Tiếng Vọng

Chương 40: Bảo vệ




1.

Thế giới co lại thành tiếng nổ ầm, Trình Hi cầm bức ảnh, một lúc sau mới làm dịu được nhịp tim, lúc này nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng.

Cô nhanh chóng đặt bức ảnh xuống, bấm điều khiển. Trong chớp mắt cửa tủ đóng lại, vô tình nhìn thấy hồ sơ viết hai chữ “Cát Tường”, cô không kịp nghĩ ngợi mà rút nó ra.

Tiếng bước chân bên ngoài đến gần, Trình Hi đi nhanh tới ghế ngồi, lòng bàn tay cầm hồ sơ ẩm ướt, cố gắng nhét vào túi xách.

Nhưng nhét thế nào cũng lộ ra hơn nửa.

Dưới tình hình gấp gáp, cô cởi hai nút áo sơ mi, kéo áo ra khỏi đầu rồi phủ xuống túi xách. Ngoái đầu lại, Trình Thời đã đứng ở cửa.

Anh cũng bất ngờ, vội nhìn đi nơi khác.

Trình Hi mặc áo yếm rất mỏng, tĩnh điện khiến nó áp sát vào da, làm tôn đường nét của vóc dáng, và cũng làm nổi bật chiếc điện thoại ở thắt lưng – mấy lần kinh nghiệm đã để cô đã may một chiếc túi bên trong quần mình.

Cô giả vờ kéo áo khoác che đi chiếc điện thoại, xoay lưng về phía anh, nói, “Nước đổ lên áo.”

“Để tôi lấy áo cho cô.”

Trình Thời cụp mắt xoay người, nhưng đi chưa được hai bước thì mới nhớ đó là phòng ngủ của mình, đành quay lưng nói: “Hay cô cứ tìm một chiếc trong tủ quần áo đi.”

“Ừ.”

“Tôi ra ngoài trước.”

Anh vừa nói vừa trở tay khóa cửa, bỗng nghe thấy Trình Hi gọi: “Kim Minh.”

“Hả?” Theo bản năng dừng lại.

“Cám ơn anh.”

“Không có gì”

*Cạch* một tiếng, cửa chậm rãi khép lại.

Lúc này Trình Hi mới xoay người lại, thấy anh ta đã rời đi mới thở phào. Vừa rồi trong đầu cô bật lên một suy nghĩ, thậm chí nghi ngờ rốt cuộc Trình Thời có phải là Tưởng Kim Minh không, cho nên mới thốt lên gọi tên anh.

Phản ứng tức thì của Trình Thời rất chân thật, là phản xạ không điều kiện.

Có lẽ mình chỉ nghĩ nhiều thôi, anh có trí nhớ của Tưởng Kim Minh, đây là sự thật không thể phủ nhận. Huống hồ Sử Sùng và Quý Hồng sẽ không nhận nhầm anh em, không nhận nhầm con trai.

Trình Hi sờ gáy, lại rầu rĩ nhìn hồ sơ nằm bên dưới áo sơ mi, bất đắc dĩ thở dài. Trong mấy giây đó, cô thà rằng mình không phát hiện ra, để tiếp tục tin tưởng anh, hoàn thành chuyện nên làm, để cuộc sống của mọi người quay về đường lối.

Cô ngẩn ngơ một lúc lâu, tới khi cảm thấy bờ vai lành lạnh, Trình Hi mới mở cửa tủ quần áo ra. Những chiếc áo với nhiều màu sắc khác nhau được treo thẳng đứng, nhưng phía ngoài cùng bên phải có một chiếc áo khoác được lồng một lớp chống bụi.

Cô nhẹ nhàng nhấc chiếc áo đó lên, kiểu dáng rất già, nhưng có thể nhận ra chất lượng tốt, sạch sẽ, mặc vào vẫn thấy thích.

Kể ra cũng kỳ, Trình Hi cứ có cảm giác căn phòng này rất quen, khuấy đảo tâm trí cô. Cả bộ đồ này cũng vậy… Cô buông tay, cầm lấy một chiếc áo sơ mi đen, khoác lên người rồi cẩn thận cầm túi xách, rời khỏi phòng.

2.

“Ăn cơm không?”

Trình Thời thấy cô mặc áo cũng giống mình thì khựng lại, sau đó hỏi, “Bàn một hồi mà thời gian trôi nhanh ghê, tối nay muốn ăn gì không?”

Sử Sùng bị anh đuổi ra ban công, lúc này cũng đã dập thuốc, đẩy cửa đi vào: “Hồi trưa tao thấy dưới lầu mới mở tiệm.”

“Không được, tôi về trước đây, hôm nay nghe các anh nói quá nhiều chuyện, cần về nhà sắp xếp lại.” Trình Hi đi thẳng đến cửa, ngoài miệng nói, “Nghĩ rõ sớm thì gọi điện cho Kim Minh sớm, cho anh ta thời gian tìm bằng chứng.”

“Ừ… Bao giờ gọi điện, tôi đi với cô.” Trình Thời đi theo sau lưng cô.

“Được, để xem thế nào.”

“Cô đem điện thoại theo trên người à?”

Anh ta vẫn thấy rồi. Trình Hi dừng bước, gật đầu.

“Thời gian không còn nhiều, không biết phía Triệu Phi có hành động gì không, tôi sợ cô đem theo không an toàn.”

Cô không trả lời, theo bản năng cảnh giác, lúc cúi người đi giày thì tạm thời đặt túi xách xuống đất, sau đó mới khẽ nói: “Không sao, cứ để ở chỗ tôi đi.”

“… Ừ.” Trình Thời không yên tâm, lại nói, “Để tôi đưa cô về.”

“Không cần.”

“Thế…” Anh đang định giúp cô xách túi xách thì bị Trình Hi giật trước. Hai người nắm quai túi, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, áo sơ mi giống nhau, vấn vít mùi vị giống nhau.

Một người cảnh giác, còn một người lại bối rối.

“Tôi đi trước đây.”

Cô lập tức lùi về sau, xoay người mở cửa, nhanh chóng rời đi.

3.

Trời đã tối mà thời tiết vẫn còn oi bức.

Đầu óc rối bời, Trình Hi lại đi về nhà cũ. Cô định mở cửa, nhưng đút chìa khóa mãi vẫn không vào, đang hí hoáy thì bên trong có người mở cửa.

Một cô bé đang tròn xoe đôi mắt nhìn cô.

Trình Hi lập tức á khẩu, sau đó mới nhận ra đây không còn là nhà mình nữa, vội nói: “Chị mở nhầm cửa.”

“Ồ.” Cô bé mím môi.

“Mau đóng cửa lại đi.” Trình Hi đẩy cửa vào, thấy cô bé không có vẻ đề phòng thì hỏi, “Em ở nhà một mình à?”

“Vâng, mẹ vẫn chưa làm về.”

“Ở nhà một mình thì không được mở cửa cho người khác, mẹ em không dặn em hả?”

“Chị có chìa khóa, em tưởng là mẹ về.”

Cô bé chớp mắt, nói rất có lý.

“Thế cũng không được, lỡ người xấu lừa em như vậy thì sao? Ít nhất em phải hỏi rõ là ai, sau đó mới được mở cửa.”

Cô bé không đáp, bàn tay nhỏ bé nắm chốt cửa, định kéo về nhưng đâu chống lại được sức của người lớn.

“Đã nhớ chưa?”

“Rồi ạ.” Cô bé nhanh nhảu đáp, lúc này Trình Hi mới nới tay, cửa đóng lại cái sầm.

Không hiểu vì sao mình cứ phải so đo với một đứa bé làm gì, rảnh quá ư.

Trình Hi chậm rãi xoay người đi xuống. Vừa nãy cô có nhìn thoáng vào trong, bày biện trong nhà đã khác, không còn bao nhiêu cảm giác quen thuộc, thật sự đã không còn là nhà mình nữa rồi.

Vì nhầm nhà nên lúc cô quay về xã khu Phục Viên thì bố mẹ đã ăn tối xong, đang dọn dẹp bát đũa. Trình Hi nói dối mình ăn rồi, về phòng bắt đầu xem tập hồ sơ ấy.

Mở trang đầu tiên ra, là ngày mình vào cấp hai.

Cô nhìn lại mặt bìa, phát hiện đằng sau tên Cát Tường còn có số thứ tự nho nhỏ. Đây không phải là ghi chép đầy đủ, chỉ là một tập trong số hồ sơ về cô.

Trong lòng Trình Hi dấy lên cảm giác khác thường, cảm thấy mâu thuẫn nhưng không phải là tức giận, mà nhiều hơn cả là bất lực. Những cảm xúc nhỏ bé đan xen, lúc này cô mới nhận ra Trình Thời không chỉ can thiệp vào cuộc sống đại học của mình.

Mà rất có thể từ năm 2000, sau 7 tuổi, anh đã âm thầm để ý tới mình. Đúng thế, anh cần thực hiện cuộc gọi với cô vào 20 năm sau thì tiền đề là phải đảm bảo cô thuận lợi lớn lên.

Lại nhìn quyển hồ sơ, ghi chép những chuyện lớn nhỏ từng xảy ra hồi cấp hai. Có lúc ghi rất kỹ, làm bạn với ai, thậm chí cũng ghi lại thành tích thi cử; có lúc chỉ một vài câu đơn giản như “bình thường”, “thuận lợi”.

Trình Hi cứ thế xem hơn nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi giở đến trang trống, bên trong kẹp một tấm ảnh, trong ảnh là mình mặc đồng phục học sinh, đang cúi đầu sửa lá cờ.

Phông nền là trước cổng trường, có vài chiếc xe buýt và mấy người bạn.

Cô nhanh chóng có ấn tượng, tìm album ảnh của mình ra so sánh, xác định đó là ảnh chụp hồi lớp mười trường tổ chức đi chơi. Lúc ấy mỗi lớp được trang bị một xe buýt, có thể lờ mờ đọc được dùng chữ lớp 10A7 trên thân xe buýt trong ảnh.

Chỉ có ảnh chứ không có ghi chép.

Trình Hi bực bội. Rõ ràng hôm đó Trình Thời cũng tới, còn chụp cả ảnh mà không ghi chép lại sao? Thậm chí còn lười tới mức không ghi “thuận lợi” gì đó?

Cô lại lật tiếp ba bốn trang nữa, lại tìm thấy nét chữ, nhưng kiểu chữ đã khác trước. Nét chữ mới kéo dài đến lúc kết thúc cấp ba, buổi lễ tốt nghiệp là cảnh cuối.

Có thể thấy quyển sổ này do hai người ghi chép, điểm phân chia là vào lần đi chơi đó.

4.

Tại sao Bạch Tịnh luôn gọi mình là Cát Tường, nói mình có ông trời che chở? Vì từ nhỏ đến lớn, cô thật sự chưa từng gặp khó khăn gì.

Lần nào cũng có thể chuyển nguy thành an, thậm chí đến cả chuyện nhỏ như chia tay cũng sẽ ở thế trên. Trình Hi nằm trên giường, quyển hồ sơ ở trong tay, cuộc sống 20 năm suôn sẻ vốn nằm trong tầm tay, nay lại ở trong hồ sơ của người khác, dưới sự giám hộ của người khác.

Đúng là chuyến du lịch lần đó có gặp sự cố, nếu như không nhớ lại thì cô thật sự suýt quên. Trên đường đến danh lam thắng cảnh, bọn cô đã gặp một tai nạn giao thông rất thảm.

Một chiếc xe hơi và một chiếc xe tải va chạm ở ngã tư, còn chiếc xe buýt của trường học ở phía bên kia chiếc xe hơi, bác tài nhanh chóng bẻ tay lái nên mới có thể thoát được trong đường tơ kẽ tóc.

Sau sự việc đó, tất cả các chuyến đi trong năm lớp 11 và 12 đều bị hủy, vì vậy mà các bạn còn than vãn nói vô tội bị liên luy, nhưng chẳng hề nghĩ nếu không có xe nhỏ cướp đường, thì người bị tông chính là mình.

Trình Hi nhớ lại chuyện này, trong lòng xuất hiện một đáp án.

Thời gian trước ở rạp phim, Trình Thời nói vì bị thương nên mới phẫu thuật mặt, dẫn tới thay đổi diện mạo – trong tình cảnh đó, trong bối cảnh đó, anh ta đã lừa cô, khiến cô tưởng vết thương do hỏa hoạn gây nên.

Mà thực ra, tối ngày 29 tháng 9 anh ta chỉ sặc khói rồi nhảy sông thoát thân, đâu tới mức phải đổi mặt? Vì thế tấm ảnh tập thể năm 2005 vẫn không thay đổi, thật sự bị thương phải làm phẫu thuật là vào năm 2009, là vì va chạm ô tô.

Ghi chép phía sau ắt hẳn do Sử Sùng viết hộ, nên anh ta mới bảo mình đã tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô.

Buổi lễ tốt nghiệp anh ta tham dự không phải là tốt nghiệp đại học, mà là tốt nghiệp trung học.

Trình Hi cảm thấy khó thở, bất giác ngồi thẳng dậy. Anh ta cần cô nhặt được điện thoại, cần làm lại tất cả những chuyện này, nên đương nhiên cũng dốc sức bảo vệ cô chu toàn, thậm chí không tiếc đẩy mình vào cảnh hiểm?

Cô ngoái đầu nhìn hàng chữ ở mép giường, hốc mắt bỗng cay cay.

“Tôi vẫn muốn đi.”

Trình Hi tự nhận mình là một người tốt bình thường. Cô hiền lành tốt bụng, có giới hạn cuối, tuyệt đối sẽ không làm mình tổn thương, lúc nào cũng cân nhắc so đo. Trình Thời cũng giống thế thôi, nhưng cớ gì người này lại có thể vì người khác mà xông vào nguy hiểm, hết lần này đến lần khác?

Cô rất muốn gọi điện hỏi anh để xác nhận phỏng đoán của mình, nhưng cầm điện thoại lên lại bất an sờ trán, rơi vào rối ren trong cơn xoắn xuýt.

5.

Trình Thời vẫn dọn dẹp hồ sơ như mọi khi, phát hiện thiếu một quyển. Lại liên tưởng đến hành dộng khác thường của Trình Hi trước đó, trong lòng cũng biết đại khái.

Anh ngồi ngoài ban công hút thuốc.

Mùa hè nóng nực, vừa rời khỏi máy điều hòa là mồ hôi nhanh chóng túa ra, nhưng Trình Thời chẳng màng quan tâm. Anh nhớ lại lời của Ngô Tĩnh Văn trước khi ra đi, từng nhắc đến chuyện xe buýt trường học của Trình Hi.

Khi đó anh cũng đã hiểu ý cô ấy nên mới không nói gì.

Ngô Tĩnh Văn không muốn thay đổi quá khứ, ngoài một câu cam kết của mình thì thực chất không có bất cứ đảm bảo nào. Cô ấy muốn nhắc nhở anh, sẽ luôn luôn có một vụ tai nạn như vậy – cũng như tai nạn xe buýt của trường, là chuyện xuất hiện sau khi thay đổi, không cách nào lường trước.

Lần đó, Trình Hi an toàn không mệnh hệ gì.

Nhưng lần sau, chưa chắc anh đã có thể cứu được.

Ngô Tĩnh Văn biết anh khó lựa chọn nên mới ném thêm quả cân mang tên Trình Hi, cảnh cáo rất rõ, không được thay đổi, một khi thay đổi thì tương lai của Cát Tường sẽ càng khó dự đoán.

Anh không thể không lựa chọn.

Lời hứa với Ngô Tĩnh Văn là, hành động phá cửa sổ đêm đó phải xảy ra, hay nói cách khác, mình phải dồn cô ấy vào cảnh bị thương, trở thành hung thủ khiến cô ấy bị liệt nửa đời.

Đối với Ngô Tĩnh Văn không biết gì của ngày ấy thì chuyện này quá tàn nhẫn, và cũng quá khó khăn với Trình Thời.

Mà bất cứ thay đổi nhỏ nào cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời Trình Hi. Anh cảm thấy mình như đang đi trên dây thép, muốn tìm ra chân tướng, muốn số 76 đường Đàn Viên không bị phá hủy, muốn cứu Sử Chí Dũng, lại phải bảo đảm cuộc đời của Trình Hi được viên mãn.

Đã khó lại càng khó hơn.

Hiện tại kế hoạch vẫn đang được tiến hành thuận lợi, nhưng với Trình Thời, mỗi một bước đều như đi giữa hư vô mờ mịt. Anh ngẩn người trước màn đêm, không hiểu tại sao sự lệch lạc thời không lại rơi xuống mình, không biết lựa chọn thế nào, hối hận tiếc nuối luôn gắn liền như hình với bóng.

Một lúc sau, sự yên tĩnh bị chuông điện thoại phá vỡ. Anh hoàn hồn, thấy Trình Hi gọi đến, chỉnh đốn cảm xúc rồi bắt máy.