Edit: Cinis
Beta: LP
_______
Lý Thường Thụy thấy không ai để ý tới mình, cậu trai trẻ vừa xuống xe kia trông rất kỳ quái, còn nhìn ông bằng ánh mắt hung ác, thấy thế nào cũng không bình thường. Vì thế, Lý Thường Thụy vốn hiền lành đã quyết định về nhà trước. Dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Phượng Dương thấy Ban Dục dọa tài xế chạy mất liền đi tới trước mặt y: “Xe của anh đâu? Muộn thế này mà người nhà anh còn cho anh đi ra ngoài một mình à?”
Chiếc xe Ban Dục vừa bước xuống là xe taxi, không phải chiếc xe riêng màu đen lúc ban ngày, trong xe cũng không có tài xế lão Lưu.
Ban Dục không đáp, ánh mắt nhìn Phượng Dương cứ như cậu ngoại tình sau lưng y vậy, chất chứa tổn thương, đau lòng vô hạn như thể cả thế giới đều phản bội lại y.
“Tôi đang hỏi anh đấy, anh ra ngoài kiểu gì vậy?” Phượng Dương thấy xung quanh không có người, giọng điệu mang theo sự nổi nóng. Căn bản là cậu thật sự không nhẹ nhàng với Ban Dục nổi!
Cậu hoàn toàn không nghĩ ra Ban Dục là ai? Chẳng lẽ y thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng trên người cậu? Nhưng trên người cậu có ánh sáng đã đành, đường cậu đi qua cũng có ánh sáng là sao? Ở thời kỳ mạnh nhất cậu cũng chưa đạt tới trình độ như vậy. Muốn dựa vào ánh sáng công đức hoặc là ánh sáng linh khí để tìm người rất khó, trừ phi trên người kia có mùi đặc biệt.
Ngoại trừ một chút mùi cồn i-ốt, trên người cậu chẳng còn mùi gì khác. Nhưng cậu cảm thấy Ban Dục không thể tim cậu bằng cách ngửi mùi này được, y có phải chó đâu.
“Tôi muốn xem nơi ở của em nên trèo cửa sổ trốn ra ngoài.” Ban Dục nói xong, vẻ mặt thất vọng tột độ như không còn gì lưu luyến trên thế gian này nữa: “Nhưng em thì sao? Sửa soạn xinh đẹp như vậy là để ra ngoài với lão già kia đúng không? Chẳng lẽ lão già xấu xí kia có thể làm em thỏa mãn sao?”
“Thỏa mãn cái rắm, đấy là chủ nhà trọ của tôi.” Phượng Dương trừng mắt lườm y: “Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì thế hả?”
“Còn có thể là cái gì?” Ban Dục gào lên: “Ban bảo bối, em muốn tôi móc tim ra cho em xem mới được đúng không? Vì em, tôi đã…”
“Đã cái gì…”
“Hừ!” Ban Dục hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng cay nghiệt: “Tóm lại tôi đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ em có đồng ý hay không, em chỉ có thể ở bên tôi, Nếu ai dám chạm vào một đầu ngón tay của em, tôi sẽ băm kẻ đó thành thịt vụn rồi ném cho chó ăn.” Dứt lời, y hung ác nắm chặt tay Phượng Dương kéo đi: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Phượng Dương dùng sức kéo lại nhưng không kéo được. Không ngờ cái tên Ban Dục này còn khỏe hơn cả cậu. Tuy cậu đang dùng thân thể của người phàm nhưng dù sao cũng là linh hồn của tộc Phượng Hoàng, lúc dùng hết sức cũng phải mạnh hơn người bình thường đến mười mấy lần. Vậy mà cậu lại không kéo được Ban Dục.
Trong lòng Phượng Dương không khỏi khiếp sợ, nhưng bước chân của Ban Dục vẫn không hề ngừng lại.
Bị Ban Dục lôi đi như vậy thật sự quá mất mặt, Phượng Dương nghĩ một hồi, cười nói: “Ban Dục anh đợi đã, long châu anh cho tôi vẫn còn ở nhà tôi. Đây là quà anh tặng cho tôi, tôi cũng không thể vứt đi được đúng không?”
Lúc này Ban Dục mới xoay người lại: “Thật không?”
Phượng Dương gật đầu thật mạnh.
Ban Dục nói: “Được rồi, sau khi lấy được long châu, em không được trở về nơi này thêm một lần nào nữa. Tôi phải đưa em tới Long Cung của tôi, giam em ở trên giường, không cho bất cứ kẻ nào thấy được em.”
Có cái rắm á!
Phượng Dương hít sâu một hơi, thầm nghĩ ‘anh chờ đó cho tôi, lát nữa tới nơi nào đó sáng sủa một chút, ông đây sẽ cho anh biết tay!’.
Ngoài trời quá tối, không có lợi cho việc thôi miên. Thế là Phượng Dương liền dẫn Ban Dục tới căn nhà kia của cậu. Những căn phòng khác đều dùng loại bóng đèn có công suất rất nhỏ để tiết kiệm điện, chỉ có phòng của cậu dùng loại đèn sáng hơn vì lúc Phượng Dương còn nhỏ, bà nội sợ cậu học bài sẽ hại mắt.
“Ban Dục, anh lại đây, nhìn vào mắt tôi đi.” Sau khi vào phòng, Phượng Dương dùng giọng nói kỳ ảo lạ thường nói với Ban Dục: “Nhìn xem trong mắt tôi có gì?”
“Được.” Ban Dục vốn đang quan sát chỗ ở của Phượng Dương, cậu vừa gọi một cái y đã nhìn thẳng vào mắt cậu. Y nhìn thấy trong mắt Phượng Dương như có một ngọn lửa nho nhỏ đang bốc cháy, bên trong ngọn lửa đó lại có bóng dáng thu nhỏ của y. Đôi mắt Phượng Dương sáng ngời, sáng như một viên thủy tinh màu đỏ trong suốt.
“Hãy nhớ lấy, tôi không phải vị hôn thê của anh.” Phượng Dương nói: “Tôi là Phượng Dương, không hề quen biết anh, chỉ là một người xa lạ mà thôi, nhớ rõ chưa?” Thấy Ban Dục không nói lời nào, Phượng Dương cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận hỏi lại y: “Tôi là ai?”
“Em đương nhiên là vị hôn thê của tôi.” Sắc mặt Ban Dục vô cùng ‘tỉnh táo’. Y sa sầm mặt cầm ‘long châu’ trên bàn rồi kéo Phượng Dương ra khỏi căn phòng nhỏ chật chội: “Em tưởng Đại Thái Tử của Long Vương như tôi dễ bị thôi miên như vậy hay sao? Bảo bối, nhanh về Long Cung với tôi nào!”
Phượng Dương: “!!!”
Con mẹ nó, đến cái này cũng không có tác dụng!
Lúc này Phượng Dương thực sự sửng sốt. Vừa rồi cậu cố ý dùng linh lực gấp ba ngày thường để thôi miên, kết quả Ban Dục vẫn rất tỉnh táo, dường như không hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì! Nhưng rõ ràng Ban Dục chỉ là một người phàm thôi mà!
Ban Dục tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận. Y quyết định sẽ không nói chuyện với bảo bối trong vòng một phút!
Suốt dọc đường y đều quay mặt đi không thèm nhìn Phượng Dương. Y cưỡng chế kéo cậu đến đường lớn, bắt taxi, nói địa chỉ, hình như là chỗ giao nhau giữa phố Phúc Thuận và đại lộ Tinh Lâm gì đó thì phải.
Phượng Dương đã từng nghe thấy tên con phố và con đường này, nhưng cậu không biết đường ở đó vì cậu chưa từng tới đó bao giờ. Suốt một năm nay tiểu Phượng Dương chỉ đi lại trên con đường từ nhà tới trường. Hiện giờ cậu đột nhiên hoài nghi Ban Dục có thật sự biết đường đi tới Long Cung hay không?
Đương nhiên là khi đến nơi, cậu đã phát hiện mình nghĩ nhiều rồi. Bởi vì cậu nhìn thấy một tảng đá khổng lồ khắc bảy chữ lớn “Suối nước nóng Tứ hải Long cung”.
Dường như Ban Dục rất quen thuộc với suối nước nóng này, y trả tiền xe xong liền đi thẳng đến cửa chính.
“Đại thiếu gia, sao cậu lại tới đây?” Giám đốc ở đại sảnh nhìn thấy Ban Dục dẫn người tới liền vội vàng chạy đến nghênh đón.
“Đi chuẩn bị một bộ đồ dùng tắm rửa cho đại thiếu phu nhân, lấy thêm hai bộ quần áo vừa người cho em ấy nữa.” Y thúc giục: “Nhanh lên.”
“Đại thiếu phu nhân?” Giám đốc nhìn Phượng Dương đứng cạnh y, sắc mặt cậu tối sầm như mực: “Cậu nói cậu ấy à?”
“Không thì ai?” Ban Dục tức giận đáp rồi kéo Phượng Dương vào thang máy, ấn tầng mười hai.
Đó là tầng phục vụ dành riêng cho y, khách hàng không thể tùy tiện tiến vào.
Trước khi lên xe, Phượng Dương thấy phản kháng không có hiệu quả nên không tiếp tục phản kháng nữa. Cậu muốn xem thử rốt cuộc Ban Dục này là ai? Cậu bắt buộc phải giải quyết xong cái tên phiền toái Ban Dục này, nếu không về sau còn phiền đến mức nào nữa?
Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên tới tầng mười hai. Ban Dục kéo Phượng Dương vào phòng y, vung tay ném Phượng Dương lên giường. Cái giường này có độ co dãn rất tốt, Phượng Dương không hề bị đau. Nhưng khi cậu ngồi dậy nhìn thử, con bà nó cổ tay cậu bị nắm đỏ bừng rồi!
Ban Dục cực kì ngang ngược nói: “Về sau em sẽ ở tại nơi này, không có sự cho phép của tôi thì không được đi đâu hết! Chờ sau khi chúng ta kết hôn, em mang thai con của tôi thì mới tính đến chuyện ra ngoài.”
Phượng Dương xoa cổ tay, lẳng lặng nhìn thằng khùng trước mặt như muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt vừa ngốc vừa đẹp trai kia. Tiếc là ngoại trừ sự ngu ngốc và đẹp trai ra thì cậu chẳng thấy Ban Dục có cái gì đặc biệt cả. Vì thế cậu gửi trước một tin nhắn cho Đầu trọc, nói rằng cậu có chuyện đột xuất, có thể sẽ trả lời muộn một chút, đồng thời bảo Đầu trọc gửi ngày tháng năm sinh của em gái hắn cho cậu.
Ban Dục thấy Phượng Dương không để ý tới y, còn mải mê gửi tin nhắn cho người khác liền hung hăng cướp điện thoại của cậu: “Em đã ở bên cạnh tôi rồi mà còn dám nhắn tin với thằng khác hả? Có tin ngày mai tôi sẽ ném nó xuống địa ngục luôn không?”
Phượng Dương khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Ban Dục tỏ vẻ ngầu lòi.
Lúc này Hoa Thành chui ra khỏi tay áo Phượng Dương bay lên vai cậu nhỏ giọng thì thầm: “Thái Tử, phải làm sao bây giờ?”
Cậu nhóc biết rõ, nếu không phải thôi miên mất hiệu lực, phản kháng cũng không được, Thái Tử sẽ không bao giờ theo y tới đây.
Phượng Dương không nói chuyện, trên gương mặt càng tăng thêm sát khí. Cậu đang nghĩ nếu mình đẩy Ban Dục vào địa ngục thì còn bao nhiêu hy vọng có thể phi thăng?
Đáp án khiến người ta rất buồn bực.
Đột nhiên Ban Dục nhanh tay chộp lấy Hoa Thành, túm cậu nhóc ra khỏi vai của Phượng Dương: “Này nhóc! Không được ở trên địa bàn của ta!”
Hoa Thành sợ tới mức mặt chim bay màu: “Con con con, con đâu có!”
Ban Dục chỉ vào Phượng Dương, hung ác lườm Hoa Thành bé bỏng: “Còn dám nói không hả? Nhóc đậu trên vai vị hôn thê của ta mà còn dám nói là không ở trên địa bàn của ta hả?”
Hoa Thành kêu ‘chíp’ một tiếng, cảm nhận được bàn tay tóm lấy mình đang dần siết chặt lại, vội vàng sửa lời: “Cô cô cô, cô gia nói rất đúng! Con xin lỗi ạ, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”
Phượng Dương: “Hoa Thành ngươi ngứa da rồi đúng không?” Gọi ai là cô gia đấy hả?
Hoa Thành run lẩy bẩy: “Con xin lỗi Thái Tử, nhưng mà con cảm thấy ruột, ruột, ruột gan sắp bị bóp, bóp nát rồi!”
Hoa Thành chỉ dùng hai chữ ‘Cô gia’ đã nịnh nọt Ban Dục thành công. Y nhẹ nhàng ném Hoa Thành sang bên cạnh Phượng Dương, cười sung sướng nâng cằm Phượng Dương lên: “Bảo bối, đừng mơ mộng hão huyền rằng có thể thoát khỏi vòng tay của tôi. Hãy ngoan ngoãn ở chỗ này làm Thái Tử Phi của tôi đi. Chỉ cần em chịu nghe lời, em muốn gì tôi đều cho em hết, được không?”
Phượng Dương chậm rãi nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Được.”
Giây tiếp theo, cậu lập tức dùng sức nắm cổ tay Ban Dục vặn sang bên trái, ném Ban Dục lên trên giường, đồng thời dùng đầu gối ghì chặt y xuống.
Nhưng Ban Dục cũng không dễ bị khống chế như vậy. Y bị Phượng Dương ghì lại không đến một giây đã nhanh trí tóm lấy quần áo Phượng Dương, dùng sức kéo một cái. Chỉ nghe thấy ‘roẹt’ một tiếng, chiếc áo thun dài tay dài đáng thương vốn đã bị giặt đến mỏng tang của Phượng Dương đã lập tức bị xé thành vải rách. Làn da trắng nõn bị lộ ra bên ngoài. Hơi thở của Ban Dục bỗng chốc căng thẳng, y cảm giác như có thứ gì đang kêu gào trong cơ thể!
Đây là của y, của y, bất cứ ai cũng không được nhúng chàm! Dục vọng chiếm hữu điên cuồng trỗi dậy như sợi dây gai quấn chặt linh hồn của Ban Dục. Như bị ma xui quỷ khiến, y khẽ cúi đầu xuống…
Phượng Dương thấy môi Ban Dục sắp dán lên môi mình, đôi tay của y giống cái kìm siết chặt lấy cổ tay cậu. Vì thế cậu không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng thúc giục linh khí trong người dệt thành một tấm lưới kiên cố để trói buộc Ban Dục. Nào ngờ tấm lưới này còn chưa phát huy tác dụng lên người Ban Dục đã bị y hấp thu vào trong cơ thể.
Phượng Dương trợn trừng hai mắt. Đúng lúc ấy ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng ‘rầm’ thật lớn như có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà. Ngay sau đó tiếng hét phẫn nộ của một người đàn ông trung niên vang lên: “Ban Dục! Con muốn làm gì?”
Ba Ban và mẹ Ban nhận được điện thoại của cấp dưới liền vội vàng chạy tới, lặng im đứng ở ngoài cửa không nói tiếng nào. Trông thấy hai người họ đang nằm trên giường với tư thế ái muội, sắc mặt của ba mẹ Ban Dục biến hóa không ngừng, dường như có thể mở luôn phường nhuộm vải. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai mắt Phượng Dương đỏ bừng như sắp khóc, cổ áo bị xé rách, trông thế cũng giống con trai mình đang định cưỡng bức người ta!
Này này này…
Phượng Dương vội vàng đẩy ra Ban Dục: “Hoa Thành, đi mau!”
Hoa Thành vỗ cánh bay lên vai Phượng Dương. Cậu tức tốc chạy ra ngoài, không thèm quay đầu lại một lần nào.
Vương Đan Nhã lấy lại tinh thần gọi với theo: “Này chàng trai!”
Phượng Dương không hề dừng lại, chạy thẳng vào trong thang máy. Còn Ban Dục thì thẫn thờ ngồi ở trên giường, từ đầu đến cuối không hề đuổi theo.
Không biết y đang nghĩ đến cái gì, cứ nhìn chằm chằm tay mình, mặt mày ngơ ngác.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Ban Dục: Hoa Thành, ngươi hãy nhớ lấy, sau này phải thường xuyên nói tốt về ta với chủ nhân của ngươi biết chưa hả?
Hoa Thành: Nhưng mà, nhưng mà hình như thái tử không thích ngài thì phải!
Ban Dục: Hửm? (Ánh mắt cảnh cáo)
Hoa Thành: Vâng vâng vâng ạ! Cô gia ngài nói gì cũng đúng hết!