Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 22: Hồ Vương




Khúc Yêu Yêu để búp bê con rối đứng trên bồn hoa, dù sao cũng là rối gỗ nên đứng rất vững. Đứa trẻ ở bên cạnh đẩy nó lên xuống mấy lần, nhưng nó vẫn vững vàng không ngã.


Tuy chỉ là rối gỗ nhưng cũng đang dùng mặt của Lê Dao. Lê Thiệu không vui nói: “Đứa nhỏ nhà ai vậy? Có thể coi chừng nó không?”


Cũng may cha mẹ của đứa trẻ cũng là người đàng hoàng, họ ngượng ngùng nói xin lỗi rồi dẫn cậu bé đi. Lê Thiệu đứng bên cạnh Khúc Yêu Yêu, hỏi cô: “Con rối này thật sự hữu dụng sao?”


Khúc Yêu Yêu cũng không dám chắc chắn, chỉ có thể nói: “Hẳn là có.”


Đến 6 giờ rưỡi, buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ.


Dưới những ánh mắt hướng lên từ hai bên sườn dưới sân khấu, cùng với tiếng nhạc du dương, những thị nữ mặc Hán phục màu đỏ cầm theo đèn lồng bước ra từ trong cửa. Các cô ấy chậm rãi đi lên sân khấu rồi xếp thành hai hàng ngay ngắn, để trống một lối đi ở giữa.


Ngay sau đó, một người đeo mặt nạ hồ ly đi ra. Khúc Yêu Yêu tập trung nhìn, không phải hắn ta.


Người đó chắp tay cúi người với khán giả, giọng nói phát ra từ loa: “Đa tạ các vị đã đến tham gia hôn lễ của Hồ Vương. Tiếp sau đây là một màn biểu diễn nho nhỏ, mời quý khách cùng xem.”


Thì ra không phải là vai chính.


Anh ta vừa dứt lời, các thị nữ mặc áo đỏ lập tức khiêu vũ dưới tiếng ca.


“Gió hôn nhẹ chạc cây, trêu đùa trái tim nhỏ, tình sớm sớm chiều chiều, quên không nổi mãi nhớ.”


“Trăng in trong bóng nước, lòng theo đó miên man, mỗi bước mỗi miền nhớ, mỗi tấc một xé gan.”*


(*) Trích lời bài hát Say (Túy) - Hoàng Linh


...


Làn váy đỏ thắm tung bay, dáng múa duyên dáng khiến cho du khách xem đến mê mẩn. Họ đều yên lặng xem buổi biểu diễn xuất sắc này.


Tiếng hát dừng lại, điệu múa kết thúc, nhóm thị nữ lại đứng về vị trí ban đầu.


Âm nhạc trên sân khấu thay đổi, là tiếng kèn xô na vui mừng. Cánh cửa gỗ mở ra, một hàng người xuất hiện với khuôn mặt hồ ly mặc trang phục người sai vặt đỏ. Những người phía trước thổi kèn xô na đánh trống, người đằng sau bê mấy cái rương gỗ, đó là sính lễ Hồ Vương đưa cho thê tử mình sẽ cưới.


(*) Trang phục người sai vặt:


undefined


Vị quản gia đã ra từ lúc đầu bấy giờ lại đi ra, lớn tiếng ho: “Cung thỉnh Hồ Vương.”


Hồ Vương này lại không phải từ trong cửa đi ra.


Bảo vệ đã dọn dẹp lối đi từ trước, bốn người sai vặt khiêng kiệu chậm rãi đi tới từ bên trái. Người này cũng là một người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly, nửa nằm trên kiệu, trong tay còn phe phẩy cây quạt.


Hắn ta có mái tóc bạc dài đến eo, miệng nhoẻn cười, mắt nhìn du khách hai bên xuyên qua lỗ trống trên mặt nạ. Khi nhìn thấy con rối Lê Dao đang dính trên bồn hoa thì ý cười trên môi hắn càng đậm hơn.


Nàng ấy đến!


Người sai vặt đặt kiệu xuống, Hồ Vương vung tay áo bước ra. Hắn ta cao hơn quản gia nửa cái đầu, cho dù mặc Hán phục to rộng cũng không khó nhìn ra dáng người hắn rất đẹp.


Cô gái bên cạnh vừa chụp vừa kích động nói: “Đẹp trai quá đi, tiếc là cách xa quá.”


Quản gia cung kính mời Hồ Vương ngồi xuống trên đài cao. Hắn ta dùng tay chống đầu, mắt tập trung nhìn nơi nào đó.


“Hôm nay Hồ Vương điện hạ kén dâu, vị tiểu thư nào có thể chụp được tú cầu trong tay ta là có thể trở thành tân nương của Hồ Vương!”


Có cô gái lớn gan trực tiếp hô: “Cướp được tú cầu có thể mang Hồ Vương về nhà không?” Khiến cho du khách cười ha ha.


Quản gia lộ ra ý cười, nói: “Vậy thì phải hỏi ý Hồ Vương của chúng ta rồi.”


Anh ta nhìn người đàn ông trên đài cao, Hồ Vương mở miệng nói: “Tân nương của bổn tọa chỉ có một người.”


“Oa, giọng nói cũng hay ghê!” Cô gái bên cạnh lại kích động.


Hồ Vương phất tay, quản gia hiểu ý lấy ra quả tú cầu đã chuẩn bị trước đó: “Tú cầu rơi vào tay ai thì đó chính là tân nương của Hồ Vương. Duyên phận do ý trời quyết định. Xin các vị công tử tiểu thư chớ tranh giành.”


Quản gia nhắc nhở các du khách chú ý an toàn, sau đó ném tú cầu vào đám đông trong tiếng trống.


Cho dù sức lực của anh ta có mạnh thế nào thì tú cầu cũng sẽ chỉ rơi xuống trong tay những người ở hàng trước, nhưng Khúc Yêu Yêu lại nhìn thấy quả tú cầu đó lao thẳng về hướng bọn họ.


Đi kèm với yêu khí dày đặc, tú cầu vững vàng rơi xuống trước mặt búp bê con rối. Khúc Yêu Yêu dùng một tay nắm chặt tú cầu.


Quản gia ở trên sân khấu hô: “Chúc mừng vị tiểu thư này, mời lên sân khấu.”


Cô gái bên cạnh giơ tay, chán nản nói: “Chỉ một chút nữa thôi mà!”


Lê Thiệu giữ chặt cô: “Thật sự muốn đi lên sao?”


“Ừm, tôi muốn xác định có phải tên Hồ Ly đó hay không.”


Khúc Yêu Yêu xuyên qua đám người đi lên sân khấu, Hồ Vương chắp tay sau lưng bước xuống, rất có khí thế.


Khúc Yêu Yêu nhìn không thấy biểu cảm của hắn ta dưới lớp mặt nạ, chỉ nghe thấy hắn nói: “Tú cầu của bổn tọa mà ngươi cũng dám lấy?”


“Anh cố ý ném cho tôi, đương nhiên phải lấy rồi.”


Hồ Vương cười nhạo một tiếng: “Cho ngươi? Ha, ngươi cũng xứng sao?”


“Hồ Ly, tôi sẽ không quan tâm nếu anh chỉ làm người biểu diễn ở đây, nhưng anh không nên ra tay với một cô gái vô tội. Quả tú cầu đó là do anh cố ý ném qua đúng chứ? Còn chiếc mặt nạ hồ ly đó nữa, cũng là anh khiến cho cô gái đó lấy đúng không?”


Hồ Vương cười một cái, nói: “Cô nhóc rất thông minh, nhưng chuyện này không liên quan đến ngươi. Bổn tọa nhất định phải giành được người con gái mà bổn tọa muốn cưới.”


Khúc Yêu Yêu cầm tú cầu ném lên người hắn ta: “Vậy anh cứ thử xem.”


Hồ Vương cầm tú cầu ngửi, mùi hương không đúng! Hắn ta híp mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi chơi ta à?”


Sau đó hắn ta biến ra khói trắng, toàn bộ hồ ly lập tức biến mất khỏi sân khấu.


Du khách phía dưới không biết bọn họ đã nói gì, chỉ thấy khói trắng tan đi thì trên sân khấu chỉ còn lại một mình Khúc Yêu Yêu.


“Ủa? Hồ Vương đâu rồi?”


“Đúng đó, đi đâu rồi?”


“Buổi biểu diễn gì đây, dở quá, lãng phí tiền vé của tôi.”


“Đúng là Internet hại người mà. Trong video quay hay như vậy, còn đây là cái quỷ gì vậy chứ, mình sẽ không bao giờ tới nữa.”


……


Quản gia hoảng hốt lo sợ, người đâu rồi! Anh ta trấn an du khách trước: “Hồ Vương đã tìm được tân nương, ngài ấy đã về phủ trước rồi. Phu nhân, người cũng mau về đi.”


Anh ta dẫn Khúc Yêu Yêu vào hậu trường, lại không thấy diễn viên sắm vai Hồ Vương: “Cái tên này chạy đi đâu rồi, tiền lương ngày hôm nay đừng hòng lấy!”


Khúc Yêu Yêu thầm nghĩ không ổn, hắn ta đã biết người là giả! Cô vội chạy ra, tìm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Lê Thiệu. Đúng rồi, có di động.


Sau ngày cô bỏ nhà đi, Lê Thiệu liền mua di động mới cho cô, Khúc Yêu Yêu mở di động, gọi vào dãy số duy nhất trong danh bạ.


“Lê tiên sinh, anh đang ở đâu?”


Lê Thiệu cũng đang muốn gọi điện thoại cho cô: “Tôi ở chỗ cũ.”


Khúc Yêu Yêu liền đi về phía bồn hoa. Thấy Lê Thiệu, cô vội nói: “Hồ ly đã phát hiện!”


Lê Thiệu quay đầu nhìn búp bê con rối, lại phát hiện không thấy sợi tóc quấn trên người nó đâu, vì vậy vội vàng kéo Khúc Yêu Yêu rời đi.


“Đợi một lát.” Khúc Yêu Yêu nghĩ rằng để búp bê con rối ở chỗ này cũng không được nên dọn nó đến một góc.


Mãi đến khi công viên đóng cửa, dì lao công mới phát hiện ra con rối lúc đang dọn dẹp. Dì vỗ vỗ bả vai nó, nói: “Cô gái nhỏ, sao con còn chưa đi? Chỗ này đã đóng cửa rồi.”


Con rối không trả lời, thân thể còn cứng đờ. Dì đưa tay cảm nhận hơi thở của nó, nhưng nó đã tắt thở từ lâu.


“A a a, có người chết!” Dì lao công vội đi tìm bảo vệ.


Nhưng sau khi bảo vệ tới nơi thì chỉ nhìn thấy một con rối gỗ nhỏ trên mặt đất, làm gì có cô gái đã chết nào.


Vì thế, chuyện thần bí đêm Halloween ở Thung lũng hạnh phúc đã bước lên thẳng hot search trong nước.



***


Ký túc xá nữ, Lê Dao bị một cơn gió lạnh thổi qua đánh thức. Cô nàng ngồi dậy nhìn ra ban công thì phát hiện cửa sổ đang mở ra.


Rõ ràng trước khi ngủ đã đóng rồi mà? Lê Dao xuống giường đi đóng cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài thì lại phát hiện có người đang đứng dưới lầu. Người đó mặc một bộ đồ đỏ, nhìn cô nàng chằm chằm.


Lê Dao sững sờ tại chỗ, cô nàng muốn rời đi lại phát hiện mình vốn không thể nhúc nhích được.


Người đàn ông mặc đồ đỏ vẫy tay với cô nàng, Lê Dao liền leo lên cửa sổ như bị trúng tà. Ở đây là lầu sáu, nếu ngã xuống thì kết quả không nói cũng rõ.


Lê Dao giãy giụa, nhưng cơ thể không chịu nghe theo sai bảo. Cô nàng nhảy xuống từ lầu sáu, cảm giác cơ thể không có trọng lượng khiến cô nàng không khỏi nhắm mắt lại, chẳng lẽ cứ như vậy mà chết hay sao?


Kết quả lại ngoài dự đoán, Lê Dao rơi vào một cái ôm ấm áp. Người đàn ông mặc đồ đỏ vững vàng đỡ lấy cô nàng: “Anh là… Hồ Vương?”


Lê Dao rất quen thuộc với chiếc mặt nạ hồ ly đó.


Hồ Vương cong môi, cười dịu dàng: “Phu nhân, ta đến đón em thành thân.”


“Anh thả tôi ra!”


Đôi mắt của Hồ Vương tỏa ra ánh sáng đỏ, Lê Dao lập tức trở nên yên tĩnh: “Suỵt, cùng ta về nhà được không?”


Lê Dao ngơ ngác trả lời: “Được.”


Khi Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu đến thì đã không thấy Lê Dao đâu. Mạc Thư Ngôn dụi mắt, nghi ngờ nói: “Không nghe thấy tiếng mở cửa mà?”


Dì quản lý ký túc xá cũng nói không nhìn thấy người ra ngoài, huống chi còn có cửa sắt kéo lại, trừ phi người đó bò ra. Nhưng bọn họ xem camera giám sát thì không nhìn thấy có ai ra ngoài.


Khúc Yêu Yêu lấy la bàn bát quái tìm manh mối, kim la bàn dừng lại ở chỗ cửa sổ: “Buổi tối các chị ngủ có mở cửa sổ không?”


Mạc Thư Ngôn lắc đầu: “Không. Tất cả cửa sổ đều được đóng kỹ, gần đây thời tiết lạnh, mở cửa sổ ra chắc chắn sẽ bị đông lạnh chết mất.”


Khúc Yêu Yêu từ cửa sổ nhìn xuống, chẳng lẽ là đi ra ngoài từ chỗ này?


Nhưng cô không ngửi thấy hơi thở của hồ ly, chỉ có thể cầm một món quần áo của Lê Dao rồi dùng bát quái để tính vị trí. Tình huống lần này khác với của Cố Hề, Lê Dao vẫn còn sống, không thể dùng oán khí để tìm vị trí được. Cô có thể cảm giác được có một sức mạnh khác đang chống lại cô, chắc chắn là tên hồ ly thúi đó!


“Lê tiên sinh, không tìm thấy.”


Lê Thiệu siết chặt nắm tay, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không có cách nào khác sao?”


Khúc Yêu Yêu nhớ đến Bắc Ngọc, vì thế cầm điện thoại của Lê Thiệu gọi cho anh ta. Bắc Ngọc vẫn chưa ngủ, rất nhanh đã bắt máy. Anh ta nghe xong toàn bộ câu chuyện, nói: “Tôi vẫn chưa tinh thông thuật pháp nên e là không giúp được hai người, nhưng là sư thúc của tôi thì có thể. Hay là hai người đến nhà của tôi trước đi.”


Anh ta cho biết địa chỉ, Lê Thiệu nhanh chóng lái xe đến nơi đó.


Bắc Ngọc ở nơi rất xa, gần ngoại ô thành phố. Bọn họ dừng lại ở một chỗ trước nhà dân, từ thật xa Khúc Yêu Yêu đã ngửi thấy mùi khói nhang.


Đây là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, một dãy có bảy tám phòng. Khúc Yêu Yêu đếm, dừng lại ở cửa phòng thứ ba. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, Bắc Ngọc nghe thấy liền xuống lầu.


“Hai người đến rồi, vào đi.”


Trước cửa có mấy tháp nhang được chất đống trên mặt đất, trên bàn dài còn đặt tượng Phật và các loại kinh thư, thoạt nhìn không giống nhà của một thuật sư vu cổ mà như của một người tin Phật.


“Ai vậy?”


Bắc Ngọc nghe được tiếng nói, đi vào phòng: “Sư thúc, con có người bạn đang gặp vài chuyện khó khăn, muốn xin ngài giúp đỡ.”


Sau một lúc lâu, Bắc Ngọc cùng vị sư thúc đó đi ra từ bên trong.


Khúc Yêu Yêu vừa thấy người đó, đôi mắt trừng lớn, sao lại là ông ta!


Giả đạo nhân nhìn thấy cô cũng cảm giác rất quen mắt: “Cô gái nhỏ, có phải ta đã gặp con ở đâu không?”


Khúc Yêu Yêu vội lắc đầu: “Không có!”


Giả đạo nhân nheo mắt, vuốt râu quai nón suy nghĩ cẩn thận: “Là nhóc! Con nhóc trộm quần áo của ta!”


Khúc Yêu Yêu cười hì hì: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”