Thanh Bình chỉ biết sơ qua về chuyện này, nghe Tùng lão nói như thế cũng cảm thấy thực sự là như vậy, đối với bản lĩnh của Tôn gia chủ, đều có hai phần cảm khái.
Nhưng sau đó, hắn lại nghĩ đến một chuyện khác, không khỏi trầm ngâm nói: "Lần này Tôn gia bị mất trộm, trong Tôn gia dường như cũng không có dấu vết của người ngoài, có người nói chỉ có một lỗ nhỏ mà thôi. Kiểu trộm cướp này, quỷ thần khó lường, thật sự giống như lần trước Trần gia bị mất trộm. . ."
Tùng lão khẽ nhăn trán, hỏi lại: "Ngươi nói là do Tô Đình?"
Thanh Bình gật đầu nói: "Hắn đã tu thành tầng hai, có bản lĩnh thi pháp, hơn nữa lần trước Trần gia ngay sát vách nhà hắn, hai vụ án này cũng coi như rõ ràng."
Tùng lão nghe vậy, cười nói: "Cũng đúng, tiểu tử này không biết học được những phép thuật kỳ dị này từ nơi nào, lại còn thật sự dám trộm bảo bối của Tôn gia. Phải biết rằng ở trong trạch viện của Tôn gia kia có trận pháp bảo vệ, ngay cả lão phu cũng không thể dễ dàng đặt chân vào bên trong Tôn gia."
Thanh Bình hỏi: "Có cần gọi Tô Đình đến, hỏi hắn chuyện về bảo bối không?"
Tùng lão phất tay nói: "Mỗi người có cơ duyên riêng, mặc kệ hắn đi thôi. . . Chỉ có điều, hắn có thể trộm được bảo bối của Tôn gia, cũng thật sự khiến lão phu giật mình."
"Chỉ là. . ." Thanh Bình hơi trầm ngâm, nói: "Trần Hữu Ngữ bị trộm, Tôn gia cũng bị trộm, đều có quan hệ cùng Tô Đình, người tinh tường có lẽ đều có thể thấy rõ. Mà quan phủ bên kia tuy rằng không đến tra được tới Tô Đình, nhưng vị bộ đầu thiết diện Viên Khuê kia dường như liên tục nhìn chằm chằm vào hắn."
"Có Phương Khánh ở đó, không quan trọng lắm." Tùng lão nói rằng: "Huống hồ, biện pháp tra án tầm thường, cũng không tra được thủ đoạn của người tu đạo, còn Ty Thiên giám. . . Tôn gia không lộ ra, chính là vì có nỗi niềm khó nói, có lẽ sẽ không thỉnh cầu Ty Thiên giám."
"Vậy Tôn gia bên này. . ." Thanh Bình thấp giọng nói: "Người Tôn gia cũng không phải hạng tầm thường, cũng biết được sự tồn tại của người tu đạo, bọn hắn có thể nhờ vào đó để ra tay với Tô Đình, cướp bảo bối trở lại không?"
"Chuyện này cũng không cần lo lắng." Tùng lão không để ý lắm, nói: "Với bản lĩnh bây giờ của Tô Đình, sợ là không kém lão phu, hơn nữa hắn có Ngũ Hành Giáp trong tay, dù cho võ đạo Đại tông sư đến, cũng chưa chắc có thể bắt được hắn. Huống chi, lão quỷ Tôn gia cũng sẽ không lỗ mãng như thế."
Thanh Bình chần chờ nói: "Nhưng Tôn gia chủ đã rơi vào mê man."
Tùng lão cười nói: "Vậy thì càng không thể ra tay, không có Tôn gia chủ hiệu lệnh, ai dám tự ý động thủ, đánh rắn động cỏ sẽ bị nghiêm trị, đây là thiết lệnh năm đó ông ta lưu lại khi ở kinh thành."
Nói xong, Tùng lão ra hiệu cho Thanh Bình lui ra, nói: "Được rồi, ngươi cứ xem đi, kỳ thực trận tranh đấu giữa người tu đạo cùng đại tộc thế tục này, sau khi Tô Đình đột phá tới tầng hai thì thắng bại đã định, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Lúc trước là Tôn gia gặp trở ngại là luật pháp Đại Chu nên không thể tùy ý làm bậy.
Bây giờ Tô Đình cũng bị hạn chế bởi quy củ của người tu đạo, không tốt đại khai sát giới thôi.
. ..
Tô gia.
Liên quan với tiếng đồn ở bên ngoài, hắn mơ hồ nghe được một chút, trong lòng cũng có chút vui sướng.
Trong hai ngày này, hắn lại không vội vã dùng hà thủ ô hình người kia, mà là dùng Chân khí cẩn thận tra xét một lần, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Mà đạt được hà thủ ô hình người này, hắn mới cảm nhận sâu sắc được rằng lão tổ Tôn gia sáng lập ra một tộc, nguyên nhân tụ tập của cải không phải vì kim ngân, mà là vì vơ vét thiên tài địa bảo bực này.
Mà Quốc Sư đương triều, đường đường là chân nhân, bám vào Ty Thiên giám của triều đình, tự nhiên cũng không phải vì bổng lộc triều đình, mà cũng là muốn mượn quyền lực của triều đình để tụ tập bảo vật khắp nơi trong quốc cảnh Đại Chu.
Mà bảo vật đối với người tu hành chính là vật có lợi cho tu hành.
" Hà thủ ô hình người không thẹn với hai chữ chí bảo."
Tô Đình tìm tòi một phen, phát hiện bảo vật này phi thường bất phàm, bên trong chứa dược lực cực kỳ cường thịnh, nếu ăn vào, sẽ có ích rất lớn đối với việc đạo hạnh tăng trưởng.
Tuy rằng không đến nỗi trực tiếp khiến hắn chết no, nhưng ít ra có thể giúp đạo hạnh của hắn chỉ vốn vừa đột phá tầng hai trực tiếp tăng lên đỉnh phong tầng hai.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, khó có thể tiến thêm một tầng.
Chỉ vì hắn chưa ngưng pháp, cảnh giới không đủ.
Không có cảnh giới tầng ba, sẽ không giữ được quá nhiều dược lực.
Bát lớn bao nhiêu thì đựng bấy nhiêu nước.
Còn nước có thêm thì tự nhiên sẽ chảy đi ra ngoài.
Thế nên dược lực của hà thủ ô tuy cao, thế nhưng khi hắn đến đỉnh phong tầng hai, dược lực còn lại, tự nhiên sẽ trôi đi.
"Nếu như có thể dùng để luyện đan thì tốt bao nhiêu?"
Trong lòng Tô Đình rất bất đắc dĩ: "Nếu có thể luyện thành một lò đan dược, hiệu lực càng kinh người hơn, cũng sẽ không cần phiền phức như vậy."
Trong Lục Áp truyền thừa cũng có ghi chép liên quan tới luyện đan.
Nhưng thứ nhất là Tô Đình hắn không lò luyện đan, thứ hai là không thông dược lý, thứ ba là không có kinh nghiệm mở lô luyện đan, cũng khó có thể luyện hà thủ ô thành đan dược. . . Nếu thật sự muốn luyện đan, có lẽ luyện thành tro tàn cũng không phải khó.
Hắn đi tới trong phòng góc, nơi này có một hộp gỗ.
Hắn đưa tay mở hộp gỗ ra, bên trong đựng một gốc hà thủ ô hình người.
Chỉ là so với ngày vừa lấy được thì hà thủ ô này đã thiếu mất nửa chân trái.
"Cứ chậm rãi dùng như vậy cũng không phải tệ."
Tô Đình nhấc hà thủ ô hình người lên, hợp chỉ thành kiếm, Chân khí bắn ra.
Nửa chân trái của hà thủ ô lại mất đi một đoạn, máu màu trắng chảy ra, mùi thơm ngát nức mũi.
Tô Đình không dám sơ xuất, bọc Chân khí trong tay, chặn lại vết cắt trên thân hà thủ, tránh để màu trắng huyết tương trong hà thủ ô tản ra, sau đó lại dùng Chân khí bao lấy toàn thân hà thủ ô.
Tiếp đó, hắn mới chia một phần hà thủ ô này làm ba mảnh.
"Biểu tỷ dùng đồ quá bổ sẽ không tiêu hóa nổi, chỉ có thể dùng từng mảnh từng mảnh."
Trong lòng Tô Đình nghĩ như vậy, trong hai ngày này, hắn tìm một hộp gỗ, để hà thủ ô vào trong hộp gỗ, bên ngoài dùng Chân khí bao lấy, lại cắt lấy một mảnh nhỏ trong phần vừa cắt ra kia để nấu canh, cho biểu tỷ bổ thân.
Mấy ngày nay uống canh hà thủ ô càng thấy hiệu quả hơn so với nhân sâm trăm năm kia.
Mà Tô Đình cũng uống nước canh mấy ngày, cộng với huyết tương hà thủ ô chảy ra cũng bị hắn hứng lấy rồi dùng , mấy ngày trôi qua, đạo hạnh quả nhiên đã tăng nhanh như gió.
"Một bát canh nấu từ một mảnh hà thủ ô, kết hợp với huyết tương hà thủ ô, trợ giúp tốc độ tu hành của ta tăng còn nhanh hơn so với Kim ngọc chi thủy từ thần đao."
Tô Đình càng hiểu rõ hiệu dụng của hà thủ ô, trong lòng càng vui mừng.
Cân nhắc hồi lâu, hắn lại cắt xuống vài miếng hà thủ ô, bỏ vào trong hộp ngọc, thả vào Kim ngọc chi thủy, ngâm thành dược hiệu để tẩm bổ thần đao, có lợi cho việc Chân khí của hắn thẩm thấu, dễ dàng luyện hóa.
Mà huyết tương chảy ra khi cắt hà thủ ô lại bị hắn dùng Chân khí bao vây, hứng lấy, nuốt vào, sau đó ngồi khoanh chân ngay tại chỗ, vận công tu hành.
Một thân tu vi tăng lên với tốc độ cực kỳ kinh người.
Tốc độ tu hành so với thường ngày còn nhanh hơn rất nhiều.
Tùng lão đã từng nói, người có thiên phú tương đương nhau, người nào có tài nguyên dồi dào hơn, tự nhiên sẽ đi được càng nhanh hơn, đi được càng xa hơn.
Tuổi thọ của con người có hạn, mà trong hạn tuổi thọ này, truy tìm con đường đắc đạo thành tiên vốn cực kỳ gấp gáp.