Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 43




Khi Xa Ly Tử đang nằm trên giường xem phim, Hạ Chí vừa xoa cổ vừa bước vào. Khi nhìn rõ cô thì hơi sững sờ nhưng rất nhanh anh đã bước tới, cách một lớp chăn đè lên người cô bắt đầu hôn.



Giữa đôi lông mày mang vẻ mệt mỏi nhưng có một tia ý cười trong mắt anh, như thể một đứa trẻ đang vui vẻ khi đạt được thứ mình thích.



"Đang làm gì đấy?" Anh hỏi với giọng trầm, vẻ trong sáng của một thiếu niên xen lẫn từ tính.



"Đang xem phim..." Xa Ly Tử nhẹ giọng đáp. Hạ Chí mỉm cười, đứng dậy cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.



"Anh đi tắm đây."



"Ừm..."



Vòi hoa sen tưới trên mặt đất, truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Xa Ly Tử liếc nhìn thời gian, giờ đã gần sáng, nếu đổi lại ở trường thì lúc này cô đã ngủ rồi.



Thông qua những tiếp xúc hằng ngày Xa Ly Tử có thể hiểu được chút ít về công việc và giờ giấc nghỉ ngơi của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào cuộc sống của Hạ Chí một cách trực tiếp.



Nó thực sự vất vả hơn nhiều so với khi cô ở trường.



Ở tuổi này Hạ Chí đã đạt được rất nhiều thứ, đồng thời anh cũng phải chịu nhiều áp lực hơn.



Xa Ly Tử thu mình vào trong chăn, cảm thấy hơi đau lòng mà không rõ lý do.



Trong lúc không để ý tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Hạ Chí đẩy cửa bước ra. Xa Ly Tử hơi buồn ngủ, nhắm mắt không nhúc nhích.



Giường bên cạnh hơi lõm xuống, kế tiếp đèn trong phòng cũng được tắt, trước mắt trở nên tối tăm, sợi dây căng thẳng trong đầu được thả lỏng.



Xa Ly Tử ngủ yên hơn.



Giường không nhỏ, hai người nằm một góc thì vẫn thừa gần nửa mét, hiển nhiên là không khác bao nhiêu so với khi ngủ một mình.



Nhưng...



Hạ Chí vô thức căng thẳng, bên tai dường như có tiếng thở yếu ớt truyền đến nơi hai người đang nằm cùng nhau.



Ngoài ra, nhiệt độ trên giường hình như đang nóng lên.



Hạ Chí nhắm chặt mắt, trong bóng tối thở ra một hơi dài.



Trong đầu có bao nhiêu suy nghĩ, không biết đang nghĩ đến những thứ linh tinh gì, cứ như vậy lặp đi lặp lại, thời gian lặng lẽ trôi qua. Hạ Chí khó có thể ngủ yên.



Khi anh đang suy nghĩ xem có nên ra ghế sofa ở phòng khách một đêm hay không, người bên cạnh đột nhiên di chuyển.



Anh cứng người.



Xa Ly Tử trở mình trong giấc ngủ, một tiếng ưm phát ra từ mũi, khoảng cách giữa hai người lập tức xích lại gần hơn, hơi thở nóng ẩm phả lên vai.



Hạ Chí hoàn toàn tuyệt vọng, cẩn thận vén chăn ngồi dậy, cầm lấy chăn gối rón rén đi ra ngoài làm tổ trên ghế sofa.



Cơn buồn ngủ đè nén gần như cả đêm cuối cùng cũng quét qua, anh thầm thở phào nhẹ nhõm rồi chìm vào giấc ngủ.





Khi Xa Ly Tử thức dậy cô thấy Hạ Chí đã thu dọn đồ đạc.



"Sao anh dậy sớm vậy?"



"Đưa em đi chơi."



"A, tốt quá."



Dứt lời cô chợt nhớ ra điều gì đó, lớn giọng hỏi, giọng điệu hơi cao, nghe có chút vui vẻ.



"Đêm qua anh ngủ ngon không?"



Động tác sắp xếp đồ của Hạ Chí chợt dừng.



"Ngon." Anh trả lời có phần thẳng thừng.




"Em cũng ngủ ngon."



Xa Ly Tử vui vẻ nói.



Hạ Chí xoay người xoa đầu cô với vẻ mặt phức tạp.



Hai người đi ra ngoài, sau khi ăn sáng thì đi tham quan những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kiềm Thành, một ngày trôi qua trong nháy mắt, 7 giờ tối Hạ Chí đưa cô đến nhà ga.



"Ôm một cái nào."



Xa Ly Tử đưa tay về phía anh, ngẩng mặt lên, đôi mắt to sáng ngời và ẩm ướt. Hạ Chí ôm cô vào lòng.



"Phải luôn nhớ em."



"Ừm."



Hai người ôm chặt lấy nhau, một lúc sau mới tách ra.



"Em đi đây."



Xa Ly Tử ra hiệu cho anh. Hạ Chí gật đầu, đứng đó nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cửa soát vé.



Khi giải đấu mùa xuân kết thúc đã là tháng 4.



Hạ Chí trở về trường để tham gia kỳ thi cuối kỳ, trước sự ngạc nhiên của mọi người điểm số môn học của anh đều ở mức chấp nhận được. Nỗi lo lắng về chuyện anh chọn sự nghiệp trong tương lai của Phương Viện và Hạ Vân Kỳ cuối cùng cũng được đặt xuống.



Thành tích tranh tài cũng thật bất ngờ.



Mặc dù EDA rất mạnh nhưng luôn dừng lại ở top 4. Thi đấu ổn định ở nhiều giải đấu khác nhau, nhưng thiếu một chức vô địch.



Tuy nhiên, sau khi Hạ Chí tham gia vào mùa giải mới, họ cuối cùng đã giành được chiếc cúp đã mất từ lâu trong mùa giải LPL mùa xuân.




Nhờ đó Hạ Chí đã nhận được sự chú ý rộng rãi.



Người theo dõi Weibo đã tăng từ 0 lên gần một triệu chỉ trong vài tháng.



Vô số fan nữ gọi anh là chồng, ảnh trong trận đấu cũng được chế thành giấy băng rôn và lan truyền rộng rãi.



Thao tác siêu phàm, lối chơi lăn xả, cộng thêm gương mặt điềm tĩnh đó.



Đủ để người ta lọt hố chỉ trong tích tắc.



Tại căn cứ của đội, lịch thi đấu kết thúc mọi người có ba ngày nghỉ. Hạ Chí đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Nam Thành thì nghe thấy một câu cảm thán đột nhiên phát ra từ phòng khách.



"Chết tiệt! Bình luận dưới Weibo của Hạ Chí nhiều gấp đôi của tôi!"



"Tức chết mà, thật đáng giận. Tôi chơi một năm còn không bằng cậu mấy tháng."



Tiểu Mễ hét lên. Thú Thú tát mạnh vào đầu cậu ta.



"Cậu không đẹp trai, chơi không tốt. Có gì sai khi có nhiều người hâm mộ Hạ Chí hơn cậu? Đó không phải là điều hiển nhiên à."



"Oái! Tôi nói đùa thôi mà!"



Tiểu Mễ nhìn người đang lấy sữa chua trong bếp, ngả người ra ghế, hét lên: "Hạ Chí! Tiểu tử nhà cậu diễm phúc không ít!"



"Cái gì?" Hạ Chí chăm chú lật trong tủ lạnh, nghe vậy nhàn nhạt hỏi một câu.



"Dưới Weibo có một đống bà vợ—"Tiểu Mễ lên tiếng trêu chọc. Hạ Chí hơi nhíu mày nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, gói hết đồ ăn vặt, sữa chua vào túi.



"Này! Cậu để lại cho chúng tôi một ít chứ. Sao lấy hết đi vậy." Tiểu Mễ vội vàng nói.



Hạ Chí điềm nhiên nói. "Tôi mua nó."




"Cậu mua thì không thể để lại cho chúng tôi một ít à."



Tiểu Mễ giận dữ hét lên. Hạ Chí không nói gì tiếp tục quét sạch đồ đạc trong tủ lạnh rồi xách chúng đi ra phòng khách, rút điện thoại trên tay Tiểu Mễ lên xem, giọng điệu đều đều.



"Không."



"Cái này là dành cho Xa Ly Tử của tôi."



"..." Tiểu Mễ thiếu chút nữa thì nghẹn họng, mở to mắt hét lớn.



"Cô ấy ăn nhiều đến thế hả."



Hạ Chí không để ý đến cậu ta, ánh mắt rơi vào giao diện nơi màn hình, ngón tay trượt lên trượt xuống, đọc xong thì sắc mặt chìm xuống.



"Ai cũng có thể xem những bình luận này đúng không?"




"Ừ, có vấn đề gì không..." Tiểu Mễ nghi ngờ hỏi, vừa dứt lời thì nhìn thấy Hạ Chí lấy điện thoại thực hiện một cuộc gọi, giọng nói lạnh lẽo.



"Anh Kiều, gửi cho tôi mật khẩu và tên tài khoản Weibo của tôi, ngay lập tức."



Weibo của Hạ Chí được Kiều Nghiêm quản lý kể từ khi gia nhập đội, sau khi đăng ký vài tháng thì chỉ có vài bài đăng trên Weibo, tất cả đều là quảng bá của đội.



Đây là lần đầu tiên Hạ Chí tự mình lên. Anh bị choáng váng bởi những tin nhắn riêng tư.



Anh đơn giản bỏ qua nó, nhấp vào biểu tượng ở giữa.



Vài phút sau, điện thoại của Tiểu Mễ vang lên âm báo nhắc nhở.



Một bài đăng xuất hiện trên trang chủ.



[Xin đừng gọi tôi là chồng, bạn gái của tôi sẽ ghen. Cảm ơn.]



Từ-



EDA_Hạ Chí



Chỉ trong vài giây phía dưới đã có hơn 1.000 bình luận, âm thanh nhắc nhở từ điện thoại của Hạ Chí trong phòng khách liên tiếp vang lên, giống như một loạt tiếng chuông, ding dong ding dong. Anh nhanh chóng tắt mạng.



Tiểu Mễ rất ngạc nhiên, cậu ta nuốt nước bọt khi lướt xem các bình luận trên Weibo, ánh mắt đầy hoài nghi. Cậu ta không ngừng lẩm bẩm một mình.



"Fuck you!!! Hạ Chí, cậu đúng là trâu."



"Trực tiếp như vậy à, hù chết ông đây rồi."



"Đám fans bên dưới sắp bùng nổ rồi kìa..."



Vài người khác cũng lấy điện thoại ra quẹt. Anh chàng béo ú đọc bình luận bên dưới.



"Huhuhu! Anh trai nhỏ có bạn gái rồi."



"Bạn gái này cứu thế giới đúng không / Đầu chó. Jpg"



"Huhuhu...mẹ ơi, con thất tình rồi—"



"Hahahahaha..."



Đại Bàn đọc xong những người khác đều không nhịn được cười thành tiếng, một hai người cười nghiêng ngả nghiêng về phía sau. Tiểu Mễ vỗ đùi Hạ Chí bên cạnh, đưa tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt.



"Hạ Chí, hôm nay cậu đã làm tan nát trái tim của hàng vạn cô gái."



Hạ Chí khẽ liếc nhìn mấy người, cầm túi xách trong tay bước ra ngoài, lưng cao thẳng tắp, đôi chân dài quyến rũ. Anh giơ tay vẫy chào bọn họ.



"Tạm biệt, tôi đi đây."