Edit: Phong Nguyệt
Dùng nhiều xương ngón tay có thể cứu người, tiểu bạch cốt tràn đầy cảm giác thành tựu. Lửa xanh trong mắt lập loè, suýt nữa biến thành trái tim: “Là ta cứu…” ngươi.
Vừa mở miệng, y bỗng lùi lại ba trượng, núp trong núi xương.
Thật, thật đáng sợ!
Đôi mắt tu sĩ thật đáng sợ!
Không phải mắt nhân tộc màu đen sao? Sao hắn lại có màu tím sẫm, y như hoa văn trên người hắn ban nãy, lạnh lẽo chết chóc, như muốn ăn y!
Chỉ ăn xương ngón tay không đủ, còn muốn nuốt chửng y?
Tiểu bạch cốt nhớ tới lời Sâm Tu chân nhân dạy: “Thụ tinh nhớ thận trọng, so với cùng ngươi song tu, tu sĩ càng muốn dùng ngươi tẩm bổ hơn.”
Y là thụ tinh? Không phải.
Y có thể hầm không? Có thể!
Chẳng những có thể hầm có thể muối có thể chưng mà còn có thể kho tàu.
Xương hầm xương sốt xương chưng xương kho tàu… đều là y!
Tiểu bạch cốt lạnh lòng!
Ngồi xổm trên đống xương sặc sỡ một lúc lâu cũng chưa thấy ai tới xách ra, tiểu bạch cốt lại run rẩy ló đầu ra.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lỡ tu sĩ này không thích ăn xương thì sao? Không đúng, làm gì có chuyện hắn không thích ăn, hắn đã ăn ba mươi ngón tay của y!
Tiểu bạch cốt rụt trở về.
Vậy sao hắn còn chưa tới ăn y?
Tiểu bạch cốt lại dò ra, xương cốt rơi lộp bộp, cái đầu nhỏ xinh xắn trắng bóng nhìn chằm chằm tu sĩ xa xa.
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt khẽ thở phào, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không nhúc nhích được?”
Tần Cửu Khinh dời mắt, không nhìn y nữa.
Lá gan tiểu bạch cốt to ra: Không thể nhúc nhích, không thể nhúc nhích còn doạ ma doạ quỷ!
Tiểu bạch cốt chầm chậm bò ra, tâm tư xoay chuyển: Thừa dịp tu sĩ không thể động đậy, phải cho hắn biết mình cứu hắn, hắn không báo ân cũng không sao, đừng hầm y là được, vả lại y không có thịt, hầm lên không thơm.
“Có lẽ ngươi không nhớ rõ,” tiểu bạch cốt sợ sệt nói tiếp, “Là ta cứu ngươi.”
Tu sĩ đã nhắm đôi mắt đáng sợ lại, lông mi dài mượt cong như cánh bướm nhuốm màu tuyết, trong trẻo sâu thẳm.
Tiểu bạch cốt thèm thuồng túi da hắn, lân la đến gần: “Thật sự là ta cứu ngươi, ngươi ăn rất nhiều xương ngón tay của ta, sau đó thì tỉnh dậy, không tin ngươi xem nè…” Y vươn đôi xương tay của mình, từng ngón tay thon dài rõ ràng, từng đốt như trúc ngọc, trắng phát sáng.
Trọng điểm là không thiếu ngón nào.
Tiểu bạch cốt lại vội nói: “Cái này mới mọc ra!”
Mắt thấy tu sĩ không lên tiếng, tiểu bạch cốt nóng nảy: “Ta không lừa ngươi, ngươi thật sự thực thích ăn mà, không tin ta đút ngươi.” Nói đoạn, y lấy xương ngón tay chọc chọc tu sĩ, hồi nãy y chạm vào như thế này, xương ngón tay lập tức biến mất, lần này y chọc nhiều lần, đổi thử ngón khác, chúng vẫn như cũ, không hề có ý gì là sắp bị ăn.
Tần Cửu Khinh lại mở mắt ra.
Tiểu bạch cốt cố nén sợ hãi: “Sao ngươi không ăn?” Nếu ngươi không ăn, sao ta chứng minh mình không nói dối được chứ?
Tần Cửu Khinh cố sức nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Tiểu bạch cốt: “!”
Đa tạ có nghĩa là cảm kích, hắn đa tạ y, hắn biết y cứu hắn, không uổng công y đút ba mươi ngón tay cho hắn!
Tiểu bạch cốt vui vẻ, lam đồng nhảy nhót: “Đừng khách sáo! Ta cứu ngươi là coi trọng…” da ngươi.
Hỏng rồi, cao hứng quá suýt lỡ miệng! Tiểu bạch cốt vội vàng chữa cháy, “Không đúng không đúng, ta muốn nhờ ngươi giúp ta biến thành người.”
Tần Cửu Khinh quay đầu nhìn y: “Ngươi muốn hoá hình?”
Tiểu bạch cốt vỗ tay: “Đúng đúng đúng, hóa hình!”
Đôi mắt tím đậm của Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm y, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiểu bạch cốt bị hắn nhìn đến sợ hãi, giọng càng ngày càng nhỏ: “Không được sao?”
Tần Cửu Khinh thu hồi ánh nhìn chăm chú, nhắm mắt nói: “Y phục ta đâu?”
Tiểu bạch cốt buột miệng thốt: “Bị ta xé nát rồi!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt giật mình, vội nói: “Ta chỉ xé rách, là hoa văn tím đen đột nhiên xuất hiện trên người ngươi đốt nó thành tro.”
Còn vì sao y xé y phục hắn? Tiểu bạch cốt sợ bại lộ dã tâm ham muốn da thịt của mình, tìm đại cái cớ: “Ta xé y phục của người là muốn nhìn cơ thể ngươi một chút, ngươi đẹp lắm!” Sâm Tu chân nhân nói, gặp chuyện không thể giải quyết thì trước tiên cứ khen cái đã.
Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Tiểu bạch cốt lại nghĩ tới một từ hay: “Rất gợi cảm!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bị một bộ xương khô nói như vậy, ngoại trừ nói sang chuyện khác thì có thể làm gì?
Tần Cửu Khinh: “Ngươi có nhìn thấy hạt châu màu đen không?”
Trí nhớ tiểu bạch cốt rất tốt: “Cái này á?”
Y “hô biến” ra một hạt châu lớn bằng trứng bồ câu từ trong bụng, cái này rơi ra lúc xé y phục, lúc ấy y không quan tâm, tùy tiện bỏ vào thân thể.
Tần Cửu Khinh gật đầu.
Tiểu bạch cốt: “Cho ngươi.”
Tần Cửu Khinh: “Đây là Càn Khôn châu, hiện tại ta không động đậy được, ngươi có thể lấy đồ bên trong ra giúp ta không?”
Tiểu bạch cốt hiếu kỳ hỏi: “Lấy làm sao?”
Tần Cửu Khinh: “Đặt tay của ta lên, nó sẽ mở ra.”
Tiểu bạch cốt: “Được rồi!”
Lúc đọc sách y mới biết Tu chân giới có rất nhiều bảo bối quý hiếm, gì mà túi Càn Khôn ngọc Càn Khôn vòng Càn Khôn, đều là bảo bối cất giữ đồ, đừng nhìn hạt châu này chỉ to như trứng bồ câu, nó có thể chứa không ít đồ đó. Sâm Tu chân nhân có nói, Tần Cửu Khinh có một bảo châu, chứa được một ngàn món giò heo hầm đậu tương, hai ngàn món đầu sư tử kho tàu, ba ngàn món bánh rượu dẻo!
Đừng nghĩ đừng nghĩ nữa, nghĩ nữa tiểu bạch cốt sẽ bay đến Thiên Ngu Sơn, nhào vào lòng Tần Cửu Khinh cầu song tu mất!
Càn Khôn châu của tu sĩ này không nhỏ, đáng tiếc bên trong toàn là đồ không thú vị.
Đá vàng cưng cứng chất chồng, tuy lớn nhỏ đều nhau, tinh xảo đáng yêu, nhưng mấy thứ này có thể ăn sao? Mấy cục đá ngọc này nữa, có ích lợi gì? Còn không đẹp bằng xương y.