Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 63: Thiên Lôi kiếm chỉ, Ngũ Hành lực sĩ




     Tia ấm vẫn còn.

Khói trắng lượn lờ.

Trong hầm động trước mắt đã cháy đen một mảnh.

Tô Đình thu hồi kiếm chỉ, trong mắt loé ra vẻ kích động.

"Bây giờ Tô mỗ ta cũng là nhân vật có thể triển khai phép thuật, ha ha. . ."

Chỉ bằng một môn đạo thuật này, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, đều đủ để được phàm nhân thế gian hành lễ như thần tiên.

Chỉ bằng một môn đạo thuật này, hắn không chỉ là người bước vào con đường tu hành có thể dưỡng sinh trường thọ, mà là chân chính đạt được thành tựu trên con đường tu hành,.

Hắn nở nụ cười vui sướng, sau một chốc mới bình tĩnh lại.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn lại phát hiện một điểm lạ.

"Một đạo Thiên Lôi Kiếm Chỉ này, chỉ là một chỉ, thế mà đã tiêu hao hết tám thành Chân khí Lôi Quang của ta, chỉ còn lại hai thành."

Tô Đình thầm nghĩ: "Nếu muốn dùng phương pháp này để lừa gạt người ta thì thừa sức, nhưng thật sự muốn dùng khi chính diện tranh đấu thì có vẻ hơi vô bổ."

Chính diện tranh đấu, dù là tranh đấu với người luyện võ hay đấu pháp cùng người tu đạo, ai có thể tùy ý chính mình bước cương đạp đấu, đi liền bảy bước mà không có một chút cử động nào?

Người thật sự mặc kệ hắn đi xong bảy bước này, sử dụng tới Thiên Lôi Kiếm Chỉ, thì tất nhiên là người có đạo hạnh cao thâm, không sợ Thiên Lôi Kiếm Chỉ của hắn.

Nói một cách tạm thời thì Thiên Lôi Kiếm Chỉ này dù có tiếng sấm lớn, uy lực mạnh, nhưng cũng chỉ dùng để doạ người mà thôi.

"Chờ đạo hạnh của ta cao thâm hơn một ít, thì không cần như vậy phiền phức, thậm chí đến tầng ba, tu hành thông thạo thì chỉ tiện tay cũng đánh ra được một lần Thiên Lôi Kiếm Chỉ."

Tô Đình đi tới bên cạnh ao nước, khoanh chân ngồi xuống, thầm nghĩ: "Chỉ có điều Tô mỗ ta tu luyện đến một cảnh giới này, không phải là chỉ có thể triển khai Thiên Lôi Kiếm Chỉ."

Người tu đạo tới cảnh giới này, đủ khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật.

Dù cho Phương Khánh là quan chức như vậy, đều có lòng kính sợ.

Dù cho là ân sư mà Viên Khuê thụ nghiệp, một nhân vật có võ nghệ cao thâm đều có lòng mong đợi.

Đến cảnh giới này, đã có thể thi pháp, ngoại trừ loại bảo vật là Ngũ Hành Giáp này ra, pháp môn chân chính mà hắn có thể triển khai cũng không phải chính diện tranh đấu cùng người, mà là thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị.

Đây mới là phép thuật làm người ta kinh ngạc sợ hãi.

Mà trong lòng Tô Đình cũng có thủ đoạn như vậy.

Dù là Lôi Bộ chân truyền, hay Lục Áp pháp môn, đều có pháp môn mà ở tầng hai có thể triển khai.

Trong đó có rất nhiều pháp môn phức tạp, chủng loại rất nhiều, không thiếu loại giết chóc. . . Nếu chân chính để hắn triển khai, thậm chí có thể chú sát võ đạo Đại tông sư có thể so với người tu đạo tầng ba.

"Mặc kệ Tôn gia ngươi tốn công thế nào, cuối cùng cũng đều là lót đường cho Tô Đình ta."

Nhìn một ao nước màu xanh lam kia, rồi lại nhìn trụ đá đã gãy đôi, nhìn dấu vết Tôn gia lưu lại, Tô Đình không khỏi bật cười, nói: "Hôm nay đạp phá tầng hai, mọi loại pháp thuật tận đã ở trong tay, tiện tay nắm đến! Tôn gia, Vương gia, hay Đường gia gì đó, ở trước phép thuật của ta thì đã không có gì đáng lo!"

Hắn nghĩ như vậy, rồi lại đưa tay bỏ vào trong ao nước.

Kim ngọc chi thủy, chạm đến làn da rồi lập tức thẩm thấu vào, làn da, huyết nhục, kinh mạch, cốt tủy, phủ tạng. . . Dường như đều bị khí lạnh đóng băng, giống như đều bị châm nhọn lợi khí xuyên thấu.

Nhưng hắn còn lại hai phần Chân khí bắt đầu chảy khắp toàn thân, lập tức đánh tan cảm giác này.

Mà Chân khí cũng khôi phục được không ít.

" Chân khí tầng hai dung hợp mà thành, Lôi Quang có thay đổi về chất, biến thành càng cương liệt bá đạo, càng rừng rực ác liệt."

"Luyện hóa Kim ngọc chi thủy này, càng làm ít mà hiệu quả nhiều."

"Đợi ta khôi phục một phen."

. ..

Sau một hồi tu hành, khoảng chừng hơn nửa canh giờ.

Tô Đình từ từ thở ra một hơi, khí như một con đường lướt trên mặt nước, mãi đến một mặt khác của ao nước.

Ao nước dường như chia ra làm hai, tách ra từ bên trong, gợn sóng dần tán.

Hắn đứng dậy, ném Ngũ Hành Giáp vào trong ao nước.

Ầm ầm một tiếng!

Trên mặt nước đột nhiên dâng lên cuộn sóng.

Trong cuộn sóng, bỗng nhiên hình thành một người bằng nước, cao khoảng một trượng, vô cùng cường tráng, cả người màu xanh lam.

"Cuối cùng cũng coi như không cần hao tổn đạo hạnh mà có thể tiện tay triển khai ra, Chân khí bị hao tổn chỉ cần vận công một lần là có thể khôi phục."

Tô Đình đưa tay nhẹ vung lên, lực sĩ bằng nước bỗng nhiên tan ra, hóa thành một viên minh châu, rơi vào trong tay hắn.

Hắn nhìn Ngũ Hành Giáp trong tay, vẻ mặt tươi cười, hô tốt một tiếng.

"Ngũ Hành Giáp, có thể lấy Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ hiện ra."

"Ta đã đột phá lên tầng hai, lực sĩ thủy hành này cũng vô cùng cường hãn, đủ để đối đầu với bất kỳ cao nhân võ đạo nào."

"Mà Kim ngọc chi thủy này chính là từ thần đao sinh ra, sắc bén mà lạnh lẽo, nếu dùng nước này để hiển hóa ra ngoài, lực sát thương hầu như tăng gấp bội. . . Hầu như có thể trở thành đòn sát thủ khi ta chính diện đối địch."

"Chỉ có điều ao nước này chỉ là một ao nước, không thể mang theo bên người, đáng tiếc."

Hắn nghĩ như vậy, lại lấy ra hộp ngọc, Chân khí trong tay lướt qua trên hộp ngọc một lần, khóa lại khí tức thần đao ở bên trong, tránh khỏi tình trạng có đao khí tản ra như trước, khiến kim ngọc sinh thủy tràn ra bên ngoài.

Hiện tai hắn muốn chính là khóa tất cả mọi khí tức của thần đao ở trong, khiến nó càng sắc bén, làm cơ sở để luyện thành Trảm Tiên Phi Đao,.

Mà đây mới chỉ là bước thứ nhất mà thôi.

Con đường sau này còn dài.

Với tình hình trước mắt, ở Lạc Việt quận đã có thể không sợ gì.

"Hừm, nên đi lên rồi."

Tính toán thời gian thì hắn đã xuống đây năm, sáu canh giờ rồi, cũng chính là hơn mười tiếng, cũng nên đi ra.

Tô Đình đứng dậy, cất Ngũ Hành Giáp cùng hộp ngọc đi, vỗ vỗ vạt áo, phủi đi tro bụi.

Dừng lại một chút, dường như hắn nhớ tới cái gì, chợt vận chuyển Chân khí, quanh thân gió mạnh cuồn cuộn, quần áo phòng lên.

Sau một đợt rung động như thế, cả người hắn cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.

"Ở trước mặt Phương Khánh Đại lão gia mà triển lộ ra thủ đoạn như thế, bảo đảm ông ta sẽ coi ta là thần tiên sống."

"Nếu lộ ra thủ đoạn như thế ở trong núi, tiều phu ngư ông gì nhìn thấy, trở về kể lại cho con cháu, chắc chắn chuyện đó sẽ thành dã sử, trở thành câu chuyện xưa đi trong núi gặp được tiên nhan."

"Sau đó truyền lưu hậu thế, có người như ta, nhìn thấy trên sách cổ lại mơ tưởng viển vông."

Hắn nghĩ như vậy một hồi, dường như cảm giác mình cũng thành những thần tiên mà kiếp trước hắn đọc được trong sách cổ hay nghe qua trong truyền thuyết, trong lòng không khỏi vui sướng, cười rộ rồi rời đi.

. ..

Trong phòng.

Hướng đông nam, đột nhiên nứt ra một khe hở.

Tô Đình từ bên trong nhảy lên, đứng chắp tay.

Tiếp đó, vết nứt lập tức hợp lại.

Hắn dường như nhớ tới cái gì, lộ ra ý cười, đưa tay phất một cái.

Nhất thời trong phòng nổi gió cuồn cuộn, đảo qua bát phương.

Trong phòng, những vị trí tượng trưng cho Thanh Long Bàn Thủy Cục đều bị gió mạnh đảo qua, giống như bị cây gậy trúc điểm trúng vậy.

Oanh một tiếng!

Phía sau nứt ra một khe hở.

Sau nháy mắt, khe hở kia lại hợp lại.

"Sau này cuối cùng cũng coi như không cần dùng cây gậy trúc nữa, quá mất giá trị bản thân."

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, thầm nói: "Vung tay một cái, cơ quan tự nhiên mở ra, lúc này mới phù hợp với phong cách của ta."

Hắn nghĩ như vậy, trên mặt mang theo ý cười, đẩy cửa phòng ra, nhìn về phía trong viện.

Mà ở trong viện, biểu tỷ đang ngồi trên ghế mây, nhìn về phía cửa lớn.

Tô Đình ngẩn ra, một lát sau mới hô lên một tiếng.

"Tỷ?"