Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 24: Thành thân




Còn chưa đi đến miếu thổ địa đã nhìn thấy một vùng đỏ rực, Khúc Yêu Yêu hỏi bà lão quỷ: “Không khí miếu thổ địa của các bà lúc nào cũng có không khí vui mừng như vậy à?”


Quỷ bà lão buồn bực nói: “Ngôi miếu này đã bỏ hoang rất lâu rồi.” Ý là có ai đó đã trang trí miếu lại một lần nữa.


Giả đạo nhân dừng chân, ý bảo bọn họ đừng đi về trước nữa: “Xem tình hình bên trong rồi tính tiếp.”


Lê Dao còn đang ở trong miếu, làm sao Lê Thiệu có thể chịu được. Anh lập tức đi về trước nhưng lại bị Bắc Ngọc cản lại: “Anh Lê, pháp lực của Hồ Ly cao siêu, anh chỉ là một người thường, làm sao có thể đánh thắng được nó?”


“Vậy phải nhìn Dao Dao xảy ra chuyện sao?”


“Có sư thúc của tôi ở đây mà, cô Lê sẽ không sao đâu.”


Rõ ràng Lê Thiệu không tin tưởng Giả đạo nhân, anh lạnh nhạt nhìn về trước, trong lòng vô cùng nôn nóng.


Giả đạo nhân ngồi xếp bằng xuống: “Úi chà, xem ra người nào đó không tin năng lực của ta rồi. Tên nhóc này, muốn cứu em gái của cậu thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”


Khúc Yêu Yêu kéo Lê Thiệu về, “Lê tiên sinh, bây giờ anh đi vào chỉ tổ rút dây động rừng thôi, còn khiến cho Hồ Ly chạy nữa. Vậy thì biết đi đâu để tìm chị Dao đây?”


Lúc này Lê Thiệu mới thành thật, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ.


Giả đạo nhân lấy ra búp bê con rối từ trong ngực, rót tinh khí của mình rồi để búp bê đến gần miếu thổ địa. Cùng lúc đó Khúc Yêu Yêu cũng lấy ra roi bùa chú, Bắc Ngọc cầm kiếm gỗ đào đứng hai bên của Giả đạo nhân, chuẩn bị đánh một cuộc chiến lớn với Hồ Ly bất cứ lúc nào.


Búp bê con rối vừa đến gần miếu thổ địa đã bị Hồ Vương ở trong phát hiện. Hắn ta lộ ra răng nanh, trong mắt toát ra tia hung ác: “Đừng hòng nghĩ đến việc phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa.”


Hồ Vương làm phép tạo ra một lá chắn ở cửa miếu thổ địa, búp bê con rối không thể đến gần nữa. Hắn ta cười tà ác, đỡ Lê Dao từ trên mặt đất dậy: “Vợ à, chúng ta phải bái đường rồi.”


Nhất bái thiên, nhị bái địa, tam bái phu thê.


Lê Dao bị sức lực của Hồ Ly ép phải cong lưng, hướng về phía cửa lạy trời: “Cho dù anh có ép tôi kết hôn thì tôi cũng sẽ không thừa nhận!”


Hồ Vương không thèm để ý, hắn ta vẫn nói câu đó: “A Dao, chỉ cần trở thành vợ của ta thì tự nhiên em sẽ yêu ta thôi.”


Búp bê con rối thất bại làm Giả đạo nhân nhăn mày: “Con hồ ly này năng lực không thấp đâu. Đi, qua đó nhìn xem.”


Lê Thiệu muốn đến đó theo nhưng lại bị Khúc Yêu Yêu cản lại: “Anh đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi mà, ngoan ngoãn ở đây chờ đi. Yên tâm, dù có đánh cược cả tính mạng thì tôi cũng đem chị Dao về cho anh.”


Nghe xong lời này, sắc mặt Lê Thiệu càng tệ hơn. Anh giữ chặt Khúc Yêu Yêu, mất tự nhiên nói: “Cô cũng phải cẩn thận.”


Lê Dao đã bị Hồ Ly ép phải lạy thổ thần, chỉ thiếu một lần lạy cuối cùng.


Giả đạo nhân ở cửa quát to: “Xin hỏi thần thánh trong miếu ở phương nào? Vì sao phải thành hôn với một cô gái người phàm?”


Hồ Vương không để ý ông ta, điều quan trọng là phải hoàn thành lần lạy cuối cùng này.


Lúc này, giọng nói của Khúc Yêu Yêu truyền đến từ cửa: “Tôi thấy hành động của hắn ta đáng khinh như kẻ tiểu nhân. E là chồn thành tinh rồi.”


Lê Dao nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng.


Hồ Vương tức giận đỏ bừng mặt, Hồ tộc của bọn họ hận nhất việc bị xem như chồn, huống chi còn bị bôi nhọ như vậy trước mặt người trong lòng, làm sao có thể không tức giận được. Hắn ta lập tức lao ra ngoài miếu, muốn tìm Khúc Yêu Yêu tính sổ.


Khúc Yêu Yêu đang đợi hắn, Hồ Vương vừa ra ngoài, cô liền quất một roi qua. Nhưng Hồ Vương há lại bị cô tùy tiện đả thương, roi bị hắn ta chộp vào tay, Khúc Yêu Yêu kéo rất vất vả.


“Chỉ là một đạo sĩ hèn mọn mà cũng dám làm càn trước mặt bổn tọa. Lúc trước ta đã tha cho ngươi một lần, lần này thì ngươi đừng hòng sống sót rời đi.” Hồ Vương nổi điên, dùng sức kéo một cái, kéo Khúc Yêu Yêu đến trước hắn.


Bắc Ngọc hô to: “Cô Khúc cẩn thận!”


Khi Lê Thiệu nghe thấy tiếng chạy đến thì Khúc Yêu Yêu đã ngã xuống đất, trong miệng cô phun ra một ngụm máu tươi, vệt màu đỏ đó khiến tim Lê Thiệu nhói đau.


Anh ôm Khúc Yêu Yêu vào ngực, lo lắng hỏi: “Bị thương chỗ nào rồi!”


Khúc Yêu Yêu lau vết máu bên miệng, cô lảo đảo rời khỏi ngực của Lê Thiệu nói “Tôi không sao.” Sau đó nhìn về phía Hồ Vương, mắng: “Đồ hồ ly thối, tôi nhất thời không chú ý mới trúng chiêu của anh.”


Cô đẩy Lê Thiệu đến khu vực an toàn, vung roi tấn công Hồ Vương. Giả đạo nhân sử dụng cổ trùng giúp đỡ cô. Hồ Vương bị cổ trùng bay lên mê hoặc, Khúc Yêu Yêu đánh một roi vào khuỷu tay phải của hắn ta.


Hồ Vương bị đau gào lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Hồ Ly đưa cánh tay lông xù xù lấy mặt nạ trên mặt xuống, để lộ một gương mặt hồ ly mõm nhọn dữ dằn.


“Cô nhóc cũng có chút bản lĩnh đấy, tiếc là ở trước mặt bổn tọa chỉ là chút trò vặt.”


Hai móng vuốt của Hồ Vương quơ xuống, cổ trùng rớt trên mặt đất, trộn lẫn với bụi bặm. Giả đạo nhân đau lòng không ngớt: “Đây đều là bảo bối của ta đấy!”


“Ông già, sâu thì chẳng phải nuôi lại là được rồi hay sao? Ông mà còn gào thét nữa thì mạng của chúng ta cũng chẳng còn.”


“Nhóc nói thì nhẹ nhàng rồi, có biết mấy con cổ trùng đó tốn bao nhiêu tâm huyết của ông đây không?”


Khúc Yêu Yêu tranh cãi với ông ta: “Mấy con sâu dỏm này còn quan trọng hơn mạng người hay sao?”


“Đương nhiên!” Giả đạo nhân vô cùng đau đớn: “Mấy người làm sao có thể so sánh với các bảo bối của lão chứ.”


Hồ Vương nghe đến nỗi lỗ tai chai lì: “Hai người các ngươi ồn ào đủ chưa? Còn ai có thể đánh thì cùng đến đây hết đi.”


Khúc Yêu Yêu chợt cười: “Không đánh, hôm nay dừng ở đây.”


Hồ Vương cảm thấy không ổn, hắn ta nhìn vào miếu thì phát hiện Lê Dao đã được Bắc Ngọc đỡ ra khỏi tấm chắn. Hồ Vương giận dữ: “Tên nhóc to gan, dám chạm vào người phụ nữ của ta!”


Lê Dao thấy gương mặt hồ ly dữ tợn, sợ tới mức kêu to: “A! Yêu quái!” Lúc trước hắn ta đeo mặt nạ, Lê Dao còn không cảm thấy sợ hãi, bây giờ nhìn Hồ Vương với mặt hồ ly thân người, cô nàng chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen.


Hồ Vương vuốt mặt của mình, hỏng bét rồi! Hắn ta vội biến thành hình người, xin lỗi Lê Dao: “A Dao, làm em sợ à?”


Mà phải nói chứ hồ ly biến thành người thật sự rất đẹp trai. Khóe mắt cong lên, là mắt phượng đúng tiêu chuẩn, nơi khóe mắt phải có nốt ruồi mỹ nhân khiến cho cả người hắn ta… À không, cả hồ ly đều toát lên vẻ quyến rũ.


Lê Dao chưa từng nghĩ rằng có một ngày từ “hồ ly tinh” này cũng có thể dùng để miêu tả đàn ông. Nhưng dù người đàn ông trước mắt có đẹp trai đến đâu thì vẫn là một con hồ ly, còn là một con hồ ly biến thái: “Anh đứng lại, đừng đến gần tôi!”


Vậy mà Hồ Vương thật sự đứng im, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lê Dao, nói: “A Dao, chỉ thiếu lần lạy cuối cùng là chúng ta sẽ trở thành vợ chồng. Em quay lại với ta được không?”


Lê Dao nhìn đôi mắt của hắn ta rồi lại bị mê hoặc. Cô nàng đi về trước như một con rối, Hồ Vương dẫn đường: “Đúng rồi, cứ đi như vậy, ngoan.”


Khúc Yêu Yêu quấn roi bùa chú thành một vòng tròn, quăng về phía Hồ Vương. Thân thể của Hồ Vương bị trói lại, pháp thuật cũng bị cắt ngang.


Lê Dao tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình không biết đã đi đến trước mặt Hồ Vương từ khi nào: “Anh lại sử dụng pháp thuật với tôi!”


Hồ Vương chưa kịp giải thích, hắn ta tập trung sức mạnh để thoát trói buộc. Roi bùa chú bị cắt thành ba đoạn, Khúc Yêu Yêu cảm giác tim mình đang rỉ máu: “Roi của tôi…”


Giả đạo nhân cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, bây giờ đã biết sự đau đớn của lão rồi chứ.”


Trận cãi vã vừa rồi của hai người là mưu kế không sai, nhưng sự buồn bã của Giả đạo nhân với cổ trùng cũng là thật.


Bắc Ngọc cầm kiếm gỗ đào xông lên, Hồ Vương dùng móng vuốt chặn đòn tấn công lại: “Tên người phàm này, mau xéo đi, nếu không bổn tọa sẽ không khách sáo nữa.”


Khúc Yêu Yêu thuận tay nhặt một nhánh cây, cắt qua đầu ngón tay viết bùa chú, rồi tham gia cuộc chiến: “Đồ hồ ly thối, hôm nay không đánh cho răng anh rụng đầy đất thì bà cô đây không họ Khúc!”


Lê Dao nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Lê Thiệu. Lê Thiệu thấy cô nàng không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khúc Yêu Yêu, tim lại thắt lại. Tiếc là bản thân anh vô năng vô lực, chỉ có thể che chở cho Lê Dao, không gây thêm phiền toái cho bọn họ.


Hồ Vương thấy Lê Thiệu và Lê Dao có cử chỉ gần gũi, tức giận đỏ cả mắt. Hắn ta dùng ảo thuật bao vây hai người lại, sau đó nghiêng mình xuất hiện ở trước mặt Lê Dao: “A Dao, theo ta đi.”


Lê Thiệu bảo vệ cô nàng sau lưng mình: “Anh đừng mơ.”


Hồ Vương vươn móng vuốt dài, bóp chặt cổ họng Lê Thiệu, nhấc anh lên khỏi mặt đất. Giả đạo nhân nhận ra tình hình không ổn, lập tức chạy tới đối đầu với Hồ Vương, tiếc là dù sao Giả đạo nhân cũng đã lớn tuổi, vừa đi được hai bước đã bị vấp phải cành cây dưới chân.


Lê Thiệu càng cảm thấy ngạt thở hơn, trừ tiền, nhất định phải trừ tiền!


Lê Dao nhìn thấy mặt anh trai mình đỏ lên, sốt ruột đến nỗi bật khóc: “Anh thả anh ba của tôi ra!”


“Anh ta là anh trai của em?” Hồ Vương vội vàng buông tay, giọng điệu hoảng loạn: “À… Ta không biết người này là anh trai của em. Anh vợ, đã đắc tội rồi…”


Còn chưa kịp nói ra lời tiếp theo, Hồ Vương đã ngã xuống. Khúc Yêu Yêu ném hòn đá trong tay xuống, thở hổn hển nói: “Bản lĩnh đầy người của bà cô đây, vậy mà lại không hữu dụng bằng cục gạch.”


Có lẽ Hồ Vương cũng không thể tưởng tượng được, dù sao cũng là một hồ tiên tu hành 500 năm, vậy mà lại bị một cô nhóc dùng gạch đập cho bất tỉnh, nói ra thì quá mất mặt!


***


Giả đạo nhân bò dậy từ trên mặt đất, đá một chân vào mông Hồ Vương, sau đó lấy ra dây thừng trói hắn ta lại. Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc đều bị thương. Bắc Ngọc che ngực nói với Giả đạo nhân: “Sư thúc, phải làm gì với con hồ ly này đây?”


“Mang về trước đã.”


Thể lực của Khúc Yêu Yêu không chống đỡ nổi, tụt lại ở sau và đi rất chậm.


Lê Thiệu cũng bước chậm lại, kéo lấy cô, nói: “Tôi cõng cô.”


“Không cần, tôi vẫn ổn.”


“Đừng cậy mạnh, lên đi.” Lê Thiệu ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô. Lòng Khúc Yêu Yêu mềm nhũn, ôm cổ anh bò lên.


Hai người đi chậm rãi ở phía sau, Lê Dao đỡ Bắc Ngọc ở phía trước, còn Giả đạo nhân thì túm lấy Hồ Vương.


Thêm một Lê Dao nữa thì vẫn ngồi vào xe được, nhưng bây giờ còn có con hồ ly... Xe của Lê Thiệu chỉ có thể ngồi tối đa năm người, Khúc Yêu Yêu lấy Định Thân Phù vỗ một phát lên đầu Hồ Ly, sau đó bảo Lê Thiệu ném Hồ Ly vào cốp xe.


Bắc Ngọc lo lắng: “Chờ hắn ta tỉnh lại sẽ có chuyện gì thì sao?”


Khúc Yêu Yêu suy nghĩ, lại lấy ra mấy lá bùa, dán đầy lên khuôn mặt trắng nõn của hồ ly: “Như vậy là chắc chắn không có sơ hở gì.” Khi hắn ta tỉnh thì cô không làm gì được, nhưng ngất đi rồi thì chẳng phải mặc cho cô xử lý sao?


Lê Thiệu vốn định đưa Lê Dao về trường học trước, nhưng phải giải thích việc cô nàng mất tích thế nào là một vấn đề không nan giải.


Vì thế mọi người chỉ có thể đến nhà Giả đạo nhân để giải quyết chuyện của hồ ly trước. Con đường nhỏ trong thôn đầy đá, người ngồi ở ghế mềm còn cảm thấy khó chịu, khỏi phải nói đến hồ ly trong cốp xe.


Khi hắn ta tỉnh lại thì nhận ra mình đang bị trói, xung quanh tối om, xe xóc nảy. Đầu hồ ly không ngừng bị va đập lên xuống trong cốp xe phía sau, xóc cho hắn ta choáng váng.


Khi Lê Thiệu mở cốp xe ra, trên đầu hồ ly đã có thêm mấy cục u, còn nôn ra đầy cốp xe. Lê Thiệu đen mặt đóng cốp xe lại, ấn tượng về tên Hồ Ly này trong lòng anh càng tệ hơn.


Cuối cùng là Bắc Ngọc kéo Hồ Ly ra khỏi bãi nôn, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hồ Ly lúc này làm gì còn khí thế như trước đó.