Nhìn thấy hai người kia tại trước mắt của mình không do dự rời đi, Lí Như Phong chỉ có thể vô lực thở dài một tiếng, trên mặt lại hiện lên một chút nhợt nhạt ý cười —— "Còn không thừa nhận ngươi đối với nàng là rất để ý. Hiện tại ngươi đã muốn bắt đầu ghen tuôn?"
Hơn nữa lại là ăn dấm chua của muội muội mình?
Nghĩ đến đây, nhịn không được mà cười. Mà sau khi cười xong, hắn lại chậm rãi nhíu mày, thấp giọng nói ra một câu: "Bộ Nhu Nhi, nữ nhân này, quả thực là không đơn giản."
== ta là bá vương long ghen điểu đường ranh giới ==
"Vương gia? Vương gia? Vương —— "
“Phanh?”
Cắt ngang tiếng kêu của Bộ Nhu Nhi là tiếng đập của cánh cửa phòng.
"Tiểu bạch thỏ?"
Rốt cục cũng buông tay nàng ra, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại quát khẽ.
Bộ Nhu Nhi thân thể run lên."Vương gia?"
"Nàng... Tiểu bạch thỏ?"
Bên trong ê ẩm không thoải mái, cả người đều không thích hợp. Nhưng mà không biết vì sao, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy mình đầy tức giận nhưng khi đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, như thế nào cũng không phát tiết ra được? Vì thế, hắn chỉ có thể nhéo lấy cằm của nàng, cắn răng quát khẽ.
"Vương gia, đau?"
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, Bộ Nhu Nhi thấp giọng kêu lên
Đây là thật sự đau mà kêu lên. Nam nhân này, mười năm như một không biết ngày nào mới có thể biết thương hoa tiếc ngọc. Mỗi khi đối đãi với nàng liền giống như đối đãi với cái da dày thịt béo của nam nhân, hiện tại hắn liền như vậy nhéo nàng? Nàng đau muốn khóc ?
Nhưng mà, đối tiếng khóc của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh có tai như điếc trước sau như một.
"Tiểu bạch thỏ, nàng có biết nàng hôm nay đã làm cái gì hay không?" Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cục nghĩ đến bản thân muốn nói cái gì cùng với nàng?
Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái: "Vương gia, ngài nói cái gì?"
"Hôm nay nàng đã làm gì?"
"Thiếp thân... Thiếp ở vương phủ chờ Vương gia trở về. Nam Vân công chúa đến đây, thiếp thân liền chiêu đãi muội ấy?" Khó hiểu nhìn hắn, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.
"Ai cho nàng chiêu đãi muội ấy? Ai cho nàng tốt với muội ấy như vậy ? Nàng thế nhưng... Thế nhưng còn lại vì muội ấy mà chỉ trích bổn vương? Ai lá gan của nàng dạo này lớn quá nhỉ?"
Một hơi đem hờn giận trong lòng không thể phát tiết kể hết ra, Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay nhéo mặt của nàng. Đột nhiên phát hiện như vậy thì càng dễ dàng cho hắn phát tiết nổi bực bội trong lòng.
? ? ? Những lời này của hắn là có ý tứ gì?
Bộ Nhu Nhi thật không hiểu "Nam Vân công chúa là muội muội của vương gia, đó cũng là em chồng của thiếp. Muội ấy đến đây, thiếp tự nhiên là muốn đối đãi tốt với muội ấy. Hơn nữa thân là đại tẩu, chẳng lẽ thiếp thân không cần cùng với muội ấy có quan hệ tốt sao? Muội ấy là muội muội của vương gia mà?"
"Thì tính sao? Chuyện này còn chưa tính, các ngươi đã muốn có quan hệ tốt rồi, nàng vì sao lại còn muốn che chở uội ấy, còn giúp muội ấy chỉ trích bổn vương? Bổn vương làm sai chỗ nào hả?" Nói tới nói lui, Hoàng Phủ Nam Ninh chú ý nhất là điểm này.
Bộ Nhu Nhi như bị lọt vào trong sương mù
"Nam Vân công chúa tuổi còn nhỏ, vừa rồi Vương gia rống muội ấy như vậy, làm muội ấy sợ hãi thiếp chỉ là muốn an ủi muội ấy một chút thôi ?"
"Vậy thì bổn vương nàng đặt ở đâu? Bổn vương chẳng lẻ xứng đáng bị nàng chỉ trích ? Bổn vương vừa rồi còn giúp nàng nói chuyện mà?" Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh liền dùng sức nhéo mặt nàng.
Đau a?
Bộ Nhu Nhi liền nhanh khóc. Nhưng nghĩ đến loại ham mê của cái tên biến thái này, nàng liền nhanh đem nước mắt thu hồi.
"Vương gia, thiếp thân sai lầm rồi." Nhanh chóng nhận sai, đây là biện pháp cứu mình tốt nhất.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn là xem nhẹ Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Sai? Nàng cho là nàng nhận sai thì sẽ không có chuyện gì sao? Bổn vương muốn nàng nhận sai sao?" Trên tay lực đạo càng ngày càng lớn, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng quát khẽ.
Vậy thì hắn còn muốn như thế nào nữa? Thật sự là nhịn không được, trong mắt hiện lên hai dòng nước mắt, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi: "Thiếp thật sự không biết thiếp đã làm sai ở chỗ nào. Mong rằng Vương gia chỉ điểm."
"Nàng làm sai rất nhiều? Trong đó, sai lầm lớn nhất chính là không nên chỉ trích bổn vương? Hơn nữa, còn là vì Vân Nhi nha đầu kia?"
Ách...
Khóe miệng vừa kéo, Bộ Nhu Nhi chớp mắt: "Là, thiếp thân đã biết. Về sau thiếp thân cũng không bao giờ tái phạm nữa."
Này không có sai biệt lắm.
Nghe thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng thoải mái hơn được một chút, rốt cục cũng bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị chịu khổ vì chà đạp kia ra. Nhưng cũng chỉ thư thái một chút mà thôi. Một tay đem cằm của nàng nâng lên, một tay kia trên gương mặt của nàng dùng sức bóp mạnh, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, trầm giọng quát: "Nhớ kỹ, từ nay về sau ở trong lòng nàng vị trí thứ nhất chỉ có thể là bổn vương? Trừ bỏ bổn vương, những người khác tất cả đều phải đứng ở phía sau? Về sau, nếu còn tái phạm như vậy xem bổn vương thu thập nàng như thế nào?"
"Là, thiếp đã biết." Đôi mắt liền rủ xuống, Bộ Nhu Nhi theo lời của hắn nói.
"Ân."
Rốt cục mới chịu vừa lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh tập trung nhìn thì mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị hắn nhéo đến ửng đỏ, vừa thấy bộ dáng chịu khổ vì bị chà đạp kia. Lại nhìn thấy trong mắt hai dòng lệ nhỏ, liền biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc.
Tâm của hắn, tựa hồ cũng có một chút điểm buông xuống.
"Tiểu bạch thỏ."
Giọng điệu âm trầm, hắn thấp giọng kêu lên một tiếng.
Trong lòng lại lộp bộp rơi xuống? Một loại dự cảm không tốt tập đánh ập tới. Bộ Nhu Nhi chậm rãi gương mắt lên: "Vương gia?"
"Vì sao... Bổn vương tựa hồ phát hiện, nàng cùng nữ nhân khác không giống nhau?" Ngón trỏ tại trên cằm của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, Hoàng Phủ Nam Ninh lầu bầu nói.
Trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng lên?
Chẳng lẽ hỗn đản Lí Như Phong kia cùng hắn nói cái gì ?
"Vương gia, thiếp…. thiếp chính là thiếp, cùng người khác có bao nhiêu điểm không giống nhau với chứ?" Vội vàng cúi đầu, thật cẩn thận ứng đối.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhăn mày: "Không đúng! Bản vương càng ngày càng phát hiện nàng cùng nữ nhân khác, xác thực không giống."
Tim đập như nổi trống? Bộ Nhu Nhi hô hấp liền dồn dập.
"Vương gia, ngài... Ngài lời này là có ý tứ gì?"
"Bổn vương cũng không biết." Thấp giọng nói xong, Hoàng Phủ Nam Ninh đem cằm của nàng nâng cao, "Tiểu bạch thỏ, nàng trốn tránh bổn vương làm gì? Mở to hai mắt, nhìn bổn vương."
"Thiếp thân, thiếp thân không dám."
"Bổn vương bảo nàng nhìn thì nàng liền nhìn?"
" Vâng."
Người này rốt cuộc là muốn làm gì đây? Nghe theo nội dung hắn nói, hẳn là không nghe được chút gì từ nơi Lí Như Phong. Một nếu đã như vậy, hắn làm sao cùng nàng nói những lời kỳ quái như thế?
Chậm rãi nâng mắt lên, chống lại ánh mắt của hắn, Bộ Nhu Nhi kinh hãi phát hiện: nam nhân này, ánh mắt của hắn nhìn nàng tựa hồ có chút gì không giống bình thường? Giống như thiếu chút hèn mọn, cũng nhiều hơn một cái gì đó. Nhưng cái gì đâu? Nàng không biết. Nàng chỉ biết là, tâm của mình bắt đầu kêu loạn, hô hấp cũng không ổn định.
Hai người đối diện, ánh mắt triền miên nhìn nhau, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng lập tức mềm xuống không ít.
"Tiểu bạch thỏ." Thấp giọng kêu lên, hắn chậm rãi hướng nàng đi tới.
Bộ Nhu Nhi ngẩn ra."Vương gia?"
"Nàng vì sao có thể như vậy đáng thương?Làm bổn vương liền muốn khi dễ nàng."
Ách... Ngươi không phải đang ở khi dễ ta sao? Bộ Nhu Nhi trong lòng thầm nghĩ.
"Hơn nữa, khi dễ xong bổn vương liền muốn ôm nàng vào trong lòng, hảo hảo che chở một phen."
Nôn?
Nhưng một câu kế tiếp, bởi vì nội dung quá mức ác tục, ngữ điệu quá mức dữ dội, lập tức khiến cho Bộ Nhu Nhi muốn phun ra như trường giang đại hải, nàng thiếu chút nữa là phun ra ngay mặt hắn rồi ?
Này này này..., hắn thật là Hoàng Phủ Nam Ninh? Không phải người khác giả trang thành?
"Vương gia, ngài có phải hay không sinh bệnh?" Càng nghĩ, nàng chỉ có thể tìm ra một cái lý do như vậy.
Nhưng mới đưa tay xem độ ấm của trán hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh liền một tay bắt lấy cổ tay nàng, chặt chẽ nắm tại lòng bàn tay.
Lòng bàn tay của hắn bên trong cực nóng xuyên thấu qua da thịt tiếp xúc truyền vào trong cơ thể của nàng, làm cho Bộ Nhu Nhi nhịn không được run lên, nhẹ nhàng cắn môi.
"Bổn vương, tựa hồ là sinh bệnh." Đầu chậm rãi hướng tới gần nàng đi qua, Hoàng Phủ Nam Ninh thì thào tự nói.
Hắn muốn làm gì?
Dự cảm không tốt nhảy lên, Bộ Nhu Nhi đầu liền xoay qua một bên "Vương gia nếu bị bệnh, nên mau chóng thỉnh Thái y đến đây chẩn trị. Thiếp thân sẽ hầm dược cho ngài, uống xong sẽ rất nhanh tốt hơn."
"Không cần, bổn vương không thích uống dược." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay nắm lấy đầu của nàng xoay lại.
"Tiểu bạch thỏ..."
Hoàng Phủ Nam Ninh bỗng nhiên hạ giọng nhẹ nhàng kêu lên. Đầu của hắn cùng đầu của nàng càng dựa vào ngày càng gần, thẳng đến cuối cùng, cái trán của hắn đụng cái trán của nàng, mắt đối diện nhau, lông mi hai người cũng gần như chạm vào nhau..
Di
~Một tiếng kêu thật mềm mại nhẹ nhàng thật sự rất không giống với phong cách của hắn? Bộ Nhu Nhi nhịn không được run lên, trên cánh tay liền nổi lên da gà.
"Vương gia, ngài... Ngài làm cái gì vậy?"
"Bổn vương đột nhiên muốn hảo hảo hôn nàng." Hai mắt thẳng tắp đối diện cùng nàng, trong mắt của hắn cơ hồ chỉ nhìn thấy nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng nói.
Vụ gì đây!!!Bộ Nhu Nhi sửng sốt.
"Vương gia... ngài là?"
Vừa định nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh đã cúi đầu xuống, dùng môi của hắn ấn trên của môi nàng?
Ầm vang ——
Lập tức cảm giác được vô số đạo kinh lôi nổ tung trên đỉnh đầu, đem mọi thứ bên trong đánh tan tác. Bộ Nhu Nhi cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ, ý thức của nàng đều dần dần hỗn loạn, tay chân bủn rủn, cơ hồ sắp đứng không nổi.
Nhưng chính là lúc này, giác quan dị thường của nàng lại cảm giác sâu sắc đi lên.
Nàng có thể cảm giác được rõ ràng đôi bạc môi của Hoàng Phủ Nam Ninh cùng nàng thân mật tiếp xúc. Tuy rằng môi hắn lạnh, nhưng là thập phần mềm mại... Tự nhiên là không bằng sự mềm mại của nàng, nhưng đối với một người nam nhân mà nói, cũng đủ rồi. Hơn nữa, trên môi của hắn, cũng mang theo nhiệt độ ôn nhu, tại cánh môi hai người giao nhau, xuyên thấu qua một tầng da mỏng truyền tới. Liền cảm thấy có một loại cảm giác khác thường trong lòng sinh ra, làm cho nàng lập tức càng mê muội ?
Đây là chuyện gì xảy ra?
Trước mắt tựa hồ như toàn bộ thiên địa đều bắt đầu chuyển động, nàng cảm thấy không rõ lắm. Nhưng đồng thời lúc này, nàng lại có thể cảm nhận thêm độ ấm của môi hắn .Thậm chí ngay cả nhợt nhạt nhịp đập trên môi hắn kia nàng cũng có thể phát hiện nhất thanh nhị sở. Hơn nữa, mặt dán mặt như vậy, hô hấp của hắn cũng không có ngoại lệ phun lên trên mặt của nàng. Ôn ôn, nhuận nhuận, thẳng tắp xuyên thấu từ mũi của hắn nhắm lên phía trên gương mặt non mịn của nàng, dẫn đến một loại cảm giác tê dại. Loại cảm giác này lại làm cho thân thể của nàng khẽ run, cả nhiệt độ cơ thể của chính mình cũng dần dần lên cao. Không chỉ có như thế, nàng càng có thể cảm giác rõ ràng được chính mình hô hấp cũng dần dần nóng rực lên, còn có trong lồng ngực trái tim nho nhỏ, bùm, bùm, càng nhảy càng nhanh.
Khi thời gian tựa hồ đều đình chỉ, nàng không có cảm giác gì về sự vật bên ngoài, nghe không được âm thanh bên ngoài. Trong đầu của nàng, chỉ có nàng và Hoàng Phủ Nam Ninh. Cùng với môi của hắn và nụ hôn của hắn.
Trái lại Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia, tại lúc môi của hắn hôn trên môi của nàng, hắn cũng từ từ nhắm mắt lại, thân thể vẫn không nhúc nhích, trên mặt dần dần hiện lên một chút sung sướng, tựa hồ là hưởng thụ một cái gì đó.
Cũng không biết hai người bảo trì tư thế như vậy trong bao lâu, ngay tại lúc Bộ Nhu Nhi nghĩ đến hết thảy sẽ đi xuống như vậy, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lại bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Nam Vân công chúa từ xa truyền đến ——
"Tứ hoàng huynh, tứ hoàng tẩu, các ngươi ở đâu? Mau ra đây a? Muội đã đem thất vương phi đến rồi "