Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 5: Nói chuyện tiền sẽ tổn thương tình cảm!




Chuyện cũ hồ đồ hoang đường nhưng xác thực là sai lầm, Lâm Uyên ngẫm lại cũng thấy kinh dị.

Trương Liệt Thần không chịu thừa nhận, nói:

"Lúc ấy ta chỉ thuận miệng nói một chút, đâu có ngờ ngươi dám làm thật."

Lâm Uyên đưa tay chặn lời, đối phương không muốn nhận thì thôi, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện hồ đồ kia, nói:

"Bỏ đi, nàng tìm tới cửa là vì món nợ, cần phải giải quyết việc này."

Trương Liệt Thần nghi hoặc, hỏi:

"Tiểu tử, ngươi thật sự mượn một triệu châu từ nàng?"

Mượn?

Suy nghĩ của Lâm Uyên có chút thất thần, nói 'Mượn' là còn dễ nghe, nếu như nói là mượn, không bằng nói năm đó Tần Nghi thấy tình hình kinh tế của hắn khó khăn, cho nên cứng rắn lấy tiền lặng lẽ đưa hắn, Tần Đạo Biên chắc hẳn không biết, nếu không Tần Đạo Biên há có thể không ra tay thu hồi một triệu châu kia chứ.

Trương Liệt Thần thấy hắn không mở miệng nói chuyện, việc này chắc chắn là thật rồi, đưa tay ra nói:

"Tiền đâu? Một triệu kia đâu rồi?"

Tiền đâu?

Lâm Uyên còn nhớ bản thân rời khỏi thành Bất Khuyết không lâu, một triệu châu đã cuốn bay theo gió.

Lúc hắn vừa rời khỏi thành Bất Khuyết, trên đường bỗng nhiên gặp đạo tặc, số tiền trên người bị cướp sạch, còn thiếu chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ, may mà gặp được một người thần bí cứu giúp.

Người thần bí ra tay cứu hắn, sau đó còn chữa lành thương thế rồi thu nhận làm đệ tử, dùng thần thông tẩy tủy phạt kinh (thay xương đổi thịt) đúc lại kinh mạch cho hắn, đồng thời giúp bản thân sở hữu tư chất tu hành không tệ, cũng truyền cho mình công pháp ảo diệu.

Phía sau vạch ra một con đường cho hắn, chỉ bảo bản thân đi đến Tiên Đô, trợ giúp thi vào Linh Sơn, sau cùng trở thành học viên của học viên số một Tiên giới.

Người thần bí kia có thể nói đã thay đổi vận mệnh của hắn, nhưng mà đến nay hắn vẫn không biết sư phụ thần bí kia là ai.

Kể từ lần từ biệt năm đó, đến hôm nay vẫn chưa gặp lại.

"Tiểu sạch rồi."

Lâm Uyên nói một câu cho xong chuyện, có một số việc không thể nói cho Thần thúc, sau đó vòng trở lại chuyện chính, nói:

"Có vài chuyện đã qua thì cho qua đi, ta không muốn có mối quan hệ mập mờ với Tần Nghi. Tần gia bên kia chắc hẳn không dám nói ra việc xấu trong nhà, cho nên rất ít người biết chuyện năm đó, ta cũng không cần phải vạch áo cho người xem lưng, phá hỏng danh dự của nàng, ảnh hưởng đến quan hệ giữa nàng và nam nhân khác."

"Nam nhân khác?"

Trương Liệt Thần hỏi ngược:

"Nam nhân khác là sao?"

Lâm Uyên ngẩn người một chút, hỏi:

"Nàng vẫn chưa lấy chồng sao?"

Trương Liệt Thần cảm thấy buồn cười, đáp:

"Gả cho ai đây? Ngươi quên rằng tuổi tác của nàng cũng không chênh lệch mấy so với ngươi, dựa theo pháp lệnh của Tiên giới thì nàng vẫn chưa tới tuổi lấy chồng nha."

Pháp lệnh của Tiên giới là người đủ năm trăm tuổi, mới có thể kết hôn sinh con.

Ban đầu lập ra pháp lệnh này, chính là vì Tiên giới có linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, người bình thường không gặp chuyện ngoài ý muốn, tuổi thọ có thể đạt tới một ngàn tuổi.

Nếu như mọi người cưới sớm rồi sinh nở, đồng thời tuổi thọ được kéo dài, Tiên giới sẽ phải hứng chịu hậu quả đất chật người đông.

Chỉ có cưới gả về sau, nam nữ mới được hợp pháp giao phối, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Một khi cưới gả, hai bên nam nữ sẽ bị pháp lệnh quản lý chặt chẽ, không thể tái hôn lần thứ hai.

Hai bên có thể ly dị nhưng hậu quả chính là không được tái hôn, không được sinh nở, một khi đồng ý ly dị đồng nghĩa với từ bỏ quyền sinh nở.

Đương nhiên, tình yêu năm nữ trước năm trăm tuổi sẽ không bị quản chế, ai muốn thích ai đều được, Tiên Đình sẽ không ngăn cấm, chuyện tình dục rất khó quản lý, trên đời này có mấy người tâm lặng như nước? Không nới lỏng một phần sẽ có ngày lâm nạn.

Một phần nới lỏng này nhìn như mỗi người có quyền lựa chọn một nửa khác cho bản thân, thực chất rất có hiệu quả với việc quản lý dân số.

Thử hỏi nam nữ ván chưa đóng thuyền, có bao nhiêu người ở chung mấy năm mà không chán? Trải qua mấy trăm năm như thế, tình cảm nam nữ phai nhạt dần dần, có không ít chỉ muốn dính tới chữ “tình”, không phải gặp nhau rồi chỉ muốn ở cùng một chỗ, như thế đương nhiên sẽ không kết thành vợ chồng, từ đó có thể quản lý tăng trưởng dân số.

Lâm Uyên giật mình, ngẫm lại Tần Nghi có độ tuổi không sai lệch lắm so với hắn, hỏi ngược:

"Không có bạn trai luôn à?"

Trương Liệt Thần lắc đầu, đáp:

"Trước đó không có, hiện giờ cũng không, kể từ lần đó với ngươi xong, nàng dường như chưa quen ai khác, chắc hẳn bận rộn việc kinh doanh của Tần thị nên không có thời gian."

Lâm Uyên nói:

"Chắc chắn không có chuyện một đời độc thân, tương lai khẳng định phải có. Một lần nữa chạm mặt với Tần Đạo Biên, chuyện này khiến ta cũng khó xử, ta nhất quyết không đi Tần thị."

Trương Liệt Thần nói:

"Ngươi không cần lo về Tần Đạo Biên, lão đã lui rồi. tuổi tác của Tần Đạo Biên cũng không nhỏ, phỏng đoán khoảng chừng thêm trăm năm, tuổi thọ của lão cũng đến hồi kết. Hai trăm năm trước, Tần Đạo Biên đã quyết định nhường chức, lão chỉ có một đứa con gái, đã sớm có ý định đưa nàng lên đoạn đường này. Tần thị của ngày hôm nay, Tần Nghi chính là gia chủ. Nói cách khác, bây giờ Tần Nghi là nữ nhân giàu nhất thành Bất Khuyết, danh tiếng lớn không tưởng nổi, chẳng lẽ ngay cả việc này ngươi cũng không biết sao?"

Nàng đã trở thành nữ nhân giàu nhất thành Bất Khuyết? Lâm Uyên im lặng lắc đầu, hắn đúng là không biết những chuyện này.

Trương Liệt Thần cười ha hả, nói:

"Xem ra ngày đó trong lòng ngươi chỉ có mang ý đồ xấu với Tần Nghi, đơn giản là muốn lợi dụng mà không có một chút tình cảm nào khác, kể từ lúc đi Tiên Đô, một chút cũng không quan tâm đối với Tần Nghi."

Một chút cũng không quan tâm à?

Lâm Uyên càng nghĩ càng xa, nhớ rõ năm đó ban đầu vẫn là quan tâm, sau đó thời gian dài xa cách, hơn nữa mình còn có những việc khác, dẫn đến từ từ quên lãng, kết quả là không còn quan tâm nữa.

Hắn không muốn nói thêm về những chuyện này, nghiêm túc lật xem một lượt danh thiếp trên tay, phát hiện cái tên “Tần Nghi” đúng thật là hội trưởng của thương hội Tần thị.

Hắn ngẩng đầu lên nói:

"Những chuyện kia đã không quan trọng, hiện giờ ta phải trả lại tiền cho nàng. Thần thúc, cho ta vay mượn một triệu châu đi."

Trương Liệt Thần liếc đối phương một cái, nói:

"Ta tìm một triệu châu ở đâu ra chứ?"

Lâm Uyên đáp:

"Bằng vào sự keo kiệt của ngươi, ta không tin ngươi không để dành được một triệu châu trong thời gian dài như vậy, trước tiên ngươi cứ cho ta mượn, về sau ta sẽ mau chóng trả lại cho ngươi."

Thực tế một triệu châu không là gì đối với hắn, số tiền này không phải là không lấy ra được, chỉ là hiện tại không thể trực tiếp lấy ra.

Một triệu châu nói nhiều nhưng cũng không nhiều, nhưng là con số không nhỏ đối với ít người, nhìn vào bộ dáng nghèo nàn của hắn, kết hợp với tình huống trước đó ở Tiên Đô, bỗng nhiên xuất ra nhiều tiền như vậy có chút không hợp tình hợp lý, dễ dàng dẫn đến những phiền phức không cần thiết.

Cho nên hắn cần người khác thay mặt trả trước, hy vọng Thần thúc có thể bỏ ra số tiền này, về sau hắn âm thầm trả lại cho Thần thúc là xong chuyện.

Trương Liệt Thần khoát tay quả quyết cự tuyệt, nói:

"Đừng nói gì mà “mau chóng” với ta, nói chuyện tiền sẽ tổn thương tình cảm. Quy củ của ta là không cho bất cứ người nào vay mượn. Đừng nói là ta có, thật sự có thì ta cũng không dám cho ngươi mượn. Lúc nãy ta tiễn nàng ra cửa, nàng đã cảnh cáo ta không được nhúng tay vào chuyện này.

Ngươi chắc hẳn cũng biết ở Tiên giới, y quán nhỏ như ta rất khó làm ăn. Nhất Lưu quán của ta có được như ngày hôm nay, chính là vì nàng luôn ủng hộ. Nguyên nhân có lời nói của nàng, toàn bộ nhân viên Tần thị bình thường có ôm đau gì đó, trước tiên đều đến Nhất Lưu quán ta. Nếu như ta dám không nghe lời của nàng, đừng nói là cắt đứt làm ăn với ta, năng lực của nàng ở thành Bất Khuyết rất lớn, muốn xử lý ta bất quá cũng chỉ cần một câu mà thôi. Nàng chỉ cần mở lời, chắc chắn sẽ có người đến gây sự.

Nàng có thể ổn thỏa ngồi ở vị trí nhà giàu số một thành Bất Khuyết, ngươi cho rằng chỉ là bình hoa trong nhà? Ta khuyên ngươi đừng có làm chuyện gì ngu ngốc, cúi đầu chấp nhận số mệnh đi, một khi chọc giận nàng thì ngươi có chạy đằng trời, cũng không cách nào an ổn ở thành Bất Khuyết, ngay cả chỗ này của ta cũng không dám nhận ngươi.

Nếu như nàng ghi hận chuyện năm đó, nói một câu thật lòng, ngươi cho rằng chỉ cần trả tiền là sẽ xem như không có chuyện gì sao?"

Lâm Uyên nhíu mày không nói.

Trương Liệt Thần chuyển ánh mắt xuống vết thương trên đùi đang chảy máu đầm đìa của hắn, nói:

"Phong Ma Chậm, mặc cho ngươi thi pháp áp chế cũng vô dụng, càng lâu dài thì tu vi bị phong ấn càng nhiều, có còn muốn trị hay không? Nếu muốn thì mau cấp tốc, qua bên kia ngoan ngoãn nằm xuống."

Gã đưa tay chỉ vào chiếc giường đơn bên kia trong phòng khám và chữa bệnh.

Lâm Uyên quay người, bước chân khập khiễng tới bên giường, trèo lên rồi nằm xuống.

Trương Liệt Thần đi một lúc rồi trở về, bên tay ôm một cái hồ lô màu đen, đứng trước mặt Lâm Uyên đang nằm ngang, một lần nữa nhắc nhở nói:

"Biện pháp cứu chữa của ta sẽ khiến cho tu vi bị phong ấn của ngươi cùng lúc biến mất, nhiều năm khổ tu của ngươi bị tổn thất hơn phân nửa, ngươi thật sự muốn ta ra tay sao?"

Lâm Uyên bình tĩnh nói:

"Làm đi."

Trương Liệt Thần:

"Quá trình sẽ rất đau khổ, cố gắng nhịn."

Lâm Uyên "Ừm" một tiếng.

Trương Liệt Thần bước lại vị trí vết thương ở chân của hắn, mở nắp bình hồ lô màu đen, trong hồ lô lập tức truyền ra một tiếng “ong ong”, sau đó có một đoàn khí màu xanh trào ra, lượn lờ trong phòng khám và chữa bệnh. pháp nhãn của Lâm Uyên thấy rõ không phải một đoàn khí màu xanh, thay vào đó là một vô số phi trùng nhỏ đến gần như ngay cả pháp nhãn cũng khó lòng nhìn rõ, rốt cuộc không biết nó là thứ gì.

(Pháp nhãn: ánh mắt có chứa thần thông)

Trương Liệt Thần một tay ôm hồ lô, một tay thi pháp dẫn dắt, sau đó dần điều khiển được hướng bay của đoàn khí màu xanh kia.

Sau khi khống chế đoàn khí màu xanh mượt mà, gã chợt chỉ thẳng vào hướng vết thương trên đùi của Lâm Uyên.

Đoàn khí màu xanh như trường xà bay nhào xuống dưới, chui vào trong vết thương, hình ảnh tựa như vết thương hút đoàn khí màu xanh vào trong.

"Hự. . ."

Lâm Uyên phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, cả người không thể không run rẩy.

Trương Liệt Thần nói:

"Những con côn trùng nhỏ này sẽ chui vào trong dòng màu và kinh mạch của ngươi, từ đó ăn mòn Phong Ma Chậm trong cơ thể ngươi, không cần phải thi pháp chống cự làm gì."

Lâm Uyên nghe lời từ bỏ chống cự, mặc dù trước đó hắn đã được nhắc nhở, tâm lý cũng có sự chuẩn bị nhưng vẫn không cách nào tưởng tượng, đau đớn có thể kịch liệt đến mức như thế.

Dựa theo đoàn khí màu xanh chui vào toàn bộ vết thương, thâm nhập vào trong cơ thể, cả người Lâm Uyên run rẩy càng thêm dữ dội, mồ hôi tuôn ra như suối, hai tay nắm thật chặt thành giường, thân thể dần trở nên căng cứng.

Trương Liệt Thần bỗng dưng ra tay, một ngón tay chỉ vào trên người Lâm Uyên, khiến mắt hắn trợn lên tròng trắng, cái đầu lệch một bên, hôn mê tại chỗ. . .

Ban đêm, ngọn núi cao nhất trong thành Bất Khuyết có đèn đuốc sáng trưng, nơi này chính là phủ thành chủ.

Sau khi Hoành Đào đưa tiễn Chu Lỵ, hắn ta đi vào trong chủ điện, nói với Lạc Thiên Thần:

"Thành chủ, bên phía Tiên Đô truyền về tin tức, nội tình của La Khang An đã thăm dò hoàn tất."

Lạc Thiên Hà cầm lấy một bản kế hoạch trên tay, đây là Chu Lỵ đưa cho lão.

Chu Lỵ không để cho lão phải thất vọng, kể từ khi người tới, kể hoạch xây dựng truyền thông cho thành Bất Khuyết cũng dẫn hoàn thiện.

Lạc Thiên Hà nghe vậy ngẩng đầu, hỏi:

"Có tình huống gì khác thường sao?"

Hoành Đào quay người đi đến phía trước một cái bàn, đặt một cái mâm tròn ở trên bàn rồi nhấn một cái, sau đó lấy ra một tinh thể hình lăng trụ cắm vào trong mâm, trong chớp mắt có một tia sáng bắn ra, hình ảnh hiện lên có đám người đang đánh nhau kịch liệt, tiếng nổ vang lên không ngừng.

Lạc Thiên Hà rất quen thuộc đoạn hình ảnh này, đoán chừng hiện giờ người ở Tiên giới không ai không biết, đây là hình ảnh dư nghiệt tiền triều tấn công Tiên Đô.

Hoành Đào điều chỉnh tốc độ phát ra, kéo nhanh đến đoạn có hai bóng hình cao lớn đang giao chiến rồi mới thả về tốc độ bình thường.

Hai luồng tia sáng nhanh như tia chớp, mạnh mẽ đâm vào nhau, uy lực cực kỳ khủng bố, dẫn đến hư không xung quanh có dấu hiệu sụp đổ, mặt đất bên dưới rung động mãnh liệt, có thể nói là trời sụp đất lở chân chính, thanh thế lớn đến mức khó diễn tả bằng ngôn từ.

Hình ảnh dừng lại khi hai luồng tia sáng đâm vào nhau, có thể thấy rõ ràng là hai cái Cự Linh Thần đang giao chiến ác liệt.

Một tôn Cự Linh Thần có gương mặt giống như Ngọc Diện lang quân, trên đầu đội trâm cài vàng tím, chân mang giày đạp mây, trên người khoác lên giáp vàng kim, cầm trong tay là Phương Thiên Họa Kích, tạo hình uy phong lẫm liệt chính là đệ nhất Chiến Thần Dương Chân của Thiên Đình, hay còn được gọi là Nhị gia.

Tôn Cự Linh Thần này dường như cho thấy gương mặt thật của Nhị gia, đồng thời chính là Tiên Đình luyện chế Cự Linh Thần riêng biệt cho Nhị gia.

Đại quân Cự Linh Thần của Tiên Đình, phần lớn có bề ngoài giống nhau như đúc, chỉ có những thành viên cấp bậc nhất định mới được vinh hạnh chế tạo riêng biệt.

Cự Linh Thần tới chiến đấu rõ ràng không phải hình dáng của chủ nhân, dùng màu đen làm chủ sắc, tạo hình bề ngoài lộ vẻ không bị ràng buộc cùng với thảnh thơi, trên mi tâm có đường vân giữa trán của hổ già, một chữ "Vương" ẩn ẩn hiện hiện, cầm trong tay là một cây Bá Vương Thương, người này chính là một trong mười ba Thiên Ma - Bá Vương!

Lưỡi nhọn của Bá Vương Thương dường như muốn phá cái đầu Cự Linh của Nhị gia, nhưng mà bị Phương Thiên Họa Kích của Nhị gia giữ chặt.

Trong lúc hai người đang giằng co, một tôn Cự Linh Thần không biết từ đâu ra, nhân cơ hội tung ra một cước đạp Cự Linh Bá Vương bay ra ngoài.