Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 86: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư ( 1)




     Tôn gia.

Hai con sư tử đá vẫn uy vũ hùng tráng như cũ, trông rất sống động.

Nhưng bầu không khí bên trong không giống lúc trước.

Không khí nặng nề lúc trước đã biến mất, bây giờ giống như đã có thêm sinh khí mới vậy.

Bởi vì Tôn gia chủ tỉnh lại lần thứ hai trong hôm nay.

Mấy ngày trước gia chủ lúc ngủ lúc tỉnh, chỉ có thể mượn vào thuốc thang, nhưng sau đó thuốc thang cũng vô dụng, gia chủ ngủ say nhiều ngày, sau khi được trung niên nho sinh kia chế thuốc điều dưỡng, sáng sớm hôm nay, trung niên nho sinh kia lại thi pháp, gia chủ đã thực sự tỉnh táo lại.

Từ trên xuống dưới Tôn gia đều vui mừng khôn xiết.

. ..

Trong viện.

Cây xanh râm mát, ao nước dập dờn.

Trên bàn đá bày một bình trà, mấy đĩa bánh ngọt.

Sắc mặt Tôn gia chủ vẫn có chút tái nhợt, tinh thần có chút uể oải suy sụp, nhưng dù sao cũng đã tỉnh táo lại, ông ta nhìn về phía trung niên nho sinh trước mắt này, thấp giọng nói: "Đa tạ Tần Tông chủ cứu giúp, nếu không mạng già của Tôn mỗ đã ném đi như vậy."

Trung niên nho sinh giơ chén trà lên, uống một hớp, lạnh nhạt nói: "Chỉ là hồn ly phách tán mà thôi, chứ không phải hồn bay phách lạc, việc này cũng không tính việc khó đối với bản tọa."

Hồn ly phách tán khiến người ta hôn mê, nhưng không có cái gì nguy hiểm đến tình mạng.

Hơn nữa ba hồn bảy vía của Tôn gia chủ còn thuộc phạm trù phàm nhân, nên cũng không khó tụ hợp lại, để ông ta tỉnh táo.

Tôn gia chủ không hiểu hồn ly phách tán và hồn bay phách lạc có gì khác nhau, để tránh gây ra chuyện cười nên ông ta vội đứng dậy, tự mình châm trà, lại âm thầm đánh giá.

Nho sinh này chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt sâu thẳm, khí chất thoát tục, nhưng dù khí chất trên người hay quần áo của người này giống như thư sinh ở Trung Thổ, nhưng từ thể trạng tướng mạo thì vẫn có thể thấy được dấu vết không giống người Trung Thổ, diện mạo hơi thô kệch, thể trạng khá cường tráng.

Tôn gia chủ biết vị Tần Tông chủ này tuy nhìn có vẻ như trung niên, nhưng kì thực tuổi tác không thấp hơn mình, chỉ vì tu hành thành công, có thuật trú nhan nên mới có vẻ trẻ tuổi như vậy.

Cũng chính bởi vì như vậy, ông ta mới không dám tự xưng là lão phu, mà xưng là Tôn mỗ.

Đúng lúc này, đại quản sự vội vã chạy đến, cúi chào trung niên nho sinh trước rồi mới thấp giọng nói với gia chủ: "Gia chủ muốn nguyên liệu nấu ăn quý giá đã được vận chuyển đến rồi."

"Rất tốt."

Tôn gia gia chủ phất tay nói: "Lệnh cho bếp trưởng nhanh chóng xử lý, lúc trước ta bị bệnh liệt giường, không thể nghênh đón từ xa, không thể mở tiệc đón gió tẩy trần, đã đánh mất lễ nghi, hôm nay ta đã tỉnh thì phải bù đắp mới được."

Đại quản sự nghe phân phó xong mới cáo lui.

Mà vị Tần Tông chủ kia vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như trước.

"Lần này bản tọa đích thân đến đây, chắc ngươi cũng biết được nguyên nhân?" Tần Tông chủ lạnh nhạt nói.

"Có thể suy đoán một chút." Tôn gia chủ rùng mình.

"Chuyện về Âm Cửu, ngươi nói tỉ mỉ một lần cho bản tọa nghe." Tần Tông chủ thuận miệng nói.

"Chuyện này. . ."

Tôn gia chủ trầm ngâm một lát, như đang sắp xếp ngôn ngữ, hồi lâu sau mới nói: "Âm Cửu tiểu hữu đúng là đã tới, nhưng sau đêm đó thì hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa, sau đó ta mới đoán ra là hắn gặp nạn."

Tần Tông chủ bình tĩnh nói: "Trước đó Âm Cửu có hành động gì không?"

Tôn gia gia chủ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Âm Cửu tiểu hữu dù sao cũng là người tu hành, ta chỉ là một người phàm tục, sao dám hỏi đến chuyện của hắn?"

Ánh mắt Tần Tông chủ hơi ngưng tụ, trong lòng cũng biết tính tình Âm Cửu kiêu ngạo, thường bắt người luyện cổ, từ trước đến giờ luôn coi người bình thường là giun dế, đương nhiên sẽ không tình nguyện để phàm nhân hỏi chuyện hắn.

Không chỉ là Âm Cửu, toàn bộ trên dưới tông môn, đệ tử trưởng lão, thậm chí là x tông chủ như hắn ta đều như vậy.

Người tu hành vốn là ngự trị giun dế ở phàm trần tục thế.

Nếu không phải lúc trước bản môn cùng Tôn gia có chút dây dưa, thì sao hắn ta có thể để ý tới một gia tộc ở phàm trần tục thế này?

"Âm Cửu chỉ là đệ tử tầm thường, dù có chết cũng không coi là chuyện lớn."

Tần Tông chủ chậm rãi nói rằng: "Nếu như chỉ Âm Cửu chết thì bản tọa cũng không cần từ nơi xa vạn dặm đi tới Trung Thổ, nhưng ngươi có biết, Âm Cửu vừa chết, trên người hắn có một bảo bối cũng hóa thành tro tàn, thậm chí khiến sư phụ Âm Cửu bị thương, cũng chính là trưởng lão của bản môn."

"Việc này. . ."

Tôn gia gia chủ ngơ ngác, cả kinh nói: "Tại sao lại như vậy?"

Tần Tông chủ liếc mắt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Ngươi cũng không cần quá mức cuống quít, bản tọa phân rõ thị phi, còn không đến mức vì chuyện này mà diệt Tôn gia. Thế nhưng bản tọa đích thân đến đây, chính là muốn thẩm tra việc này, ân sư của Âm Cửu cùng bản tọa có giao tình không cạn, lần này bản tọa vượt xa vạn dặm mà đến chỗ này, cần phải tra ra tất cả."

Tôn gia chủ đột ngột sinh ra hoảng sợ.

Ông ta biết người trong tu hành thường coi phàm nhân trên thế gian là kiến hôi, mà mặc dù ông ta có thể thỉnh cầu người tu hành, cũng chỉ dựa vào tình cảm do tổ tiên lưu lại.

Nhưng tình cảm dù sao cũng sẽ có hạn, đối phương cũng không tính quá coi trọng, bằng không cũng không chỉ phái Âm Cửu đến đây trợ giúp ông ta.

Bây giờ đối phương không chỉ mất đi một đệ tử, một vị trưởng lão còn bị thương, nếu thật sự bàn về tội, Tôn gia sợ là sắp gặp đại nạn.

"Đúng rồi. . ."

Tôn gia chủ dường như nhớ tới cái gì, giống như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, vội nói rằng: "Ngày Âm Cửu đến đây, ở Lạc Việt quận có một nữ tử bị người ta nói là trúng tà, đại phu không dám trị, cuối cùng đưa tới thần miếu, mới cứu sống được nàng."

Tần Tông chủ nâng chén uống một hớp, nói: "Âm Cửu hành sự từ trước đến giờ luôn tùy tiện, nếu nói hắn ngẫu nhiên nảy lòng tham, hạ cổ độc cũng chẳng có gì lạ."

Uống xong ngụm nước trà, hắn ta mới không nhanh không chậm nói: "Nữ tử kia là ai?"

Tôn gia chủ thấp giọng nói: "Dưỡng nữ của Tô gia, mà đệ đệ của nàng chính là thiếu niên mà ta muốn mời Âm Cửu luyện thành tinh huyết."

Tần Tông chủ trầm ngâm nói: "Chính là thiếu niên ngươi gặp trước khi hồn ly phách tán kia?"

Tôn gia chủ khẽ gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, lại nói: "Hắn từng vỗ vỗ vai ta hai lần, thị vệ của ta vốn muốn ngăn cản, nhưng trên tay hắn lại nổi lên một luồng gió, làm thị vệ vốn có sức đủ để đánh vỡ bia nứt đá lại không ngăn được tay của hắn. Lúc đó ta vốn không có suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này nghĩ lại thì có lẽ hắn là người tu hành, mà lần này ta mê man, sợ là cũng do tà thuật của hắn."

"Thật sự như vậy?"

Tần Tông chủ lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta, nói rằng: "Ở mảnh đất nhỏ này, có thể dưỡng ra một thiếu niên có bản lĩnh thi pháp? Ngoài những đại phái đệ tử kia, tán tu tầm thường dù có tu hành từ trong bụng mẹ, bây giờ cũng chưa chắc có bản lĩnh này."

Tôn gia chủ bị hắn ta nhìn mà hoảng hốt, không khỏi thấp giọng nói: "Cũng có lẽ hắn âm thầm bái vào đại môn phái gì đó."

Tần Tông chủ cười lạnh một tiếng, nói: "Dù có bái vào đại phái, cũng không phải một sớm một chiều là có thể tu thành pháp này, nếu hắn tu hành từ thuở nhỏ, như vậy năm đó sao ngươi có thể cướp đi cửa hàng của Tô gia?"

Tôn gia chủ nhất thời nghẹn họng.

Tần Tông chủ nhấp ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống, nói: "Ngươi là một lão cáo già, nhưng mưu ma chước quỷ không cần áp dụng với bản tọa, ngươi muốn lừa bản tọa đi giết hắn, không sợ bản tọa làm thịt ngươi trước sao?"

Tiếng nói vừa dứt, bỗng một tiếng vang giòn.

Nơi chén trà rơi xuống, bàn đá đột nhiên hiện lên vết nứt như mạng nhện.

Tôn gia chủ cả kinh, lộ ra vẻ ngơ ngác, run giọng nói: "Tông chủ hiểu lầm, Tôn mỗ tuyệt đối không dám nói nửa câu nói dối."

Tần Tông chủ chậm rãi nói: "Nếu nói như vậy, ngươi không có ý muốn điều động bản tọa?"

Tôn gia gia chủ đứng dậy, vội thi lễ nói: "Tôn mỗ chỉ là một người phàm tục, sao dám điều động nhân vật thần tiên như tông chủ?"

Ông ta vừa nói xong, đã thấy vị Tần Tông chủ kia khẽ cong khóe miệng, hiện ra nụ cười như có như không.

Tôn gia chủ rùng mình, mới nói: "Chỉ có điều lần trước thỉnh cầu Âm Cửu tiểu hữu ra tay, tru diệt người này, luyện làm tinh huyết, để giải mối hận trong lòng, đáng tiếc không thể đắc thủ, lần này quả thật có tâm mời tông chủ ra tay."

Ông ta nói xong lời này lại phát hiện, nụ cười trên mặt Tần Tông chủ dần dần biến thành vẻ khinh thường.