"Giao dịch?"
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, nói: "Vãn bối có thể dùng vật gì để giao dịch với Tô gia ở Khảm Lăng?"
Tùng lão nói: "Dựa vào hộp ngọc trong tay ngươi."
Nói xong, Tùng lão hơi xuất thần, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Lần trước ta đã nói với ngươi, hộp ngọc trong tay ngươi là dùng ngọc bài sáu mặt, do thợ thủ công tinh tế tạo thành, mà sáu mặt ngọc bài này là vật mà các đời Tô gia coi trọng nhất."
Tô Đình khẽ gật đầu, lúc trước hắn thu được hộp ngọc, đã từng đưa tới thần miếu, khi đó Tùng lão thấy hộp ngọc kia, đúng là đã nói lời nói này, chỉ là lúc đó hắn vẫn không có cảm giác mình sẽ dây dưa quá nhiều cùng Khảm Lăng Tô gia, nên cũng không để ý nhiều.
"Năm đó lão phu kết bạn với Tô gia lão quỷ kia, thường nghe lão nhắc tới việc này, cũng biết lão luôn vô cùng tiếc nuối chuyện này, thậm chí lão đã bắt đầu hoài nghi đối với việc mà tổ tiên lưu truyền lại này."
"Mà theo lời lão nói, tổ tiên Tô gia ở Khảm Lăng, cho rằng ngọc bài ở ngay trong tộc, không thể thất lạc ở bên ngoài, ở trong tộc từng đưa ra lời hứa rằng nếu như có ai tìm được sáu mặt ngọc bài này, thì sẽ được ban thưởng cực kỳ phong phú."
Nói xong, Tùng lão nhìn về phía Tô Đình, nói: "Lời này đã gây ra động tĩnh thật lớn ở Tô gia."
Tô Đình hơi suy tư một lúc rồi, mới nói: "Gây ra động tĩnh? Nhưng việc này cũng đã là rất nhiều năm trước rồi? Bây giờ Tô gia ở Khảm Lăng chưa chắc đã coi trọng ngọc bài này như vậy."
Tùng lão khẽ mỉm cười, khoát tay nói: "Ngươi còn trẻ, không hiểu đại tộc truyền thừa như Tôn gia cùng Tô gia, bọn hắn luôn chú trọng lời nói cùng sự vật mà tổ tiên lưu lại."
"Lão phu quen biết Tô gia lão quỷ kia, biết tính tình của lão, cũng biết suy nghĩ của lão, chỉ cần sáu mặt ngọc bài này về đến trong tay lão, dù ngươi đòi lão phần thưởng nhiều gấp đôi, lão cũng sẽ cắn răng chấp nhận."
"Ngươi đi Khảm Lăng trước, lão phu lại viết một bức thư giao cho lão quỷ Tô gia kia, giúp ngươi dùng sáu mặt ngọc bài để đổi lấy phần thưởng."
"Theo điều kiện lúc trước Tô gia đưa ra, này sáu mặt ngọc bài có thể nói là có giá trị liên thành, mặc dù ngươi chỉ cần Liệt Nguyên Hỏa Mộc, nếu đổi được cũng đủ để đổi hai mươi cây kỳ dược."
Nói tới đây, Tùng lão nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Hai mươi cây dược liệu, có thể cho biểu tỷ ngươi dùng trong hai năm."
Tô Đình nghe vậy, gật đầu nói: "Được."
Thanh Bình đứng ở một bên lẳng lặng nghe, nghe hai người nói đến chỗ này, không khỏi hỏi: "Nếu như Tô gia ý thế bắt nạt người thì sao?"
Tô Đình nở nụ cười tiếng, ánh mắt bình thản.
Tùng lão liếc mắt nhìn hắn, mới ngẩng đầu nhìn tới Thanh Bình, nói: " Tô gia ở Khảm Lăng có gốc gác không kém Tôn gia, ngươi cho rằng hiện nay Tôn gia ở Lạc Việt quận là uy hiếp đối với Tô Đình, nên Tô gia cũng là quái vật khổng lồ?"
Thanh Bình nghe vậy, vội đáp: "Đệ tử không có ý nghĩ này."
Tùng lão không để ý lắm, chỉ cười nói: "Nếu hắn là đạo nhân tầng hai bình thường, có lẽ không sánh được với đại tộc một phương, nhưng hắn có Ngũ Hành Giáp, khi chính diện tranh đấu cũng không thua gì một Đại tông sư võ đạo, so với lão phu còn cao hơn một bậc. Dù là Tôn gia hay Tô gia, đều không đấu lại hắn. . ."
Nói xong, Tùng lão nhìn về phía Tô Đình, nói: "Chỉ là phía trên có Ty Thiên giám, người tu đạo chúng ta không thể làm bất kì chuyện ác nào ở thế tục, thế nhưng nếu trong chốn thế tục có người chủ động vi phạm thì cho phép tự vệ."
Tô Đình nghe vậy, nở nụ cười nói: "Theo như lời Tùng lão nói thì trước khi ta đi, cũng có thể thuận tiện giải quyết Tôn gia, về sau cũng không cần lo lắng gì."
"Lớn mật."
Tùng lão quát: " Điều lệ của Ty Thiên giám cho phép chúng ta tự vệ, nhưng không cho chủ động ra tay giết chóc, càng không thể hiển pháp trên thế gian, gây ra loạn tượng. Lần trước ngươi giết Vương công tử, thứ nhất có thể coi là tự vệ, thứ hai là vì ban đêm gió lớn, không có nhân chứng, cũng không lưu lại chứng cứ, mà quan trọng nhất chính là Tôn gia thay ngươi đè xuống."
Tô Đình thoáng kinh ngạc, nói: "Đè xuống?"
Tùng lão không mở miệng, chỉ nhìn về phía Thanh Bình.
Thanh Bình thấp giọng nói: "Vụ án mạng này liên quan đến người tu đạo, liên quan đến việc triển khai phép thuật, ngươi ở trong ngục lại trêu chọc tới Tỉnh Túc, nên việc này đáng lẽ phải báo cáo tới Ty Thiên giám, nhưng Tôn gia chủ động đè xuống. Đối với việc này, lúc đó ta cùng Tùng lão đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó biết được chí bảo của Tô gia ngươi thì mới hiểu rõ nguyên do."
"Thì ra là như vậy."
Tô Đình thầm nói như vậy, hiển nhiên là do Tôn gia chủ cũng lo Ty Thiên giám phía người đến, tra ra Tô gia có chí bảo là thần đao, khiến một hồi mưu tính của Tôn gia sẽ trở thành giỏ trúc múc nước công dã tràng.
"Ngươi thật sự muốn vận dụng Ngũ Hành Giáp giết Tôn lão quỷ cũng không dễ."
Tùng lão trầm giọng nói: "Tôn gia có thật nhiều người tập võ, hơn nữa đa số là tử sĩ không sợ chết, mà quan trọng nhất chính là trong trạch viện của Tôn gia còn lưu lại trận pháp từ mấy trăm năm trước, dù lão phu đi vào trạch viên Tôn gia, đều có cảm giác như rơi vào vũng bùn."
"Ngươi dùng Ngũ Hành Giáp vào Tôn gia, giống như có một ngọn núi đè ép, mà ở bên trong Tôn gia có rất nhiều võ giả, muốn giết Tôn lão quỷ cũng không dễ."
"Mà cho dù dưới con mắt của mọi người, ngươi thật sự dùng Ngũ Hành Giáp giết Tôn lão quỷ, thì đây chính là phạm giới."
"Nếu Tôn lão quỷ chết rồi, Tôn gia cũng sẽ không thay ngươi đè xuống tin tức truyền tới Ty Thiên giám, đồng thời, Tôn gia ở kinh thành cũng có thế lực, đủ để báo cho Ty Thiên giám."
"Đến lúc đó, đạo thuật hiển pháp để giết người, hai tội này, một là giết người, hai là hiển pháp, ngươi tránh không thoát tội danh yêu đạo."
"Nếu dùng võ vi phạm điều luật, sau khi vi phạm sẽ bị quan phủ truy nã, mà người tu đạo chúng ta vi phạm điều luật thì sẽ bị Ty Thiên giám trừng phạt."
Nói tới đây, Tùng lão nhìn Tô Đình, trầm giọng nói: "Ngươi nhất định không thể lỗ mãng!"
Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Vãn bối biết rõ, bằng không ta đã sớm dùng Ngũ Hành Giáp giết đến Tôn gia rồi, còn cần kiện cáo trên công đường với Tôn gia sao?"
Nói xong, Tô Đình dừng một chút, lại suy tư một thoáng mới nói: "Đương nhiên, cũng không phải trạch viện Tôn gia như đầm rồng hang hổ kia dọa vãn bối, nếu thật sự nghiên cứu nguyên nhân thì cũng chỉ là vãn bối vốn tính an phận, tuyệt đối không phải hạng người làm xằng làm bậy, chưa bao giờ phạm giới luật của Đại Chu, từ trước đến giờ là người điển hình tuân theo pháp luật!"
Tùng lão hơi nhắm mắt, thở dài một hơi.
Thanh Bình nhớ tới Vương công tử bị chém giết, nhớ tới chuyện Trần Hữu Ngữ bị mất trộm, lại nghĩ tới "Mực nước giả" kia, ánh mắt hắn lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Tô Đình nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, khẽ khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Mấy chuyện không đâu này vốn không nên suy đoán lung tung, ngươi cũng biết, vị thiết diện bộ đầu Viên Khuê ở Lạc Việt quận chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, nếu ta dám phạm luật thì sớm đã bị hắn ta bắt rồi. Những ngày qua, chỉ vì ta luôn luôn tuân theo pháp luật, nên lúc này mới bình an vô sự."
Tùng lão thần sắc như thường, nhắm mắt không nói gì.
Thanh Bình thở một hơi dài, nói: "Dùng tới pháp môn thì đúng là không để lại dấu vết, với thủ pháp phá án tầm thường cũng thực sự không bắt được ngươi. Nhưng ngươi ở trước mặt Tùng lão còn giả trang cái gì?"
Tô Đình sờ sờ mũi, nhìn về phía Tùng lão, ngượng ngùng nói: "Quen thuộc. . ."
Tùng lão mở mắt ra, hỏi: "Tôn lão quỷ, ngươi định xử trí như thế nào?"
Tô Đình nói: "Chuyện về lão quỷ này, dù sao cũng phải xử lý, nhưng lần này vãn bối sẽ xử lý sạch sẽ, để tránh lưu lại phiền phức cho ngài cùng Phương Khánh.
Tùng lão nhíu mày, nói: "Làm sao xử lý sạch sẽ được? Ngươi sơ nhập đạo này không lâu, dù có thiên phú tuyệt đỉnh thì cũng có thể có bao nhiêu kiến thức? Ngươi có thể tự tin dù người Ty Thiên giám đến điều tra, cũng không thể phát hiện ra đầu mối?"
Tô Đình nghe vậy, bỗng cười ha ha, nói rằng: "Ta có thể làm cho Tôn lão quỷ vô thanh vô tức chết đi, hiện tại nếu có chân nhân tra xét thì không tiện nói. Nhưng đến khi xong việc sau, đừng nói là Ty Thiên giám phải đạo nhân đến, cho dù là Quốc Sư đương triều đến cũng không tra được đến trên đầu ta."
Nói xong, dường như hắn phát hiện mình vừa nói sai, vội lắc lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc rồi nói: "Không đúng, ngày mai Tôn gia chủ khẳng định sẽ ốm chết, không có một chút liên quan gì với ta."