Tiên Thê Nam Đương

Chương 9: Em biết phát sáng




Edit: Yi

Beta: LP

…………….

Phượng Dương cởi áo choàng thợ cắt tóc vừa đeo cho cậu ném “Bộp!” xuống ghế, hung hăng đi ra ngoài. Cậu túm lấy áo của Ban Dục vẫn luôn đi theo sau cậu kéo y ra ngoài cửa. Cánh cửa kêu “Vù!” một tiếng liền đóng lại, trông cậu không giống côn đồ nhưng thái độ lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn!

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Phượng Dương nén giận, nghiến răng nói: “Không phải đã nói lấy bánh xong sẽ về nhà rồi sao?!”

“Tôi lo lắng cho em nên không thể về nhà ngay được.” Ban Dục lại định sờ lên vết thương trên đầu Phượng Dương: “Bảo bối, sao em lại không hiểu? Tôi chỉ muốn bảo vệ em thôi mà.”

“Anh bảo vệ tôi?” Phượng Dương lùi ra sau né tránh, cảm thấy không thể thông não cho Ban Dục nổi nên đành quay sang nói với Lão Lưu: “Sao các người tìm được tới đây?” Cậu vô cùng chắc chắn khi mình đến đây không hề có ai đi theo!

“Là Đại thiếu gia chỉ đường, tôi chỉ đi theo hướng ngài ấy chỉ thôi.” Lão Lưu cũng không hiểu Đại thiếu gia nhà họ có năng lực thần kỳ như vậy từ khi nào, người ta đi xa rồi vẫn có thể tìm được. Thật thần kỳ.

“Thật sao?” Phượng Dương không tin.

“Thật mà, tôi có thể ngửi thấy mùi của em.” Ban Dục nói: “Hơn nữa, mỗi con đường em đi qua đều ngập tràn ánh sáng, lấp la lấp lánh, tôi có thể nhìn thấy được.”

Tôi có phải là bút dạ quang khổng lồ đâu mà có ánh sáng xuất hiện trên đường tôi đi qua chứ hả? Lại còn lấp la lấp lánh!

Phượng Dương đang rất bực bội, vô cùng vô cùng bực bội! Nếu đối phương là một tên lưu manh thì cậu sẽ lập tức tẩn cho đối phương một trận! Thế nhưng cậu thật sự không dám xuống tay với tên đầu đất dịu dàng này. Vì vậy, cậu vò đầu bứt tai, hít một hơi thật sâu: “Ban Dục, tôi nói anh nghe này, tôi thật sự không biết anh. Còn nữa! Tôi không phải là vợ chưa cưới của anh. Với cả vừa rồi là tôi định cắt tóc, không phải có ai đang muốn tấn công tôi, anh hiểu không? Hiểu được thì mau chóng về đi, đừng tiếp tục chọc tức tôi nữa! Tôi rất dễ nổi nóng đấy!”

Ban Dục nở nụ cười cưng chiều nói: “Được rồi, cứ coi như tôi đã hiểu lầm em đi. Nhưng nơi này sao xứng cắt tóc cho em? Mỗi một tấc trên cơ thể của em đều thuộc về tôi, kể cả tóc của em, tôi đều rất trân trọng.”

Phượng Dương: “…” Có tin tôi giết anh ngay bây giờ không!

Lão Lưu: “…” Cảm thấy Đại thiếu phu nhân tương lai sắp nổi giận rồi!

Hoa Thành: “Chíp chíp chíp chíp! Cứu Hoa Thành với! Chíp chíp chíp chíp! Y thật ngốc nghếch! Chíp chíp chíp chíp…”

Lão Lưu ngạc nhiên nhìn Hoa Thành. Có phải ông ta suy nghĩ nhiều rồi không? Sao con vẹt này thông minh quá vậy!

Phượng Dương lười bắt Hoa Thành câm miệng. Cậu kiên nhẫn hỏi Ban Dục: “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu về nhà?”

Ban Dục bất lực nói: “Bảo bối, hôm nay là sinh nhật tôi, em không thể ở bên tôi một chút được à?”

Phượng Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn chất chứa tình cảm chân thành của Ban Dục, cảm thấy mình sắp bị Ban Dục làm tức chết rồi. Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Được! Bây giờ đi luôn, tôi theo anh về nhà!”

Không phải anh nói tôi là vợ chưa cưới của anh sao? Để tôi xem sau khi về nhà ông già nhà anh có đánh gãy chân chó của anh không!

Phượng Dương cũng không thèm cắt tóc nữa, trở về cửa hàng tạo mẫu tóc lấy chiếc áo bông nhỏ Đầu trọc vừa đưa rồi quay sang nói với thợ cắt tóc và khách hàng vốn đang đang bàn tán sôi nổi lại lập tức im lặng khi cậu bước vào: “Xin lỗi mọi người, vừa nãy chúng tôi đang quay phim.”

Sau đó mặc kệ người khác có tin hay không, cậu bước thẳng ra ngoài trèo lên xe của Ban Dục. Trời đã tối, phía trước có một chiếc xe có biển số màu bạc đang phát sáng lấp lánh, trông rất sang trọng và đắt tiền. Thế nhưng Tiểu Phượng Dương không có hiểu biết về xe nên Phượng Dương cũng không biết đây là xe gì. Cậu chỉ biết ngồi trên chiếc xe này thoải mái hơn ngồi trên taxi nhiều, nếu Ban Dục không ngồi cùng cậu ở phía sau thì càng tốt hơn nữa!

Ban Dục đã nhận Phượng Dương là vợ chưa cưới của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân mật với cậu. Y ngồi bên cạnh Phượng Dương, định nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của cậu. Thấy Phượng Dương vội vàng tránh ra xa, y bật cười: “Còn giận à?”

Phượng Dương không ngừng nắm hai tay lại: “Rốt cuộc tại sao anh lại nhất quyết nói tôi là vợ chưa cưới của anh?”

Ban Dục nói: “Em biết phát sáng, trên người em lúc nào cũng lấp lánh lấp lánh, mỗi nơi em đi qua tôi đều nhìn thấy ánh sáng. Hơn nữa tôi còn có thể ngửi thấy mùi của tôi trên người em. Em có cả sừng rồng nữa mà, bảo bối.”

Phượng Dương không khỏi điên cuồng nắm chặt tay lại!

Hoa Thành bay lên bả vai Phượng Dương: “Đừng nắm, đừng nắm! Nhịn xuống! Công đức quá lớn! Không thể trêu vào!”

Phượng Dương hít sâu một hơi: “Này chú, bao giờ mới về đến nhà y?”

Lão Lưu nói: “Sắp tới rồi, sắp tới rồi, đừng nóng vội.”

Ông ta cũng đang gấp muốn chết! Vốn chỉ định ra ngoài lấy bánh ngọt, cuối cùng lại mang về một Đại thiếu phu nhân tương lai, còn là một cậu con trai! Không biết khi lão gia biết được chuyện này liệu có cầm gậy đánh chết ông ta không.

Lão Lưu vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy đau đầu, cho nên tốc độ lái xe cũng nhanh hơn bình thường. Ông ta muốn nhanh chóng tan làm. Hôm nay quá kích thích, trái tim già cả của ông ta chịu không nổi!

Chẳng bao lâu sau, Phượng Dương phát hiện ra nhà của Ban Dục và nơi cậu đang sống nằm ở hai hướng khác nhau, nhà cậu ở phía Bắc còn nhà Ban Dục ở phía Nam. Phía nam thành phố được phát triển rất tốt sau khi khai phá, quy hoạch hợp lý lại sạch sẽ. Hơn nữa nơi đây có rất nhiều khu phố tiên tiến, cơ sở hạ tầng cũng đã được hoàn thiện. Nhìn chung nơi đây tốt hơn khu bắc thành phố về mọi mặt, đương nhiên là cả giá nhà.

Nhưng điều khiến Phượng Dương cảm thấy thích thú hơn cả là nơi đây có nhiều cây xanh hơn ở phía bắc thành phố.

Cậu nghĩ mình cần có một căn nhà ở đây.

Trong khi Phượng Dương đang suy nghĩ về giá nhà đất, chiếc xe nhanh chóng rẽ vào một góc cua, đi qua một cánh cổng sắt màu đen chạm khắc tinh xảo. Xe rời khỏi trục đường chính rẽ vào một con đường tương đối hẹp được trải nhựa đường bằng phẳng dị thường với vành đai xanh ở hai đầu. Hàng cây hai bên đường đã bắt đầu nhú lên những mầm xanh nhỏ, không khí ở đây trong lành hơn lúc trước rất nhiều.

Phượng Dương phát hiện sau khi đi qua cánh cổng sắt kia, cậu không còn nhìn thấy chiếc xe nào nữa.

“Còn phải đi rất lâu nữa sao?” Cậu hỏi lão Lưu. Tuy rằng cậu không có cảm giác say xe nhưng ngồi lâu quá cũng có một chút khó chịu.

“Đã đến rồi.” Lão Lưu nói: “Toàn bộ vùng đất này đều thuộc về nhà họ Ban.”

“Wow!” Hoa Thành không kìm được bắt đầu tò mò không biết ở đây có bao nhiêu sâu, bao nhiêu dế! Nhà của tên họ Ban buồn nôn này thật giàu có!

“Nhà y có người sao?” Phượng Dương cũng không nghĩ nhiều về chuyện này. Mặc dù nơi đây nhất định sạch sẽ hơn bên ngoài, dù sao mức độ ô nhiễm cũng ít hơn nhiều. Nhưng mục đích của chuyến đi này này để cậu có thể thoát khỏi Ban Dục chứ không phải để ăn ve sầu.

“Chắc là có.” Lão Lưu cũng không nói rõ.

“Bảo bối, có phải em đang rất căng thẳng không?” Ban Dục nhìn thấy Phượng Dương hỏi đến người nhà mình liền cười nói: “Đừng căng thẳng, con dâu xấu đến đâu vẫn phải gặp mẹ chồng, hơn nữa em cũng không xấu chút nào. Tuy sừng rồng của em đã bị gãy nhưng cha mẹ tôi sẽ không để ý đâu. Họ nhất định sẽ rất thích em.”

Phượng Dương: Ha ha.

Hôm nay là sinh nhật của Ban Dục, cả ông nội, mẹ của Ban Dục, chú và em họ của y đều ở đây. Cha của Ban Dục vẫn đang làm việc ở công ty, có lẽ phải đến tối mới về được.

Ông nội của Ban Dục có hai người vợ, người vợ trước mất vì bệnh tật khi con trai lên tám tuổi. Sau đó, ông lại kết hôn với bà của Ban Dục và sinh được hai người con trai, con trai cả chính là cha của Ban Dục.

Ban Dục có một người anh họ, một người chị họ, đều là con của chú hai nhà y. Y còn có một cặp em họ nữa của nhà chú ba. Hiện giờ các anh chị họ đều đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc trong công ty riêng của gia đình. Hai người con trai của chú ba thì đang đi du học ở nước ngoài.

Ngày thường, những người sống ở trong nước cũng hiếm khi có thể tụ tập với nhau. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Ban Dục, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Vì thế lúc Ban Dục dẫn Phượng Dương bước vào cửa liền bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm.

Anh họ của Ban Dục, Ban Thánh Minh lên tiếng trước tiên. Anh ta cười “Phốc!” một tiếng: “Ban Dục, sao cậu ra ngoài lấy bánh ngọt còn mang theo một người trở về nữa vậy? Cửa hàng bánh ngọt tặng sao?”

Lời này vừa thốt ra, Phượng Dương vốn đang định rời khỏi lập tức quay đầu lại liếc nhìn Ban Thánh Minh.

Đầu tóc bóng bẩy, ánh mắt gian trá không đàng hoàng, hai bên tai có luồng khí nhỏ màu đen bay lên, rõ ràng không phải thứ gì tốt.

Ông già ngồi trên vị trí gia chủ nghiêm nghị nói: “Thánh Minh, nói cái gì đó?”

Ban Thánh Minh vội vàng cười làm lành: “Xin lỗi ông nội, con chỉ đùa thôi.”

Mặc dù bây giờ đầu óc Ban Dục không bình thường nhưng y cũng hiểu lời nói của anh họ không có ý tốt, thậm chí còn khinh thường Phượng Dương. Vì thế y buột miệng nói: “Ở chỗ anh họ mua đồ tặng cả người cơ à? Vậy lúc nào rảnh tôi cũng đến chỗ anh mua chút đồ, anh cứ tự tặng mình cho tôi là được. Đúng lúc tôi cũng đang thiếu một tên sai vặt.”

Ban Thánh Minh: “Cậu mới là tên sai vặt! Tôi nói này Ban Dục, đầu cậu bị úng nước à? Tôi chỉ đùa một chút mà cậu lại có thể so sánh tôi với một tên ăn mày? Cậu bị thần kinh hả?”

Ban Dục trừng mắt: “Em ấy không phải ăn mày! Em ấy là vợ chưa cưới của tôi!”

Ban Thánh Minh ngẩn người: “Hả?!”

Mẹ Ban nãy giờ vẫn chưa lên tiếng: “Tiểu Dục! Con đang nói cái gì vậy!”

Ông nội Ban: “…”

Ban Thánh Minh đột nhiên nhớ ra người em họ này của mình bị điên, liền cười nói: “Được rồi, tôi không thèm so đo với một tên điên như cậu. Cậu ta không phải ăn mày thì là gì? Hoàng đế chắc? Thật nực cười.”

Phượng Dương thấy thế, cười lạnh nhìn về phía Ban Thánh Minh: “Một thứ xuất thân không sạch sẽ còn có mặt mũi chê cười người khác là ăn mày? Anh bị điên à?”

Ban Thánh Minh đứng bật dậy chỉ vào Phượng Dương: “Tiểu tử thúi mày nói ai đấy?”

Phượng Dương hất hất mái tóc còn chưa khô hẳn, thản nhiên nói: “Ai đáp thì chính là người đó. Chẳng qua anh chỉ là một đứa con hoang do tình nhân sinh ra ở bên ngoài mà thôi, lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?” Nói xong cậu đẩy Ban Dục ngồi xuống sofa, lễ phép nói với ông nội Ban: “Thưa ông, tôi đã dẫn cháu đích tôn của ông về rồi. Đầu óc của y không được tốt, sau này ông nên tìm thêm mấy người trông chừng y. Mặc dù trước đây y đã làm được nhiều việc tốt, luôn có quý nhân giúp đỡ, nhưng cũng nên tránh các va chạm nhỏ thì tốt hơn, ông thấy có đúng không?”

Lúc đầu, ông nội Ban nghe Phượng Dương nói Ban Thánh Minh là con hoang do tình nhân sinh ra vốn rất không vui dù đó chính là sự thật. Ông chỉ cho rằng Ban Dục nói cho Phượng Dương biết. Nào ngờ cậu còn nói đến việc trước kia Ban Dục làm rất nhiều việc thiện và có quý nhân giúp đỡ!

Chẳng lẽ đây cũng là Ban Dục nói?

Nhưng Ban Dục đã không còn nhớ bất cứ điều gì kể từ khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe!

Ông nội Ban gọi Phượng Dương lại: “Này chàng trai, xin dừng bước.”

Phượng Dương quay đầu lại: “Có việc gì?”

Ông nội Ban hỏi: “Làm sao cậu biết Ban Dục đã làm rất nhiều việc thiện?”

Phượng Dương cười nói: “Chuyện này có gì khó? Tôi còn biết gần đây ông đang do dự giữa việc lựa chọn một con đường nguy hiểm hay là con đường nhìn qua rất vững vàng nữa kìa.”

Ông nội Ban cực kỳ khiếp sợ, bởi vì Phượng Dương nói rất chính xác!

Dạo gần đây, một người bạn của ông muốn xây một khu nghỉ dưỡng đang kêu gọi vốn đầu tư. Trong tay ông có tiền để dành nhưng ban đầu ông định đầu tư số tiền này vào nghiên cứu phát triển một công nghệ mới. Ông chưa từng nói ra điều này với bất cứ ai nên không thể có người khác nói cho thằng nhóc đối diện biết được.

Phượng Dương thấy ông nội Ban cũng là người tốt, lại nói thêm: “Cứ nghĩ kĩ về ước nguyện ban đầu của ông đi. Tôi còn có việc phải làm, đi trước nhé.”

Ông nội Ban: “Này chàng trai, cậu có tiện cho tôi biết tên không?” Không cần nghĩ cũng biết Ban bảo bối là do cháu trai của ông tự ý đặt.

Phượng Dương: “Xin lỗi, không tiện.”

Ông nội Ban nghe vậy cũng không làm khó cậu gì thêm. Thế nhưng ông thực sự rất muốn biết thêm về chàng trai đối diện, lại nói: “Cảm ơn cậu đã đưa cháu trai tôi về. Tiểu Lưu à, nơi này không tiện bắt taxi, cậu đưa khách về nhà đi.”

Lão Lưu vội vàng làm theo. Nhưng ông ta vừa định giơ tay làm tư thế “Mời”, Đại thiếu gia vốn đang im lặng đột nhiên đứng bật dậy.

Sắc mặt Ban Dục trở nên u ám: “Bảo bối, em thật sự muốn đi sao?”

Lại nữa rồi!

Phượng Dương bất lực đỡ trán, bước chân không dừng lại dứt khoát đi ra ngoài cửa. Cậu cũng không tin người nhà họ Ban sẽ không ngăn cản Ban Dục đi theo mình!

Ban Dục thấy Phượng Dương không chịu dừng bước, lập tức chạy tới kéo cậu lại, bá đạo hét lên: “Trả lời tôi!”

Trong lòng Phượng Dương nói nhịn nhịn nhịn: “Đúng, tôi phải đi.”

Ban Dụ bi thương nhìn Phượng Dương: “Em thật sự không thể ở cùng tôi thêm một buổi chiều sao?”

Phượng Dương: “Không thể.”

Ban Dục chăm chú nhìn ánh mắt kiên quyết của Phượng Dương trong chốc lát, dường như cuối cùng cũng chịu mềm lòng: “Thôi được rồi. Nếu em đã quyết định như vậy, em chờ một chút tôi muốn đưa cho em một vật. Em hãy cầm nó theo, coi như… coi như an ủi tâm lý tôi một chút. Nó sẽ thay tôi bảo vệ em. “

Phượng Dương: “Cái gì?”

Ban Dục nói: “Em chờ tôi, nhất định phải chờ tôi đấy!”

Có lẽ là vì ánh mắt Ban Dục quá buồn bã khiến Phượng Dương không đành lòng từ chối, bèn gật đầu nói: “Được.”

Ban Dục chạy thật nhanh lên lầu, một lát sau liền cầm một thứ gì đó đi tới. Y bước đến trước mặt Phượng Dương, trân trọng đưa vật đang cầm trong tay cho cậu: “Đây là long châu của tôi, em hãy cầm lấy. Khi gặp nguy hiểm em chỉ cần lấy nó ra và lớn tiếng gọi tên tôi, tôi nhất định sẽ xuất hiện ở bên cạnh em.”

Phượng Dương: “Cảm ơn.”

Cậu cúi đầu nhìn thử, con mẹ nó là một quả bóng đàn hồi cực lớn! Cậu ném nó xuống đất, lập tức lóe lên ánh sáng bảy màu, lại còn phát nhạc!

Giống như một cây rong biển rong biển rong biển, lắc lư theo sóng biển! Rong biển rong biển rong biển, nhảy múa trong bọt sóng! Biển người ~~~~~~ mênh mông a! (*)

(*) Bài hát Điệu múa của cỏ biển: 

https://www.youtube.com/watch?v=vi5GrS7Zc84

Phượng Dương: “…”

Người nhà họ Ban: “…”

___________

Tác giả có lời muốn nói: 

Ban Dục: Các chị gái xinh đẹp đừng hỏi tôi có dự định gì sau khi khôi phục nữa. Hiện giờ tôi không dám nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới liền rất lo lắng, vô cùng lo lắng!