Tôn gia bị mất trộm.
Người nắm quyền Tôn gia tức giận đến ngất xỉu, bị bệnh liệt giường, mỗi ngày mơ màng ngủ say.
Tin tức này dần lan ra rộng rãi, vì quan hệ trọng đại nên bị Tôn gia mạnh mẽ ép xuống.
Thứ nhất là vì hà thủ ô hình người kia có lai lịch bất chính, liên quan đến Quốc Sư đương triều, liên quan đến người tu đạo, một khi lộ ra chuyện này, có thể dẫn tới đại họa diệt tộc.
Thứ hai là vị gia chủ Tôn gia bây giờ không chỉ là người nắm quyền, mà còn là người có chủ kiến. Năm đó Tôn gia dần suy thoái, sau đó được ông ta chấn hưng, dù cho sau đó bởi chuyện về hà thủ ô mà Tôn gia gặp phải ngăn trở, nhưng địa vị của ông ta vẫn vững như thần linh vậy.
Chuyện về gia chủ nếu truyền xuống, sẽ khiến tộc nhân Tôn gia hoảng sợ.
Mà quan trọng hơn chính là sở dĩ ở bên ngoài Tôn gia được người khác kính nể, nguyên nhân căn bản là do Tôn gia có một vị gia chủ đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhẫn như thế. . . Nhưng cũng chính là bởi gia chủ có thủ đoạn tàn nhẫn, trong những năm Tôn gia phát triển này, đã gây thù hằn không ít, nêu như để người ngoài biết được, bây giờ vị gia chủ này đã ngã xuống, sản nghiệp ở bên ngoài của Tôn gia sẽ gặp phải nguy hiểm.
Chuyện này chỉ có mấy người biết được, đại quản sự là một người, Đại phu nhân là một người, còn có Tôn đại công tử ở kinh thành xa xôi cũng coi là nửa người.
Sở dĩ tính một nửa là vì sau khi Tôn gia chủ ngã xuống, ngày thứ hai Đại phu nhân lập tức dùng bồ câu đưa tin tới kinh thành, nhưng giờ phút này, chim bồ câu còn đang ở giữa đường, đại công tử chưa nhận được tin.
Nhưng tin tức không đè xuống được mấy ngày, tin tức liên quan tới chuyện Tôn gia bị mất trộm, cùng với Tôn gia chủ ngã xuống đã có chút tiếng gió truyền ra ngoài, đặc biệt là ở Lạc Việt quận, trong chốn phố phường không thiếu lời nghị luận.
Dù sao sau khi Tôn gia chủ ngã xuống, Tôn gia mời danh y khắp nơi mà đều không trị được.
Ngoài ra, ngày đósau khi Tôn gia chủ ngã xuống, Tôn gia Đại phu nhân ép hỏi nguyên nhân, mà trong lòng đại quản sự e ngại, run rẩy nói ra nguyên do. Mà vào lúc đó, bên cạnh còn có mấy tên hạ nhân, có lẽ một chút tiếng gió được truyền ra từ nơi này.
. ..
Phương phủ.
Phương Khánh đứng trong viện, nhìn cá chép trong ao, trầm mặc không nói gì.
Viên Khuê đứng sau lưng ông ta, thấp giọng nói rằng: "Trần gia bị mất trộm, có thể nói là do Trần Hữu Ngữ báo án giả, bây giờ Tôn gia cũng bị mất trộm, thì nên nói như thế nào?"
Phương Khánh nghiêng đầu nhìn lại, liếc hắn ta một cái, không lên tiếng.
Viên Khuê thấp giọng nói: "Trần gia và hắn có chút tranh chấp miệng lưỡi, mà Tôn gia cùng hắn lại có thâm cừu đại hận, hai nhà đều có liên lụy với hắn, chuyện này, hắn là người có hiềm nghi lớn nhất."
Phương Khánh nghiêng đầu nhìn, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi cảm thấy việc này thật sự là hắn, một là có thể tìm Tùng lão, để thần miếu trị hắn, hai là có thể báo cáo cho Ty Thiên giám, dùng người tu đạo trị hắn."
Viên Khuê buông tiếng thở dài, nói: "Đại nhân. . ."
Phương Khánh hơi xua tay, nói: "Trần gia bị nhận định là án giả, đã là sự thực . Còn Tôn gia bị mất trộm chỉ là tiếng gió truyền ra bên ngoài, ngay cả Tôn gia đều chưa từng đến báo án, nào có án mất trộm gì để nói?"
Dừng một chút, ông ta mới tiến lên một bước, nói rằng: "Bản quan muốn lên chức, Lạc Việt quận gió êm sóng lặng là tốt nhất, Tôn gia không báo án, cũng không có vụ án."
Viên Khuê nói: "Nhưng nếu hắn cứ giữ tác phong như vậy, sau này một lần lại một lần không biết thu tay lại thì nhất định sẽ gây ra đại họa."
Phương Khánh quát lớn: "Lạc Việt quận gặp đại họa từ đâu tới?"
Viên Khuê dừng một chút, than thở: "Đại nhân, ngài đã khác năm đó."
Phương Khánh hơi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời, nói: "Có lẽ vậy."
Nói xong, ông ta đột nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía Viên Khuê, ngưng trọng nói: "Viên bộ đầu, chúng ta cộng sự nhiều năm, ta cũng muốn nói với ngươi một câu nói thật, vụ án này lấy thủ đoạn của chúng ta, sẽ không tra được, dù ngươi tra như thế nào đi nữa, vẫn không tra được tới trên người Tô Đình."
"Nếu đã không tra được, có tra cũng sẽ uổng công."
"Trừ phi ngươi đồng ý dựa vào Tùng lão ở thần miếu, đồng ý dựa vào đạo nhân của Ty Thiên giám."
"Nhưng sở dĩ ngươi kiêng kị Tô Đình, chính bởi vì ngươi không tin người tu đạo bọn họ, thế nên ngươi cũng sẽ không cầu trợ bọn họ."
Vẻ mặt Phương Khánh nghiêm túc, ngữ khí trầm trọng, nghiêm túc nói: "Cộng sự nhiều năm, tình cảm không cạn, ta khuyên ngươi một câu, không cần lại đi trêu chọc hắn."
Viên Khuê hơi cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.
Phương Khánh nói tiếp: "Việc này tính đến hiện tại thì không có quan hệ gì với Tô Đình, nhưng hạng người tu đạo thuật luôn có bản lĩnh khó lường, bản quan cũng biết việc này có lẽ thực sự là do hắn gây ra. Thế nhưng, nếu như việc này quả thực là hắn làm ra, vậy chuyện này đại diện cho cái gì?"
Nói tới đây, trong mắt Phương Khánh có chút kính nể khôn kể, không đợi Viên Khuê trả lời, ông ta đã nói trước: "Chuyện kia đại biểu cho việc Tô Đình có phép thuật cao thâm, có thể thần không biết quỷ không hay mà ra tay, mà nhân vật như vậy, thật sự muốn âm thầm chú sát ngươi, ngươi làm sao chống đối?"
Ánh mắt Viên Khuê lạnh lẽo, nói: "Hạng người yêu tà, chỉ có thể đùa bỡn những thủ đoạn không đủ tư cách này, thật sự muốn chiến đấu, yêu pháp của hắn cao đến đâu, cũng chỉ một đao thôi."
"Không nói tới khi chính diện tranh đấu, ngươi có thật sự địch nổi pháp thuật của hắn hay không, thế nhưng ngươi phải hiểu, loại người như bọn họ, vốn không phải người luôn chính diện tranh đấu với người khác." Phương Khánh trầm giọng nói: "Hắn có thể khiến ngươi chết mà không có dấu vết, hắn có thể phá hỏng phong thuỷ nhà ngươi, hắn có thể chặn đứt số phận của ngươi, thậm chí hắn có thể gây họa tới con cháu của ngươi."
Nói xong, Phương Khánh phất tay nói rằng: "Nhưng loại người như hắn sẽ không làm xằng làm bậy, chỉ cần ngươi không đi chọc giận hắn, chỉ cần ngươi có thể kính hắn, có lẽ ngươi có thể nhờ hắn thay ngươi tíntoánh số phận, thay ngươi xem phong thuỷ, thay ngươi định tiền đồ. . ."
Vẻ mặt Viên Khuê đầy thất vọng, nói: "Đại nhân, ngài hãm quá sâu."
Phương Khánh liếc mắt nhìn hắn ta, nói: "Chuyện không giả thì đều là thực, cũng không phải là giả thần giả quỷ, như vậy, vững tin cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Nói xong, Phương Khánh lại dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Về phía Tô tiên sinh bên kia, ta sẽ đi khuyên nhủ, nhưng chuyện của hắn, ngươi không nên đi chọc, để tránh rước họa vào thân."
Viên Khuê cụp mắt xuống, nhớ tới vị ân sư vứt bỏ thê tử vào núi tu đạo, nhớ tới Phương đại nhân bây giờ vững tin quỷ thần, gần như mê mẩn, trong lòng chợt nhớ tới vị quan văn đại nhân năm đó.
"Quỷ thần chlàính yêu tà, mê hoặc tâm trí người ta, gây họa tới quốc gia, đáng chém!"
. ..
Thần miếu.
Buổi trưa.
Tùng lão nhớ tới những lời đồn đại đã sớm nghe nói kia, lạnh nhạt hỏi: "Tôn gia bị mất trộm?"
Thanh Bình thấp giọng nói: "Đúng, có người nói Tôn gia chủ cũng tức giận đến ngã bệnh."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Mất trộm vật gì?"
Thanh Bình khẽ lắc đầu, nói: "Cũng không biết, nhưng chẳng biết vì sao, Tôn gia lại không báo quan, trái lại còn cố ý đè xuống việc này."
Ánh mắt Tùng lão hơi ngưng tụ, suy tư chốc lát, nói: "Tôn gia lão quỷ luôn luôn đa mưu túc trí, gặp qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, vô cùng trầm ổn, nếu thật sự một lão quỷ như vậy bị bệnh là vì chuyện này thì trong việc này, vật bị mất kia tuyệt đối không tầm thường."
Thanh Bình khom người nói: "Đệ tử sai người đi thăm dò."
Tùng lão gật đầu nói: "Tra một chút cũng tốt."
Nói xong, trên mặt ông bỗng nhiên lộ ra một chút cười nhạt, nói: " Tôn lão quỷ này ở bên ngoài gây thù hằn quá nhiều, rất nhiều người đều kiêng kỵ lão hồ ly này, thậm chí là e ngại, dù ông ta trở về Lạc Việt quận, ở kinh thành cũng không bao nhiêu dám người động tới Tôn gia. Thế nhưng bây giờ, lão hồ ly này đã ngã xuống, một khi chuyện này bị truyền đi, tình cảnh của Tôn gia ở bên ngoài cũng không được tốt đâu."