Tiên Thê Nam Đương

Chương 17: Ánh sáng công đức




Edit: Cinis

Beta: LP

Sự chú ý của các bạn trong lớp vừa mới chuyển sang Tề Trạch và Cố Tử Dương không bao lâu đã quay về Phượng Dương. Hai chữ “buồn bực” đã không đủ để hình dung sự tức giận hiện giờ của Phượng Dương.

Cậu không sợ người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, nhưng cậu sợ mình sẽ tức đến phát điên mà còn không có chỗ để xả.

“Này bạn cùng bàn, anh trai vừa rồi là ai thế? Đẹp trai quá đi mất!”, Hà Đình Đình nhìn Phượng Dương nhận cốc giữ nhiệt từ tay lớp trưởng, tò mò hỏi cậu: “Nhìn không giống học sinh trong trường chúng ta nhỉ, họ hàng của cậu à?”

“Họ hàng cái quỷ gì, đó là thiên địch, khắc tinh của tôi đó!”, Phượng Dương vặn mở cái cốc, nhìn thấy bên trong đựng sữa nóng, không nhịn được thầm mắng một câu: “Ban Dục anh là đồ thần kinh!”

“Ấy không đúng, hình như anh ấy không phải giáo viên, cũng không phải học sinh trong trường học của chúng ta. Vậy rốt cuộc anh ấy vào trường bằng cách nào?” Hà Đình Đình nói: “Chẳng lẽ chỉ vào đưa cốc giữ nhiệt cho cậu thôi à?”

“Anh ta thuê lại siêu thị.”

“Hả?” Hà Đình Đình ngơ ngác hỏi lại: “Thuê siêu thị? Thuê siêu thị làm gì?”

“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi”. Phượng Dương giận dỗi mà uống một ngụm sữa lớn, không thèm quan tâm nó có mùi vị như thế nào.

Cậu chỉ nói một câu không thích ăn đồ lạnh, Ban Dục đã lấy cốc giữ nhiệt cho cậu, bên trong còn rót đầy sữa nóng. Từ sau khi mẫu hậu của cậu qua đời, ngoại trừ Hoa Thành ra chưa từng có ai quan tâm cậu như vậy nữa.

Tại sao lại cứ dính lấy cậu như vậy? Rốt cuộc cậu phát sáng ở chỗ nào hả? Đúng là gặp quỷ rồi.

Giáo viên đã vào lớp dạy học, Hà Đình Đình cũng không nói thêm gì nữa. Phượng Dương để cốc sang một bên, bắt đầu nghĩ cách đuổi Ban Dục đi. Học sinh trong trường thực nghiệm số một rất đông, phần lớn đều có điều kiện gia đình khá giả, mở siêu thị ở đây chắc chắn rất có lãi. Vậy mà bà chủ cũ của siêu thị vẫn đồng ý cho Ban Dục thuê lại, rõ ràng Ban Dục đã phải tốn không ít tiền.

Đồ thần kinh!

Bắt đầu từ lúc chuông vào học của tiết học đầu tiên reo lên, Ban Dục đã ngóng trông Phượng Dương mau mau tan học. Thế nhưng chuông tan học của tiết đầu tiên reo lên mà Phượng Dương vẫn chịu không ra khỏi lớp. Ban Dục đi qua đi lại hai vòng cũng không thấy Phượng Dương đâu cả, lại không thể chạy đi đi tìm. Lúc y tới đây Thừa Tướng Rùa đã dặn không được đi tìm Phượng Dương cả ngày, nếu không chắc chắn sẽ chọc giận cậu.

Lão Lưu thấy Ban Dục ở đó chờ đợi cũng sốt ruột thay y, lên tiếng khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, cậu đừng nóng vội, đến lúc ăn cơm trưa kiểu gì đại thiếu phu nhân cũng phải ra thôi.”

Ban Dục nghĩ thầm, còn phải chờ thêm hơn hai tiếng nữa đấy. Trước đây Phượng Dương không ở gần không nhìn thấy được thì phải chịu, lúc này cậu ở ngay dưới mí mắt vẫn không thể nhìn thấy mọi lúc khiến y cảm thấy hơi khó chịu.

Ban Dục tiện tay cầm một cái bánh mì đi ra ngoài, quyết định cho chim ăn để giết thời gian.

Lão Lưu nhìn theo bóng lưng của y, thở dài thườn thượt. Nhớ lúc trước khi Ban Dục còn chưa gặp chuyện, đầu óc vẫn còn bình thường, y rất chăm đến công ty học tập mặc dù còn chưa tốt nghiệp đại học. Y không chỉ cực kỳ thông minh, năng lực kinh doanh mạnh mà làm việc cũng cẩn thận đáng tin cậy. Mấy năm nay, chuyện khiến lão thái gia hài lòng nhất chính là có một đứa cháu nội xuất sắc như thế.

Nào ngờ y lại gặp phải tai nạn xe cộ. Sau khi tỉnh lại, người thì vẫn như cũ nhưng đầu óc lại trở nên kỳ kỳ quái quái. Hiện tại y không đi học được nữa, kinh doanh lại càng không thể. Tuy rằng nhà họ Ban không ngại nuôi thêm một người nhưng dù sao mọi chuyện cũng không còn tốt đẹp như trước kia nữa.

Ban Dục ngồi xổm dưới bóng cây liễu vừa nãy Phượng Dương dựa lưng vào, xé bánh mì thành từng miếng nhỏ rải xuống đất. Mấy con chim sẻ gầy nhom vì một mùa đông đói kém đều thi nhau bay tới ăn vụn bánh mì. Chúng nó nhảy nhót hót ríu rít, cũng không sợ Ban Dục, ăn xong lại vỗ cánh bay lên cây.

Lúc này chuông tan học của tiết thứ hai reo lên, Ban Dục vô thức nhìn sang tòa nhà phía nam. Y thấy đám học sinh mặc đồng phục chạy ào ào ra sân nên vội vàng đi hỏi chị gái bán đồng phục học sinh: “Chị ơi, sao học sinh lại chạy ra hết thế?”

Chị gái đó nói: “Giờ ra chơi tiết hai, toàn bộ học sinh đều phải ra sân tập thể dục.”

Cứ đến giờ ra chơi giữa buổi của trường thực nghiệm số một, tất cả học sinh đều phải tập thể dục. Nói trắng ra là phải ra ngoài chạy hai vòng, tránh trường hợp cả ngày chỉ biết đâm đầu vào học, thể lực không có. Ban Dục thấy lớp Văn 11-1 cũng đi ra thì nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Phượng Dương.

Xung quanh Phượng Dương chật ních người, cậu cũng không chú ý tới Ban Dục. Thế nhưng hàng của cậu vừa mới chạy được một lúc, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người hưng phấn chạy tới! Dáng vẻ lao đầu về phía trước của y quả thực rất giống một con ngỗng trắng vừa mới tìm được bạn tình!

Ngày hôm nay Ban Dục mặc một bộ quần áo thể thao trắng tinh từ đầu tới chân!

“Anh làm cái gì đấy?”, Phượng Dương lườm Ban Dục đang chạy bên cạnh cậu: “Mau về siêu thị của anh đi!”, anh không nghe thấy học sinh bên cạnh đều đang cười nhạo tôi hay sao!

“Chờ em về lớp, tôi sẽ đi”, Ban Dục nói: “Dù sao ở đó cũng không cần tôi bán hàng.”

“Xin chào anh, anh đẹp trai thật đấy!”, Hà Đình Đình cười hỏi: “Anh tới chạy bộ với Phượng Dương à?”

“Đúng vậy”, Ban Dục nói: “Mọi người đều là bạn học của Dương Dương nhà tôi, sau này mọi người đi siêu thị tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm, mỗi khi đến tiết thể dục mỗi người đều sẽ được tặng một chai đồ uống miễn phí!”

“Mẹ nó! Thật hay giả vậy?”

“Tốt quá đi mất!”

“Dương Dương nhà tôi là cái quái gì?”, phía sau có một nam sinh nhỏ giọng hỏi.

“Có thể là họ hàng chăng?”

“Không phải là họ hàng, nhưng tôi với Dương Dương đúng là người một nhà”, Ban Dục khẳng định chắc nịch: “Chúng tôi lạc nhau nhiều năm, gần đây mới tìm thấy nhau.”

“Úi…”, sao nghe giống truyện ngôn tình máu chó thế?

“Anh em à? Nhìn không giống nhau cho lắm.”

“Sinh đôi còn có thể không giống nữa là.”

“Cũng có lí.”

Phượng Dương nghe được tất cả những lời xì xào bàn tán: “…”

Ban Dục anh giỏi lắm! Anh con mẹ nó muốn chọc tôi tức đến rụng lông có đúng không, ông nội nhà anh!

Thời gian nghỉ giữa giờ chỉ có hai mươi phút, trừ thời gian đi lại thì thực ra thời gian chạy cũng chẳng dài. Nói là hai vòng nhưng chạy chưa hết mà chuông reo thì cũng phải trở về phòng học. Ban Dục chạy bên cạnh Phượng Dương một lúc, chưa hớn hở được bao lâu thì Phượng Dương đã phải trở về lớp học. Hơn một nghìn học sinh đều chạy ùa vào lớp học, trên sân thể dục chỉ còn lại một mình Ban Dục. Lúc này trông y cực kỳ giống một con ngỗng trắng bị bạn tình tàn nhẫn vứt bỏ, cô đơn lẻ loi.

Lão Lưu thấy y quá đáng thương nên vội chạy tới dắt y về siêu thị. Ban ngỗng trắng ngồi trên ghế dựa ở ban công gần siêu thị, suy nghĩ về đời người, à không, đời rồng.

Y đang nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Phượng Dương yêu y. Bá đạo chắc chắn là không được, bởi vì Phượng Dương rõ ràng thích mềm không thích cứng. Lúc trước y ra vẻ bá đạo, Phượng Dương còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với y. Nhưng bây giờ y đến đưa cốc giữ nhiệt, Phượng Dương chỉ đe dọa y bằng lời nói hơi hung dữ mà thôi.

Quả nhiên, loại rùa đen đã sống vạn năm như Thừa Tướng Rùa nhìn người mới chính xác. Lúc y rời nhà, Quy Thừa Tướng đã dặn đi dặn lại không được dùng sức mạnh, không thể ép buộc, cũng không thể suốt ngày lượn lờ trước mặt người ta khiến người ta khó chịu, phải linh hoạt lúc xa lúc gần, lúc lạnh lúc nóng.

Ban ngỗng trắng đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười xấu xa. Y phát hiện không phải lúc nào Thừa Tướng Rùa cũng không đáng tin. Người có thể đánh bại lính tôm tướng cua để ngồi vững cái ghế Thừa Tướng  của Long cung không thể là kẻ tầm thường được.

Lúc ăn cơm trưa Phượng Dương còn buồn bực không biết có phải gặp lại con ngỗng trắng Ban Dục kia không, Thế nhưng sau khi tới nhà ăn, mãi đến tận khi cơm nước xong xuôi cậu cũng không thấy Ban Dục đâu, không biết cái tên này lại đi làm chuyện xấu xa gì rồi.

Trong siêu thị chỉ có nơi bán hàng, không có chỗ ngủ, cái ghế dựa này còn là ghế cỡ nhỏ. Một người cao to như Ban Dục chắc chắn không ngủ nổi, vậy nên y muốn tìm nhà gần trường học, thuận tiện chăm sóc cho Phượng Dương. Nhưng phụ huynh thuê phòng gần trường thực nghiệm số một để chăm sóc học sinh rất nhiều, nhà trống cực ít, muốn tìm cũng không dễ. Ban Dục dùng giá cao thuê người môi giới, người môi giới thấy y trả tiền quá hào phóng mới bỏ công sức tìm được cho y mấy căn. Từ tiết học sáng thứ tư của Phượng Dương, Ban Dục đã đi xem nhà rồi.

Trong siêu thị vẫn chỉ có chị gái ở quầy bán đồng phục học sinh trông hàng giúp, lão Lưu không yên tâm để Ban Dục đi một mình.

Thấy trời sắp tối mà Ban Dục vẫn không trở về. Phượng Dương quyết định tìm Lưu Tĩnh Vân xin nghỉ. Cậu lấy cớ có việc bận xin nghỉ tiết tự học buổi tối, sau đó xách Hoa Thành ra khỏi trường, tìm một nơi hẻo lánh mời tướng quân Vạn Hướng ra.

“Thái tử có gì sai bảo?”

“Chú Vạn, người lần trước cháu nói với chú ấy, cháu đã hỏi được ngày sinh tháng đẻ của anh ta rồi, làm phiền chú tra xét giúp cháu một chút”, Phượng Dương nói ngày sinh tháng đẻ của Ban Dục cho Vạn Hướng: “Ngày hôm nay cháu hơi bận, làm phiền chú rồi.”

“Được, xin thái tử đợi một chút.”, tướng quân Vạn Hướng cũng chậm rãi biến mất giống như lần trước, nhưng lần này cậu đợi rất lâu vẫn không thấy ông đi ra.

“Thái tử, liệu không có biến cố gì không?”, Hoa Thành lo lắng hỏi.

“Chắc là không đâu”, Phượng Dương nghiêng ngó quan sát xung quanh. Cậu đang ở trong một tòa nhà xây dở đã bỏ hoang, không khí u ám vắng vẻ, rất ít khi có người tới đây vào buổi tối. Nhưng cậu không chắc liệu Ban Dục có tìm đến hay không.

Cũng may Ban Dục không tới, tướng quân Vạn Hướng đã xuất hiện. Tuy nhiên, trông sắc mặt của ông không được tốt lắm: “Thái tử, ngài vừa mới nói là ‘giờ Tý ngày Mậu Tuất tháng Giáp Tý năm Đinh Sửu’ đúng không, ngài có chắc là không nhớ nhầm đấy chứ?”

“Không nhầm đâu, có chuyện gì vậy?”

“Người này tên là Ban Dục, lẽ ra cậu ta đã chết rồi, thế nhưng trong Địa phủ lại không có hồn phách của cậu ta, mà sổ ghi chép công đức của cậu ta vẫn đang liên tục tăng lên. Thần ở Địa phủ nhiều năm như vậy, đến bây giờ cũng chưa từng thấy ai có công đức dày như thế. Sau này ngài nhất định phải cẩn thận.”

“Cháu biết, không được đánh anh ta đúng không?”

“Không đơn giản như vậy đâu”, tướng quân Vạn Hướng vung tay lên, những dòng chữ ghi chép về công đức của Ban Dục hiện ra bao quanh Phượng Dương, dày đặc không thể đếm hết được khiến người xem hoa cả mắt: “Người như cậu ta sẽ gặp dữ hóa lành, bất cứ sinh vật nào dù ở trong hay ngoài tam giới đều không thể gây thương tổn cho cậu ta. Nếu khiến cậu ta đau lòng khổ sở sẽ là chuyện vô cùng tổn hại công đức. Nói cách khác, không chỉ không thể đánh, ngài còn không thể khiến cậu ta đau lòng nữa.”

“Mẹ nó, cháu mắc nợ anh ta sao?”, Phượng Dương ấn huyệt Thái Dương: “Chú Vạn, không dám giấu chú, cháu đã nhẫn nhịn không đánh anh ta rất nhiều lần rồi.”

“Vậy cũng hết cách rồi, sau này ngài cứ tiếp tục nhẫn nhịn đi, nếu không sẽ không có hy vọng phi thăng đâu”, Vạn Hướng nói: “Thực ra, thần đề nghị ngài hãy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt. Tuy rằng người này không trêu chọc nổi, thế nhưng đi theo cậu ta thì ngài cũng có lợi. Đó là linh hồn của người cực kì thiện lương, tiếp xúc nhiều với cậu ta chỉ có lợi không có hại.”

“Vấn đề là cháu lo cháu còn chưa phi thăng đã bị anh ta chọc cho tức chết rồi.”

Nếu nói làm bạn thì cũng được, nhưng Ban Dục cứ bắt cậu làm vợ chưa cưới, còn suốt ngày đòi cậu sinh cho anh ta chín con rồng con. Thế này thì tiếp xúc nhiều thế nào được? Cũng không thể vì phi thăng mà cái gì cũng bỏ qua như vậy chứ?

Phượng Dương cảm thấy đầu óc đau nhức, nghe Hoa Thành cười khúc kha khúc khích lại càng thấy đau.

Tướng quân Vạn Hướng cũng không nghĩ ra cách giải quyết ngay được nên đi về trước. Phượng Dương đi lại vài vòng trong tòa nhà bỏ hoang, tâm trạng không thoải mái lắm. Nào ngờ chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là số lạ.

“Alo?”

“Đại, đại thiếu phu nhân phải không ạ?” Giọng lão Lưu nghe như sắp khóc đến nơi, run rẩy nói: “Tôi là lão Lưu đây, tài xế Lưu.”

“… Chú có việc gì à?”

“Xin cậu thương xót, mau tới giúp đỡ tôi với. Cậu chủ cậu ấy, cậu ấy đánh nhau với người ta rồi!”

Phượng Dương còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nghe thấy giọng nói vang dội của Ban Dục truyền tới. Y rống to: “Lão già chết tiệt mỏ chuột tai khỉ này! Lão to gan nhỉ, dám trộm cả Định Hải Thần Châm của ta!”

Ngay sau đó là tiếng nói tức giận thở không ra hơi của một ông già: “Cái, cái thằng ranh khốn nạn này! Rốt cuộc mày là con cháu nhà ai hả? Đây  rõ ràng là, là gậy chống đầu rồng của tao! Mày mau trả lại cho tao! Tao phải  báo cảnh sát! Thả ra! Tao phải báo cảnh sát!”

Ban Dục: “Ông báo đi, ông báo đi! Để ta xem cảnh sát sẽ bắt ta hay là bắt ông, con lừa già trộm cắp kia!”

Phượng Dương: “…”

_______

Tác giả có lời muốn nói: 

Phượng Dương: Gặp phải Ban Dục hỏng cả một đời. The end!