đất, muội cũng không phải không biết." 

“Cái này ta biết rõ. Nhưng mà, ta chính là bị mất hứng.” Cắn răng nhỏ giọng nói, nàng lại giương mắt, một phát bắt được tay Hạ Mộng, “ Đúng rồi Tứ tẩu, trước ta hỏi người người vẫn chưa trả lời ta đấy? Người đùa giỡn cùng roi thật tốt? Người học ai vậy? Có thể dạy ta hay không?” 

"Được" Hạ Mộng lập tức liền gật đầu, "Bất quá, phải chờ ta cánh tay lành hẳn, chúng ta trở lại Phượng Tường vương triều đã." 

"Được!" Nam Vân công chúa liên tục không ngừng gật đầu, "Tứ tẩu ngươi thật tốt. Ta rất thích ngươi.” 

Hạ Mộng mỉm cười. Yên tâm đi! Ngươi về sau nhất định sẽ càng ưa thích ta. 

“Đúng rồi, Tứ tẩu.” Lập tức, Nam Vân công chúa lại nhướng mày, nhớ tới một vấn đề, “Biểu hiện của tẩu ngày hôm qua, thật sự vượt ra ngoài dự đoán của ta. Vốn là ta một đường theo các người tới nơi này, vốn định giúp tẩu đối phó với Bích Vân công chúa, nhưng ai biết được, đến cuối cùng, ta cũng không giúp đỡ được cái gì, toàn do tẩu, mọi chuyện đều giải quyết hết thảy.” 

“Muội có giúp ta mà. Muội giúp ta nói nhiều lời như vậy, còn chỉ đường giúp ta tìm được hoàng cung bọn họ, cũng nối thẳng đến Kim Loan Điện.” Hạ Mộng mỉm cười dịu dàng, nhỏ nhẹ giải thích. 

“Nhưng mà so với những việc tẩu làm, những việc ta làm không có mấy ý nghĩa đâu!” Khoát khoát tay, tiểu nha đầu lập tức mở to hai mắt dùng sức quét qua nàng một hồi lâu, “Tứ tẩu, vì sao ta phát hiện tẩu ngày hôm qua cùng lúc bình thường thực không giống nhau?” 

Ngao, lại thêm một người nữa. ( - -) 

Cả nhà bọn họ thật đúng là người có cùng một trí hướng đi? 

Vội vàng nặn ra một nụ cười, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi: "Không giống nhau như thế nào?" 

“Rất không giống nha! Tẩu ngày hôm qua tựa hồ lá gan đặc biệt lớn, thế cũng nhưng cũng dám cùng Bích Vân công chúa đối nghịch? Tẩu còn đánh nàng, còn có thể cắn răng chịu đánh chính mình? Tẩu còn có thể cùng hoàng đế bọn họ chính diện thương lượng, ngày hôm qua tẩu thật sự là lợi hại! Những hoàng tử nước khác đều bị tẩu hù dọa cho sững người đó.” 

Ách... 

Nàng thật đúng là nhớ kỹ. Hạ Mộng khóe miệng giật nhẹ. 

Bên này, tiểu nha đầu lại dùng lực bắt được tay của nàng."Tứ tẩu, người mau nói cho ta biết, tẩu là như thế nào làm được? Tẩu có thể hay không cũng chỉ giáo cho ta? Ta cũng muốn trở nên lợi hại như tẩu!" 

"Cái này, Vân Nhi..." 

"Vương phi, có thái tử tới chơi." 

Đang khó xử lúc đó, Tú Nhi xuất hiện, một câu nói giải quyết khẩn cấp cho nàng. 

Vội vàng đẩy nàng ra, Hạ Mộng đứng lên."Thái tử? Hắn tới làm gì? Vương gia không có ở đây mà?" 

“Cô là phụng mệnh phụ hoàng, qua thăm Minh vương phi, thuận tiện tặng chút thuốc bổ cho người tẩm bổ thân thể.” (Cô – là danh xưng của các bậc hoàng đế hay vương gia cao quý như từ gia) 

Lời mới nói xong, liền nghe được một tiếng nói trầm thấp hữu lực lọt vào trong tai. Sau đó, một bóng dáng thon dài cao ngất đập vào mắt nàng. 

Hạ Mộng vội vàng liền tham kiến hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ." 

"Minh vương phi mau mau đứng lên. Người có thương tích trong người, cũng đừng có giữ lễ tiết như thế." 

"Đa tạ thái tử điện hạ." Liền đứng dậy, Hạ Mộng ngẩng đầu lên, mới rốt cục chính thức thấy được đến vị thái tử điện hạ điện hạ này. (nguyên văn nấp trong nước thái tử điện hạ ko hiểu lắm nên tối giản cho chị em dễ hiểu *hehe*) 

Chỉ thấy người này mặc trên người một bộ áo khoác có thêu ngũ trảo kim long đan chu, một đầu tóc đen buộc lên thật chỉnh tề, dùng một phương bảo kim quan màu tím cố định trên đỉnh đầu. Diện mục trong sáng, ngũ quan thâm thúy, cùng Bích Vân công chúa thoạt nhìn có vài phần rất giống – nói tóm lại, cũng là dung mạo mỹ nam tử không tầm thường. Bất quá, người nam nhân này, nói như thế nào đây? Hạ Mộng cảm thấy hắn có điểm nhìn quen mắt. Ừ, suy nghĩ một chút, nàng nhớ rõ ngày hôm qua, khi bọn họ đứng trong Kim Loan điện, nàng tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng giống như vậy, ngồi gần lão hoàng đế. Nhưng là, lúc đó đang lợi dụng lão hoàng đế chủ yếu cho nền liền trực tiếp bỏ quên sự hiện hữu của hắn. 

Lúc nàng quan sát đánh giá hắn, hắn cũng thuận thế đánh giá nàng một phen. Lập tức, thái tử điện hạ chắp tay nhìn nàng: “Minh vương phi, hôm qua, chúng ta gặp qua một lần tại trên Kim Loan điện, không biết người còn có ấn tượng hay không?” 

Quả nhiên là vậy! 

Hạ Mộng mỉm cười gật đầu."Có điểm ấn tượng." 

Thái tử điện hạ cũng cười. “Minh vương phi ngài đúng là làm cho Cô ấn tượng sâu đậm đấy. Sống nhiều năm như vậy, Cô là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái dũng mãnh như thế, thứ nhất người vẫn có thể dưới tình huống liên lụy đến Bích Vân mà vẫn thuyết phục được phụ hoàng, làm cho người đem ngươi thả ra.” 

"Phải không?" Hạ Mộng mỉm cười, "Nói như vậy, ta thật là cao hứng." 

Thái tử điện hạ lại cười một tiếng haha. “Minh vương phi nói rất đúng. Người không biết, ngày hôm qua hành vi của người cũng làm cho Cô mở rộng tầm mắt. Cô không hề biết, thoạt nhìn một nữ như thân mảnh mai như thế, tại đất khách quê người, lúc đối mặt với hoàng đế một quốc gia, cũng có thể không kiêu không nịnh như thế, lại có lý có tình, đem hết thảy đều nắm giữ vừa đúng.” 

Nàng rất không thích ánh mắt người nam nhân này. Từ khi xuất liện luôn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, phảng phất dường như muốn từ trong đó nhìn ra chút gì. Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng rũ mắt xuống. 

“Đa tạ thái tử điện hạ khen ngợi. Kỳ thật, ngày hôm qua ta đã làm gì, ta đều nhớ không rõ, chẳng qua là khi đó bị đẩy vào tình thế cấp bách, rơi vào đường cùng mới làm ra hành động như vậy. Sau khi trở về, ta thấy sợ đến choáng váng.” 

“Haha, Minh vương phi người sao phải khiêm tốn? Hành động của người, đúng là chiếm được tất cả sự tán thành của mọi người, Về sau, mà ngay cả người trong hoàng cung cũng bắt đầu nghị luận rối rít về ngươi, tất cả mọi người nói người là nữ tử kỳ tài.” 

Kỳ nữ ư? Không thể nào, khẳng định nói nàng là nữ nhân điên loạn. Những người trong hậu cung kia sao mà có tâm tư nghĩ đến nàng, khẳng định là đều an ủi công chúa Bích Vân đáng thương, nghĩ hết các loại từ ngữ nhục mạ nàng đi. 

Lười phải cùng hắn nói nhiều, Hạ Mộng mím môi không nói. 

Thấy nàng như thế, thái tử điện hạ cũng không nói nhảm nữa, vỗ vỗ tay, hai người mặc trang phục tiến vào mang theo một cái rương lớn. 

“Minh vương phi, ngày hôm qua làm cho người bị sợ hãi, là Bích Vân không đúng. Cho nên, hôm nay Cô đặc biệt vâng mệnh phụ hoàng đưa tới cho người một rương thuốc bổ, hi vọng người có thể vui lòng nhận lấy.” 

"Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta đã không sao." Vội vàng cười yếu ớt, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 

"Nhưng là, vô luận như thế nào, đã xảy ra chuyện này, chúng ta an ủi là việc làm cần thiết." Thái tử điện hạ trầm giọng nói. 

Hạ Mộng liền cũng gật đầu."Đã như vậy, vậy thì đã làm phiền thái tử điện hạ đến đây một chuyến." 

“Không phiền chút nào, đây là vì bản thân thái tử nên làm.” Lắc đầu, thái tử điện hạ từ từ đổi giọng, “Bất quá, Minh vương phi, hi vọng chuyện này không có hù dọa người quá mức. Hai ngày nữa hoàng cung có yến hội, người sẽ cùng Minh vương gia tham gia chứ?” 

Yến hội hoàng cung? Hạ Mộng một chút sững sờ, lập tức gật đầu."Đó là tự nhiên." 

“Vậy là tốt rồi. Đồ đã đưa đến, vậy Cô xin cáo từ. Hai ngày nữa, Cô trong hoàng cung xin đợi Minh vương phi ngươi đại giá.” 

"Tốt, thái tử điện hạ đi thong thả." Bước chân nhẹ nhàng đưa hắn tới cửa, nhìn xem người này đi xa, Hạ Mộng lông mày lại không nhịn mày nhíu chặt - - 

Nàng có một loại cảm giác: vị thái tử điện hạ, cũng không phải là nhân vật dễ đối phó.