Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 13: Con rối




“Các anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây. Tôi không có giết Cố Hề! Cô ấy là vợ của tôi, sao tôi lại giết cô ấy được? Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Phương Châu khăng khăng nói cái chết của Cố Hề là ngoài ý muốn.


Dư Phi đặt mảnh móng tay kia lên bàn: “Chúng tôi tìm được mảnh móng tay này ở nhà anh. Sau khi so sánh DNA thì phát hiện đây là của Cố Hề, trên đó còn có mẫu da của anh, anh giải thích thế nào đây?”


Phương Châu che cánh tay lại, nói: “Giữa vợ chồng có cãi cọ là chuyện bình thường. Đúng vậy, chúng tôi đã động chân động tay với nhau, Cố Hề cào xước tay tôi, móng tay hẳn đã rớt vào khi đó.”


“Vì sao hai người lại cãi nhau?”


Phương Châu nắm vạt áo, nói ra quan hệ của mình và Hứa Chi Mạn: “Bởi vì tôi ngoại tình.”


Dư Phi không ngờ gã ta sẽ thành thật như vậy: “Cho nên anh giết cô ấy?”


“Không phải. Nếu tôi giết cô ấy thì tại sao còn báo cô ấy mất tích? Cố Hề phát hiện quan hệ của tôi và Hứa Chi Mạn nên chúng tôi đã cãi ầm lên ở nhà, Cố Hề rất tức giận nên đã bỏ nhà ra ngoài. Tôi định đuổi theo cô ấy nhưng không đuổi kịp, sau đó cô ấy mất tích.”


Phương Châu rất thông minh, gã ta biết cảnh sát đã tra được quan hệ của mình và Hứa Chi Mạn, không bằng cứ nói ra, vừa vặn tìm lý do cho việc Cố Hề rời nhà bỏ đi.


Chỉ bằng mảnh móng tay kia thì cảnh sát không thể định tội.


Sự thật cũng đúng như gã dự đoán, bằng mảnh móng tay kia thì chỉ có thể tạm thời đưa Phương Châu về cục điều tra, chờ thời gian tạm giam kết thúc cũng đành thả gã đi.


“Ngài cảnh sát, hy vọng mọi người có thể điều tra rõ ràng, đừng oan uổng người vô tội.” Phương Châu cười đắc ý, dẫn Hứa Chi Mạn rời khỏi Cục Cảnh Sát.


Khi bọn họ trở về khuôn viên tiểu khu đã là buổi tối. Hai ngày qua Phương Châu không có một giấc ngủ ngon nào, cằm cũng mọc ra râu xanh.


Bộ dạng của Hứa Chi Mạn cũng chẳng khá hơn là bao, tóc xoăn rối nùi giống như một bà điên.


Ả ta đứng ở cửa lẩm bẩm: “Nếu không phải con nhóc kia phá rối thì chúng ta cũng không bị giam trong Cục Cảnh Sát. Đúng là mất mặt chết được.”


“Anh còn mất mặt hơn em nữa này. Nếu để cho người trong công ty biết được thì mặt mũi của ông chủ như anh còn biết để đâu đây?”


Hứa Chi Mạn lấy lòng nói: “A Châu, anh cũng đã rất mệt rồi, về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em nấu vài món ngon cho anh.”


“Vậy thì còn được.”


Phương Châu mở cửa, trong nhà vẫn lộn xộn như trước: “Ngày mai tìm người đến dọn dẹp đi.”


Gã ta nhớ đến mảnh móng tay đó, nói với Hứa Chi Mạn: “Đừng để bất cứ ai vào phòng ngủ chính, em vào dọn đi, nhìn xem trong góc có dọn dẹp sạch sẽ chưa.”


Hứa Chi Mạn nghe gã nói một cách nghiêm túc nên cũng nghiêm túc hơn: “Em biết rồi.”


Phương Châu vừa định đi tắm rửa, đèn trong phòng đột nhiên tắt.


Hứa Chi Mạn hoảng sợ, hô: “A Châu, cúp điện à?”


Phương Châu mở cửa sổ ra, những gia đình khác trong tiểu khu đều có đèn. “Có lẽ là bị đứt cầu dao, để anh xem thử.”


Gã mở hộp công tơ điện, bên trong vẫn ổn, không bị đứt cầu dao. Phương Châu kéo công tắc cầu dao xuống rồi lại đẩy lên nhưng vẫn không có phản ứng gì.


“Hẳn là mạch điện bị hỏng rồi, ngày mai anh tìm người đến sửa.”


Hứa Chi Mạn có chút sợ hãi: “Có thể là Cố Hề hay không?”


Phương Châu lạnh lùng nói: “Không thể nào! Cô ta không dám đến.”


Cố Hề bị thương nên không thể lại đến để dọa dẫm nữa. Tuy Hứa Chi Mạn nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt Phương Châu không tốt cũng không dám nói nữa.


Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Hứa Chi Mạn lạnh đến run lên. Ả ta càng lúc càng cảm thấy những việc này là do Cố Hề đang giở trò.


Có âm thanh từ phòng ngủ truyền đến, Hứa Chi Mạn vội vàng chạy đến bên cạnh Phương Châu: “A Châu, có thứ gì đó ở trong.”


Phương Châu ra hiệu cho ả im lặng. Gã ta thuận tay cầm lấy cây chổi ở ven tường đi đến phòng ngủ.


Có một người đang ngồi bên mép giường, tóc đen váy dài, dưới ánh trăng trông có vẻ vô cùng kỳ dị.


Cô ấy quay đầu lại, vậy mà lại là Cố Hề!


“Chồng ơi, sao bây giờ anh mới về vậy?”


Phương Châu lui về sau, trong giọng nói chứa sự hoảng sợ: “Cố Hề, cô đừng có quấn lấy tôi mãi nữa! Cô đã chết rồi!”


Cố Hề ngơ ngác nói: “Chồng ơi, anh sao vậy? Em chỉ ra ngoài có hai ngày thôi mà anh cảm thấy em đã chết rồi à? Còn nữa, cô ta là ai vậy?”


Hứa Chi Mạn run rẩy hỏi: “A Châu, chuyện gì thế này?”


Phương Châu tức giận nói: “Làm sao anh biết được!”


Lúc này, Cố Hề đã đã đi tới. Hôm nay cô ấy quả thực khác với quỷ hồn họ nhìn thấy đêm đó: “Phương Châu, hôm nay anh phải cho em một lời giải thích!”


Chẳng lẽ quỷ cũng có bệnh mất trí nhớ ư?


Phương Châu trấn an Cố Hề trước: “Cô ấy là hàng xóm nhà bên cạnh, tìm chúng ta để mượn đồ thôi.”


Cố Hề nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là thế. Chẳng qua là trong nhà đang cúp điện, còn lộn xộn như vậy, thật sự không tiện tiếp đãi cô.”


Hứa Chi Mạn gượng cười: “Không cần tiếp đãi đâu, tôi đi ngay đây.”


Đại nạn đến gần thì thân ai nấy lo, Hứa Chi Mạn chạy đi mất, bỏ lại một mình Phương Châu ứng đối với Cố Hề.


“Đúng rồi, anh chợt nhớ ra mình còn việc trong công ty, buổi tối anh không trở về, em cẩn thận nhé.”


“Từ từ!” Cố Hề gọi gã lại.


Phương Châu sững sờ tại chỗ, “Sao vậy?”


Cố Hề đi đến, vuốt mặt của gã, nói: “Nhìn anh kìa, râu cũng không cạo. Em không ở nhà anh không biết chăm sóc bản thân đúng không?”


Lòng bàn tay cô rất thô ráp, Phương Châu chưa gặp quỷ bao giờ, huống chi bị quỷ sờ mặt. Gã cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Cố Hề, rất lạnh, nhưng cũng rất chân thật, rốt cuộc đây là chuyện thế nào?


Phương Châu không có thời gian để suy nghĩ, vội vàng chạy ra cửa.


Gã dựa vào tường thở dốc, xem ra phải đi tìm vị sư phụ Bắc Ngọc đó rồi.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vậy mà Phương Châu lại gặp được Bắc Ngọc ở cửa tiểu khu, anh ta đang nói gì đó với bảo an.


“Phương tiên sinh! Phương tiên sinh!” Bắc Ngọc thấy Phương Châu thì lập tức vẫy tay với gã.


Phương Châu chạy đến, nói với bảo an: “Đây là bạn của tôi.”


“Thì ra là bạn của Phương tiên sinh sao? Anh ta không nói đi tòa nào, vì sự an toàn của các hộ gia đình nên tôi không cho cho anh ta vào.”


“Không sao đâu, để tôi dẫn anh ấy vào.”


Phương Châu dẫn Bắc Ngọc vào tiểu khu, nhân tiện nói tình hình trong nhà cho anh ta.


“Sao? Còn có chuyện như vậy à?” Bắc Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, rồi nói: “Phương tiên sinh, ngài có phiền nếu tôi đến nhà ngài xem thử không?”


“Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, có sư phụ Bắc Ngọc ở đây thì con quỷ kia chắc chắn không dám gây chuyện.”


Phương Châu mở cửa cho Bắc Ngọc đi vào, còn mình thì đứng ở cửa.


Bắc Ngọc khẽ cười đi vào, anh ta cố ý la lớn: “Thứ yêu nghiệt lớn mật, vậy mà còn dám đến đây quấy phá.”


Cố Hề đau đớn kêu thảm thiết: “Đạo sĩ thúi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”


Bắc Ngọc đọc chú quyết, Cố Hề ở trước mắt liền biến thành con rối gỗ rơi xuống đất. Anh ta tiến lên nhặt nó bỏ vào túi, sau đó gọi Phương Châu: “Phương tiên sinh, nữ quỷ kia đã chạy rồi.”


Phương Châu đi vào, cẩn thận nhìn xung quanh, quả nhiên đã không có bóng dáng của Cố Hề nữa: “Đa tạ tiểu sư phụ.” Gã lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi đưa cho anh ta: “Đây là tiền công của ngài.”


“Đa tạ Phương tiên sinh.” Nếu là người khác, Bắc Ngọc chắc chắn sẽ không lấy, nhưng nếu là Phương Châu cho thì không cần thì uổng phí.


Trong lòng Phương Châu vẫn còn thấy hơi hoảng sợ, hỏi: “Tiểu sư phụ, cô ta còn quay lại không?”


Bắc Ngọc ra vẻ thâm thúy nói: “Oán khí của con quỷ kia rất nặng. Tuy tôi có thể đuổi cô ta đi nhưng lại không có cách tiêu diệt, e rằng cô ta sẽ còn quay lại.”


“Tiểu sư phụ, xin ngài cứu tôi, ngài muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”


“Khụ khụ, vậy được rồi, muốn cởi chuông cần có người buộc chuông. Phương tiên sinh, ngài cần đi mua chút nhang nến, đi đến nơi vợ ngài tử vong để siêu độ cho cô ta, chấm dứt oán hận của cô ta ở trần thế, như vậy mới có thể khiến cho cô ta vĩnh viễn biến mất.”


Phương Châu đã hiểu: “Ngày mai tôi sẽ đi ngay.”


Bắc Ngọc ho nhẹ hai tiếng, xoa xoa ngón trỏ và ngón cái vài cái. Phương Châu hiểu ngay lập tức, gã lấy ra một xấp tiền mặt: “Đa tạ sư phụ Bắc Ngọc.”


“Nên làm, nên làm thôi.”


Anh ta ôm trong lòng mười ngàn tệ tiền mặt, có chút sợ hãi rời khỏi khuôn viên tiểu khu. Thấy Phương Châu không có đi ra theo, anh ta mới lên chiếc xe ở bên đường kia.


“Làm xong chuyện chưa?” Khúc Yêu Yêu ngồi trên ghế phụ quay đầu lại.


“Rồi, đều làm theo những gì cô nói. Ngày mai gã sẽ đến nơi cô Cố mất để siêu độ cho cô ấy.”


Khúc Yêu Yêu hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm.” Cô xòe tay ra, khẽ ngoắt hai cái.


Bắc Ngọc không hiểu ý cô là gì, vẻ mặt nghi hoặc.


“Ngốc chết đi được, tiền đâu!”


“À à.” Bắc Ngọc lấy hết mười ngàn tệ trong túi đặt vào tay Khúc Yêu Yêu.


“Nhiều như vậy sao, Phương Châu chơi lớn thật.”


Cố Hề khinh thường nói: “Số tiền này không đủ, anh nên yêu cầu gã thêm chút nữa.”


Khúc Yêu Yêu đếm tiền nói: “Chị gái quỷ, vậy chị đang làm khó anh ta rồi. Anh ta có thể đem về nhiêu đây đã là không tệ rồi. Nè, cho anh phần này.”


Cô lấy sáu ngàn tệ đưa cho Bắc Ngọc.


Bắc Ngọc xua tay từ chối: “Số tiền này tôi không thể lấy được.”


“Ôi chà anh cứ cầm đi, đều là tiền vất vả kiếm được mà.”


Cố Hề cũng nói: “Nhận lấy đi, tiền Phương Châu cho anh có một phần là của tôi. Xem như quà tạ lễ tôi cho anh.”


“Vậy thì được rồi, xin cảm ơn cô Khúc và cô Cố.” Bắc Ngọc cất kỹ tiền, nắm chặt túi quần áo của mình.


Mãi đến lúc này, Lê Thiệu mới lên tiếng: “Không cảm ơn tài xế là tôi đây sao?”


Không sai, anh lại bị Khúc Yêu Yêu xem như tài xế để sai bảo, đêm hôm khuya khoắt không ở nhà đi ngủ mà còn phải cùng bọn họ làm mấy trò gian trá này.


Khúc Yêu Yêu lấy ra năm trăm tệ đưa anh: “Nè, đây là của Lê tiên sinh.”


Lê Thiệu liếc nhìn một cái, ghét bỏ nói: “Tôi thiếu năm trăm tệ này của cô chắc?”


“Không cần thì thôi.” Khúc Yêu Yêu cũng không nỡ cho đâu.


Lê Thiệu hỏi cô: “Cô thật sự cảm thấy Phương Châu sẽ mắc mưu sao?”


“Đương nhiên rồi! Người làm chuyện trái với lương tâm sợ nhất là quỷ gõ cửa. Đúng rồi Lê tiên sinh, anh nhớ thông báo cho Dư tiên sinh nhé.”


Ván cờ này của bọn họ còn thiếu một người quan trọng nhất.


“Tôi đã thông báo rồi. Bây giờ tôi phải về đi ngủ, anh thì sao, đi đâu?” Anh hỏi Bắc Ngọc.


“Tôi tìm đại một chỗ để ngủ là được.”


Lê Thiệu lái xe đến khách sạn gần đó, dừng lại: “Hẳn là anh có thẻ căn cước nhỉ?”


Khúc Yêu Yêu: Lời này nghe kỳ cục ghê…


Bắc Ngọc gật đầu: “Có.”


Lê Thiệu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên đó có khách sạn, anh ở đó trước đi.”


Bắc Ngọc nhìn cách trang trí của khách sạn rồi hỏi: “Nơi này chắc đắt lắm.”


Khúc Yêu Yêu cười nói: “Không phải anh có tiền à? Ở một đêm vẫn đủ mà.”


Bắc Ngọc biết, nhưng anh ta không nỡ: “Thôi, tôi tìm gầm cầu hoặc đường hầm nào ở tạm một đêm là được rồi.”


Khúc Yêu Yêu thở dài, tên ngốc này keo kiệt quá. Vì vậy cô xuống xe đi vào khách sạn, trực tiếp thuê một căn phòng cho anh ta: “Tôi thanh toán tiền rồi, bây giờ anh chỉ có thể ở lại thôi.”


Bắc Ngọc khẽ nói: “Cảm ơn.”


Khúc Yêu Yêu cười ranh mãnh: “Nên làm vậy mà.”


Sau khi Bắc Ngọc rời đi, Lê Thiệu chế nhạo cô: “Cô cũng hào phóng thật đấy.”


Khúc Yêu Yêu lấy tiền ra tính lại một lần, bốn ngàn tệ không thiếu xu nào: “Tôi nói với lễ tân, ngày mai anh ta xuống dưới sẽ trả tiền sau.”


Lê Thiệu buồn cười. Anh đã nói mà, con quỷ hẹp hòi Khúc Yêu Yêu này chắc chắn sẽ không hào phóng như vậy.