Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 94: Một chiếc xe ngựa




     Ngày hôm sau.

Lúc sáng sớm.

Tô Đình ra ngoài từ rất sớm, dùng tiền mua lại một chiếc xe ngựa, trang trí không thể nói là hoa lệ, nhưng cũng mộc mạc đơn giản, chủ yếu vẫn là khá chắc chắn.

Chỉ là giá tiền chiếc xe ngựa này cũng khiến Tô Đình đau lòng đến nửa ngày.

Bởi vì luật lệ Đại Chu nghiêm ngặt, giá ngựa rất đắt, mà chiếc xe ngựa này cũng có thể xưng được là có giá trị không nhỏ.

Kỳ thực ngựa này cũng còn không thể tính là liệt ngựa lương câu, chỉ tính là ngựa bình thường, mà thùng xe kia cũng không thể nói là hoa lệ cao cấp, nhưng chỉ như vậy cũng đã tốn tới mười lượng bạc. . . Phải biết là ở thế đạo này, dùng tiền mua một nha hoàn, cũng không cần nhiều tiền như vậy.

"Đừng nói là thời loạn lạc, dù là thời thái bình thịnh thế, cũng vẫn là mạng người còn rẻ hơn so với ngựa."

Tô Đình phun ra một ngụm khí, trong lòng thầm nói: "Chỉ là một chiếc xe ngựa, còn đắt hơn mua một thị nữ xinh đẹp. . . Nếu là một con ngựa tốt thượng đẳng, đổi một thùng xe hoa lệ, có lẽ còn phải dùng tới cả số tiền mà Trần Hữu Ngữ tích trữ nửa cuộc đời mới đủ."

Những chiếc xe ngựa này, bởi vì luật lệ Đại Chu nghiêm mình nên vô cùng đắt giá, kỳ thực ở bản địa Lạc Việt quận, cũng ít có người buôn bán, đa số là cho thuê thôi.

Hơn nữa, những điền trang nuôi ngựa vốn không phải sinh ý của bách tính bình thường ở Lạc Việt quận, những nhà làm về sinh ý này ở Lạc Việt quận cũng chính là mấy đại tộc như Tôn gia, Vương gia, Đường gia vân vân, mới dùng để thay đi bộ, hoặc là buôn bán, hoặc là cho thuê.

Ngoài ra, những người từ nơi khác đến, hoặc là người đi đường, hoặc là đội buôn, thường sẽ bởi vì các loại tình huống mà thuê hoặc buôn bán xe ngựa.

. ..

"Đệ biết điều khiển xe ngựa này sao?"

Biểu tỷ đi ra, khẽ nhíu trán lại, hỏi một câu: "Nếu mà không biết, còn phải mời phu xe, bởi vậy mà tốn quá nhiều tiền. . . Hay chúng ta trả hàng thôi?"

Tô Đình sờ sờ má, không nói gì, than thở: "Tỷ, ta nói ba lần rồi, ta mua xe ngựa ở điền trang, đã học làm sao để điều khiển xe ngựa. . . Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng với thông minh tài trí của ta, tỷ cũng biết thiên phú tuyệt đỉnh của ta rồi, chỉ một lúc là học được thôi, đó là chuyện hoàn toàn không thành vấn."

Hắn biết vì chiếc xe ngựa này mà biểu tỷ từ trước đến giờ luôn tiết kiệm đã đau lòng không ngớt.

Dù hắn không có nói rõ giá tiền của chiếc xe ngựa này, nhưng biểu tỷ cũng biết ở Lạc Việt quận này, xe ngựa là vật mà người bình thường tuyệt đối không thể dùng để thay đi bộ.

"Đệ đấy. . ."

Tô Duyệt Tần hít một tiếng, vô cùng bất đắc dĩ.

Trong suy tính lúc đầu của nàng, lần này nàng cùng tiểu Đình đi đường, chính là phải đi bộ, lặn lội đường xa, vượt qua ngàn dặm đường xá này.

Nhưng ai ngờ tiểu Đình còn chưa được sự đồng ý của nàng lại dám tiêu một số tiền lớn để mua lại một chiếc xe ngựa.

Tô Đình nhìn vẻ mặt nàng như vậy, cười hì hì nói: "Thế này thì có gì mà đau lòng? Chúng ta cũng không thể thực sự đi bộ ngàn dặm được?"

Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, giống như muốn nói là nàng có thể.

Tô Đình thấy thế, đầu tiên là khụ tiếng, nói: "Tỷ, tỷ xem mùa này đi, thời tiết thay đổi khó lường, có lúc thì nắng như đổ lửa, có lúc lại mây đen mưa rào, chúng ta đã có tiền này, cũng không thể một đường chịu khổ đi."

"Đi bộ ngàn dặm không chỉ mệt nhọc, còn tốn thời gian dài, hơn nữa chúng ta mang nhiều hành lý như vậy, phải đi một đoạn đường dài như thế, không phải muốn lấy mạng người ta à?"

"Còn nữa, dù đi đường không tìm được chỗ trọ, chúng ta vẫn còn có thể ở trong xe ngựa, không đến nỗi phải ngủ ngoài trời hoang dã, như vậy không chỉ bị khổ, không chừng còn gặp nguy hiểm."

"Ví như sài lang hổ báo gì đó?"

Nói xong, Tô Đình nhìn biểu tỷ một cái, lại nói một câu: "Lại ví dụ như. . . Trên đường có kẻ xấu ngẫu nhiên nhìn thấy chúng ta mà nổi lên ác ý?"

Vừa nói lời này, trong lòng Tô Duyệt Tần cũng không khỏi có chút cuống quít.

Tô Đình thấy thế, vội tiếp tục mở miệng, nói: "Nếu chúng ta ngủ mấy lần trên xe ngựa, tiền dừng chân thuê trọ cũng sẽ bớt đi, cũng coi như ngang với tiền mua xe ngựa đấy."

"Hơn nữa, chúng ta ngồi xe ngựa, đi sớm về sớm, sớm giải quyết hàn khí trên người tỷ, còn có thể về sớm một chút để mở cửa hàng, kiếm thêm nhiều tiền một chút. . . Hơn nữa sau khi trở về, xe ngựa này lại không phải không còn, cùng lắm đến lúc đấy chúng ta lại bán qua tay."

Sau khi nghe Tô Đình nói như thế, Tô Duyệt Tần cũng có cảm thấy có lý, chỉ là nàng nhìn chiếc xe ngựa này, lại không khỏi buông tiếng thở dài, nói: "Nhưng tiến của chúng ta nào có nhiều như vậy, đệ nghĩ thế nào mà lại muốn mua chiếc xe ngựa này?"

Tô Đình cười nói: "Trong nhà chúng ta không phải còn có chút ngân lượng sao, cộng với lần này kiếm được nửa năm tiền thuê cửa hàng, coi như cũng không đáng lo."

Tô Duyệt Tần nhíu mày nói: "Vậy cũng không đủ mà."

Tô Đình cũng không thể nói thẳng là tiền từ nhà Trần Hữu Ngữ sát vách, chỉ đành cười nói: "Lần trước còn giả vờ giả vịt cùng Vương công tử kia, khi đó ta thuận tay kiếm của hắn ta một bút, bây giờ vẫn chưa xài hết, hơn nữa lần này có tiền thuê cửa hàng nửa năm, cũng miễn cưỡng coi như đủ."

"Đủ tiền dùng để mua xe ngựa, vậy tiền tiêu trên đường thì phải làm sao?"

"Ta tự có biện pháp, không đói bụng được đâu. . ."

Tô Đình nói như vậy chính là sợ biểu tỷ tiếp tục hỏi, lại vội nói rằng: "Tùng lão còn đang đợi, chúng ta mau mau khởi hành, khi đi qua thần miếu còn muốn từ biệt Tùng lão nữa."

Nghe vậy, Tô Duyệt Tần cũng không dám trì hoãn sợ thất lễ với trưởng bối, để Tùng lão đợi lâu, nên cũng không hỏi nữa.

Hai người cũng không có bao nhiêu gia sản, chỉ có vài bộ quần áo thôi, biểu tỷ suy nghĩ chu đáo, còn chuẩn bị mấy bộ quần áo dầy, đề phòng khi thời tiết chuyển lạnh. Mà Tô Đình đã chuyển hết đồ vật của chính mình lên trên xe rồi.

Tỷ đệ hai người chuyển đồ một lúc đã thu thập thỏa đáng.

Sau khi đỡ biểu tỷ lên xe, Tô Đình vận chuyển Chân khí, vỗ một chưởng lên trên người con ngựa kia, Chân khí vờn quanh, đề phòng động tác không đúng khiến nó mất khống chế.

"Đi thôi."

Tô Đình không dám giục ngựa quá nhanh, để tránh chuyện biểu tỷ lần đầu ngồi xe sẽ không quen.

Nhưng sự thực chứng minh là hắn lo xa rồi, lần đầu biểu tỷ ngồi lên xe ngựa, dù tính tình nàng luôn trầm tĩnh, nhưng cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, cũng không có dấu hiệu say xe gì.

. ..

Tới gần thần miếu.

Hôm nay tín đồ túm năm tụm ba, cũng không coi là nhiều.

Tùng lão giải thăm cho mấy mấy, sau đó thoái thác là hôm nay không khỏe.

Mà ở trong mắt những người khác, bản lĩnh đoán thăm của người coi miếu thật sự rất cao, nhân vật cao thâm như vậy, mỗi ngày đoán thăm cũng phải có hạn chế, nên cũng không nhiều lời.

Quy củ đoán thăm của người ta đặt ở đây, nếu phá vỡ quy củ này, không chắc đã là chuyện tốt.

Sau khi thoái thác như vậy, Tùng lão đã nhàn rỗi, chậm rãi đi ra cửa miếu.

Mới ra cửa miếu đứng chốc lát.

Chỉ một lúc sau, từ xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.

Tùng lão nhẹ giọng nói: "Tô Đình đến rồi."

Thanh Bình chỉ nghe tiếng vó ngựa, chưa thấy người tới, nói: "Đây là tiếng xe ngựa?"

Nếu không phải Tùng lão nhắc nhở, hắn ta cũng chỉ nghĩ tiếng xe ngựa này là của tín đồ thôi. . . Dù sao trong số các tín đồ, cũng không đơn thuần chỉ là bách tính khốn cùng ở Lạc Việt quận, đương nhiên là không thiếu gia đình giàu có.

Bây giờ nghe Tùng lão nói thế, Thanh Bình lập tức hiểu rõ.

"Tên gia hỏa phong tao."

Thanh Bình méo mặt, mới nói một câu như vậy, chỉ thấy ở khúc quanh đường phố bên kia có ra một con ngựa.

Đó là một con ngựa cao lớn, phía sau lôi kéo một chiếc xe.

Mà người lái xe rõ ràng là Tô Đình.

Chỉ thấy con ngựa kia thở phì phì rồi chuyển một vòng.

Chiếc xe ngựa kia chậm rãi đi về thần miếu bên này.

Tô Đình ngồi ngoài đánh xe, ý cười ngâm ngâm, từ từ đi đến gần.

Tùng lão chắp hai tay sau lưng, nhìn xe ngựa đến gần, lạnh nhạt nói: "Ngươi ngược lại cũng đúng là biết hưởng thụ, còn mua một chiếc xe ngựa."

Tô Đình xuống xe, cúi chào rồi cười nói: "Ngàn dặm đường xa, lại mang theo cả hành lý, cũng không thể đi bộ chứ? Mua xe ngựa, đi cũng nhanh, về cũng nhanh, ngài xem buồng xe này, trên đỉnh có mái che, ba mặt đóng kín, còn có thể che gió chắn mưa."

Tùng lão vô cùng bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.

Thanh Bình đang muốn nói hắn một câu, bây giờ Tô gia còn phải nghèo túng sống qua ngày mà dám tiêu xài như thế, nhưng hắn ta lại chợt nhớ tới kẻ này vừa trộm bạc mà Trần Hữu Ngữ tích trữ nửa cuộc đời, rồi lại không biết đã trộm bảo bối gì của Tôn gia nữa, nhất thời không có lời gì để nói.

Đúng lúc này, một bàn tay tinh tế nhấc màn xe lên.

Tô Đình vội đưa tay, đỡ lấy biểu tỷ.

Tô Duyệt Tần xuống xe, tiến về trước, dịu dàng thi lễ, nói: "Tham kiến Tùng lão."

Tùng lão gật gật đầu, nói: "Chuyện về nha đầu ngươi, lão phu cũng biết, hôm nay lên đường sẽ thuận buồm xuôi gió."

Tô Duyệt Tần mỉm cười nói: "Đa tạ Tùng lão chúc lành."

Tùng lão hơi gật đầu, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Lão phu có chuyện muốn nói với ngươi."

Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Vãn bối cũng có một vật muốn cho tiền bối."