Tiếng Vọng

Chương 30: Lưỡng nan




1.

Đêm hôm ấy Trình Hi không tài nào chợp mắt, trong đầu cứ văng vẳng câu “anh ta phải chịu trách nhiệm, và chị cũng vậy”, khiến cô trân trân nhìn thời gian trên màn hình điện thoại nhảy từ 00:59 sang 01:00.

Thôi, dù gì cũng không ngủ nổi.

Cô xuống giường, lần mò trong bóng tối đi xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối, vặn nắp uống mấy ngụm. Đã cơn khát và cũng dịu cơn nóng, sau đó lại nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ từ phòng bố mẹ vọng đến.

Con tim đã yên trở lại.

Nhà quan trọng thế nào? Sức khỏe bình an của người nhà quan trọng đến đâu? Nghe xong câu chuyện của Ngô Du, Trình Hi có rất nhiều cảm xúc.

Cô cầm chai nước ngẩn người, bỗng nhớ lại lời mẹ Trình hay càu nhàu mỗi ngày, cất nó vào tủ lạnh rồi rót một cốc nước ấm, cầm ly quay về phòng.

Cô bật đèn bàn, theo thói quen ghi chép lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây.

“Anh ta phải chịu trách nhiệm, và chị cũng thế.”

Viết xong câu này, Trình Hi lại gạch ngang hai nét bên dưới, sau đó cầm bút trầm ngâm.

Chịu trách nhiệm.

Hồi tối khi nghe Ngô Du nói vậy, cô đã cảm thấy có gì đó rất không ổn, tại sao lại dùng từ này?

Dù là người yêu, vợ chồng, người thân thì không ai phải chịu trách nhiệm vì ai cả, cách nói đó không xuất hiện trong mối quan hệ thân thiết, mà ngược lại…

Trình Hi chợt đổi suy nghĩ.

Có lẽ từ trước tới nay bọn họ đã hiểu lầm về quan hệ của Trình Thời và Ngô Tĩnh Văn. Anh ta cứu cuộc đời cô ấy, liệu có khi nào là chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình không?

Nói thẳng ra là chuộc tội.

Nghĩ thông được điểm này cũng như mở ra được những chiếc van khác, rất nhiều khả năng ập đến.

Trình Thời có liên quan đến tai nạn du thuyền?

Anh ta là nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp tạo nên bi kịch liệt nửa người của Ngô Tĩnh Văn, hy vọng thông qua thay đổi quá khứ để bù đắp?

Nên mới dẫn dắt cô tới viện điều dưỡng Đàn Sơn chứ không phải nơi sinh sống; nên mới chăm sóc cô ấy mười mấy năm nay, cũng không nhắc đến quan hệ của họ, để mặc tin đồn về vợ sếp lan truyền trong công ty!

Rạng sáng, Trình Hi cảm thấy tinh thần vô cùng hăng hái, tế bào cơ thể ở trong trạng thái phấn khởi, dù uống nước nóng cũng nếm ra được vị cà phê. Trực giác mách cô hay, lần này đã tìm đúng hướng rồi, muốn biết được thân phận Trình Thời thì phải bắt đầu từ nguyên nhân tai nạn.

Cô đánh dấu lý do sang một bên, nhưng viết được vài dòng lại dừng lại.

Nếu dựa theo suy luận này thì còn bản thân mình? Mình phải chịu trách nhiệm gì?

Rõ ràng cô có liên quan gì tới Ngô Tĩnh Văn đâu!

Trình Hi lại thất thần, gục đầu xuống bàn như quả bóng xì hơi, nghi ngờ lời Ngô Du nói thực ra chỉ là một câu khích tướng.

2.

Ánh mắt cảm nhận được ánh sáng, cánh tay tê tê… Bất thình lình tiếng chuông vang lên bên tai, làm Trình Hi giật mình bật dậy như lò xò.

Không ngờ lại ngủ gục trên bàn cả đêm.

Cô lau mặt, nhận điện thoại, ậm ờ alo.

“Chị không đi làm à?” Là Lý Tư Tề.

Trình Hi nhận ra giọng cậu ta, nghĩ bụng, cái cậu này còn để ý cả điểm chấm công của mình nữa sao, thế là tức giận nói: “Làm gì?”

Cậu ta hạ giọng, kìm nén dồn dập: “Tôi có việc muốn nói với chị.”

“Nói đi.”

“Gọi điện nói không rõ.”

“Thế thì đừng nói nữa…”

“Ngô Du là em gái của Ngô Tĩnh Văn.”

Trình Hi ngẩn ra, lúc này mới đặt sát điện thoại vào tai, hỏi: “Sao cậu biết?”

“Y tá viện điều dưỡng nói.”

Cô nhớ rồi, lúc đó Lý Tư Tề đã mượn cớ lấy chìa khóa xe để quay về quầy y tá tiếp tân, thì ra là cố ý tách mình. Ai ai bên cạnh cũng giấu giấu giếm giếm khiến cô không cách nào đoán được gì, Trình Hi không khỏi thở dài: “Đúng, là em gái cô ấy.”

“Chị biết?!”

“Ừ.”

“Bọn họ muốn thông qua chị thay đổi quá khứ, thay đổi chuyện Ngô Tĩnh Văn bị thương trong tai nạn 20 năm trước phải không?”

“Ừ.”

Nghe đến đây, Lý Tư Tề lập tức cuống lên, gần như là chất vấn: “Chị biết rồi mà còn bình tĩnh như vậy hả? Lại còn nói có thể cứu? Chị tính cứu kiểu gì?”

“Có thể tránh tai nạn du thuyền.”

Lý Tư Tề lại hít một hơi.

Cậu ta trốn trong phòng giữa cầu thang, đá vào vách tường phát ra tiếng vang, cố gắng kìm nén: “Ngô Du nói với tôi bố mẹ em ấy đều đã lớn tuổi, có em ấy rất trễ. Em ấy nói vốn dĩ mình không nên chào đời, lúc đó tôi còn không hiểu.”

Có một sợi dây ở trong lòng Trình Hi bị kích thích, hốt hoảng nhận ra điều gì đó.

“Ngô Tĩnh Văn bị tai nạn là chuyện 20 năm trước, còn Ngô Du chưa đến 20 tuổi, tức là chào đời sau khi cô ấy gặp nạn… Chị đã nghĩ ra chưa?”

Cô hiểu chứ, cô còn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện hơn cả Lý Tư Tề, trong chớp mắt ấy đã hiểu ra tất cả.

Ngô Du ra đời sau tai nạn hai năm, trong tình cảnh cả nhà rơi vào khó khăn. Cho dù có phải ngoài ý muốn hay không, thì tiền đề cho việc cô ấy ra đời chính là chị gái bị liệt, dẫn đến tàn tật.

“Nếu Ngô Tĩnh Văn tránh được tai nạn, Ngô Du sẽ không được sinh ra.” Cô lẩm bẩm.

“Chị gái và em gái, chỉ có thể chọn một!”

Hai người cầm điện thoại, rơi vào im lặng.

Trên đời này còn có lựa chọn khó khăn đến thế sao, không một ai có quyền lựa chọn, cứ thế bị bày ra trước mắt. Ngô Du có biết không? Cô đoán có lẽ có, em ấy đã mang tâm trạng thế nào khi lên kế hoạch giúp chị mình?

Trình Hi nhớ lại những gì em ấy nói đêm qua, nhưng bây giờ cô có một ý nghĩa khác.

Nếu người khỏe mạnh là chị ấy thì bố mẹ em hẳn sẽ vui lắm, cả nhà cũng rất hạnh phúc đúng không?

Ý em ấy có lẽ là “cả nhà bọn họ”.

Bố mẹ được kính trọng, con gái xuất sắc, vốn là một nhà ba người khiến người khác phải hâm mộ.

Bọn em không thể nhìn chị ấy chết…

Là em ấy không thể nhìn bọn họ chết.

Ngô Du 18 tuổi, chị gái bệnh tật lựa chọn tự sát, bố mẹ cao tuổi không cách nào chịu nổi đả kích, ba người quan trọng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy nay như phiến lá rung rinh trước gió, có thể rụng rơi bất cứ lúc nào.

Cuộc sống vốn vô vọng, không chỉ quá khứ, hiện tại mà cả tương lai khiến cô càng thêm sợ hãi.

Sự chú ý của Lý Tư Tề đổ dồn vào Ngô Du, tối hôm qua sau khi nghĩ tới chuyện này, cậu ta rơi vào luống cuống, không màng giấu giếm giúp cô ấy nữa, chỉ muốn nhanh chóng tiết lộ sự thật với Trình Hi.

Và giờ đây, cuối cùng Trình Hi cũng đã hiểu.

Ngô Du đã chọn từ bỏ cuộc sống để thay đổi quá khứ. Em ấy thà mình chưa bao giờ tồn tại.

4.

Trong nhất thời, mọi con đường đều rơi vào ngõ cụt.

Triệu Phi, không có manh mối. Ngô Tĩnh Văn, không thể lựa chọn.

Trình Thời, vẫn đứng sau rèm như cũ, thân phận còn là một câu đố. Anh ta cũng định hy sinh Ngô Du để sửa đổi vận mệnh của Ngô Tĩnh Văn sao? Có phải anh ta cũng đối mặt với tình huống lưỡng nan này không?

Mọi chuyện bện vào nhau, không gỡ được đầu mối, dù mình có cố thế nào cũng chỉ tổ rối thêm.

Đang không biết xoay sở thế nào thì cô nhận được điện thoại của Tưởng Kim Minh.

“Tôi cho cô biết một danh sách.” Anh nói.

5.

Tưởng Kim Minh nằm vùng dưới công ty địa ốc Đàn Thịnh mấy ngày liền.

Anh đối chiếu với danh sách Sử Sùng cung cấp, thăm dò từng người một trong văn phòng – mỗi một người biết đến sự tồn tại của điện thoại đều có thể là người đã uy hiếp Trình Hi ở tương lai.

Trong này tạm gạch bỏ ba đồng nghiệp nghỉ phép ngày hôm đó, sau đó lại bỏ bớt ba cô gái và một người đã nộp đơn xin nhập cư, sắp ra nước ngoài.

Trên khăn giấy nhăn nhúm chỉ còn lại 7 cái tên.

Tưởng Kim Minh ngồi trên bậc thềm động bút, chợt bị đẩy nhẹ một cú.

“Uống nước nào Smith.”

Sử Sùng đưa tới một chai nước ngọt, không biết nghĩ gì mà cười rất gàn dở, “Ha ha ha, Smith, mày còn cùng họ với cả tao!”

(*Phiên âm tiếng Trung của Smith là Sử Mật Tư.)

Tiết trời oi bức, Tưởng Kim Minh ngẩng đầu uống liền nửa chai, lúc này mới liếc anh ta, đáp: “Họ với ai chứ không muốn cùng họ với mày.”

“Mẹ nó, mày thật sự muốn cùng họ với ai hả?”

Anh ta ngồi phịch xuống một bên, nhìn vào tờ khăn giấy, lấy làm tò mò: “Vì sao có người bị gạch?”

“Mày cảm thấy thế nào?”

Anh ta nhìn chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Gạch toàn nữ, người mày muốn tìm là nam.”

“Nói linh tinh.” Tưởng Kim Minh cất khăn giấy, so sánh con số tính toán gì đó.

Anh đang kiểm tra độ tuổi.

Ví dụ như đồng nghiệp trên 50 tuổi, 20 năm sau đã hơn 70 tuổi, quả thực không có khả năng gây rắc rối cho Trình Hi. Vậy phải giới hạn độ tuổi như thế nào thì thích hợp nhất đây? Chí ít cũng phải dưới 40?

Tưởng Kim Minh lại theo cơ sở đó gạch đi mấy người nữa, lúc ngòi bút di chuyển tới cái tên Cao Thành Phong thì Sử Sùng lắm mồm nói: “Rốt cuộc mày sàng lọc dựa vào căn cứ nào?”

Anh ta nghĩ ngợi, đổi sang câu trực tiếp hơn nhiều: “Mày muốn tìm người thế nào, tốt hay xấu.”

“… Tóm lại là không làm chuyện tốt.”

“Cả văn phòng này, chỉ có ông ta là giống kẻ làm chuyện xấu nhất.” Sử Sùng chỉ vào cái tên Cao Thành Phong, khịt mũi nói, “Mày cứ nhìn tính cách con trai ông ta là biết.”

“Là thằng bé gặp ở quán ăn hôm đó hả.”

“Đúng thế.”

Tưởng Kim Minh do dự. Cao Thành Phong là tài xế, nay đã ngoài 40 hơn, 20 năm sau cũng đã hơn 60. Anh cảm thấy khó tin, nhưng vướng ở vấn đề tuổi tác, cuối cùng không gạch đi, vẫn để lại tên.

Sử Sùng hài lòng gật đầu, tiếp tục uống nước ngọt.

Thật ra anh ta không tiếp xúc nhiều với Cao Thành Phong. Ông ta là tài xế của Triệu Phi, bình thường cũng không xem ai ra gì, thứ chó cậy thế chủ.

Hai hôm trước có bữa tiệc, mọi người uống say bí tỉ. Ông ta đưa mình về ký túc xá nhưng lại lấy cớ để dừng xe từ xa, hại mình phải đi đêm một đoạn dài, còn ngã lên ngã xuống mấy hồi.

Mẹ nó, giờ đầu gối vẫn còn nhức đây.

Một già một trẻ nhà này chuyên môn làm người ta khó chịu, nếu bảo làm chuyện xấu, vậy chắc chắn bọn họ có mâm!

Tưởng Kim Minh nào biết những suy nghĩ ấy, cuối cùng còn lại 5 người, Cao Thành Phong cũng có tên trong đó. Anh định đưa danh sách này cho Trình Hi, cùng là người bản địa, cùng làm việc tại Đàn Thịnh, có lẽ không khó để điều tra xem có liên quan gì với rạp phim không.

Cất tờ giấy đi, anh đứng dậy về đơn vị gọi điện.

6.

Qua chị Từ ở Nhân sự, Trình Hi đã liên lạc được với một người cùng nghề ở tập đoàn Đàn Thịnh. Không lâu sau, đối phương đã có trả lời.

Không ai trong 5 người này đang làm việc tại tập đoàn Đàn Thịnh.

Mất đi manh mối là đơn vị, tiến vào biển người mênh mông càng khó tìm. Nhưng thời gian 20 năm, Trình Hi cũng không mong bọn họ vẫn còn làm việc, có lẽ Tưởng Kim Minh dựa theo phong cách tư tưởng của mình, cho rằng người nào cũng sẽ ổn định cả đời.

Nhưng cô vẫn cám ơn, lại nghe người kia nói tiếp: “Có điều tôi biết một người trong số này, trước kia là tài xế của sếp Triệu.”

“Ai?”

“Cao Thành Phong.”

“Bây giờ ông ta nghỉ việc rồi à? Hay là đã về hưu.”

“Không phải, ông ta mất rồi.”

“A.” Trình Hi đáp, không nói gì thêm.

“Cũng mấy năm rồi, ông ta gặp tai nạn giao thông trong lúc lái xe công tác, hình như do say rượu, công ty chúng tôi phải bồi thường thay ông ta, vụ đấy căng lắm.”

Không tiện phân xử chuyện như thế, Trình Hi chỉ có thể thở dài phụ họa.

“Nhưng hình như con trai ông ta đã kế việc của ông ta thì phải.” Đối phương dừng lại, nói, “Cô đợi chút để tôi kiểm tra.”

Khoảng 2 3 phút sau, cô lại cầm điện thoại lên: “Tên Cão Lĩnh, chức vụ tài xế.”

“Có ảnh của anh ta không?”

Bên kia do dự, có lẽ cảm thấy không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Trình Hi nhanh chóng hiểu ý, thay đổi câu hỏi: “Có phải hơn 30 tuổi, dáng vẻ cao to, trên trán có sẹo không?”

“Đúng, chính là anh ta.”

Đáp án mà Trình Hi và Tưởng Kim Minh phối hợp để có được vốn đã nằm trong tay Trình Thời.

Cha con Cao Thành Phong lần lượt trở thành tài xế cho Triệu Phi, Cao Thành Phong đã mất trong tai nạn giao thông, con trai Cao Lĩnh nhận việc, đồng thời âm thầm tìm kiếm điện thoại.

Là anh ta giúp Triệu Phi ngăn cản cuộc gọi, hay cũng muốn thay đổi quá khứ?

Trình Hi bất giác nhìn sang chiếc Motorola.

Cô lại cảm thấy công cụ nhỏ bé đó như một chiếc hộp Pandora. Mọi người tìm đến nó với bao niềm hối hận nuối tiếc, nhưng chúng chỉ có thể mở ra những thay đổi vô tận về thời không.