Chỉ là một cái suy đoán.
Vì suy đoán này, vì muốn mưu đoạt một cơ duyên của Tô gia còn không thể kết luận là có tồn tại hay không mà Tôn gia đã tiêu hao vô số tinh lực.
Trước tiên đoạt lấy cửa hàng Tô gia, khiến phụ mẫu Tô gia song vong, tỷ đệ Tô thị khốn cùng chán nản, phải sống nương tựa lẫn nhau.
Bây giờ còn mời người tu hành đến, muốn luyện Tô Đình thành một giọt máu.
"Đúng là lòng dạ độc ác a."
Tô Đình cảm khái nói: "Không hổ là nhân vật trải qua sóng to gió lớn ở bên ngoài ."
Tùng lão gật đầu nói: "Đây là tự nhiên, danh tiếng của Tôn gia chủ ở bên ngoài vôn vang dội cực kì. Lần này ngươi có thế để khiến hắn thua kiện, nếu truyền tới kinh thành, ngươi cũng coi như có thanh danh hiển hách."
"Ông ta còn có sức nặng như vậy?" Tô Đình nhíu mày.
"Đúng." Tùng lão nói: "Bằng không, hắn làm sao có thể nghe được về chí bảo của Tô gia ngươi vốn đã thất truyền mấy trăm năm, tin tức bị mất từ mấy trăm năm rồi?"
"Vậy làm sao ông ta nghe được?" Tô Đình cau mày nói.
"Khảm Lăng trấn, Tô gia." Tùng lão nói.
"Khảm Lăng trấn?" Tô Đình không khỏi nghĩ tới đoạn văn tự ghi chép trên trần ở gian phòng kia.
"Lão phu mệnh Phương Khánh điều tra, tổ tiên Tô gia của ngươi là từ Khảm Lăng trấn đến, sau đó mới khai chi tán diệp, chỉ là, chẳng biết vì sao, mấy đời gần đây, tộc nhân Tô thị dần rời đi Lạc Việt quận, chỉ có một nhà ngươi mới ở lại chỗ này."
"Chẳng trách sau mấy trăm năm truyền thừa mà ở Lạc Việt quận chỉ có nhà ta là hậu nhân Tô thị." Tô Đình trầm ngâm, thầm nói một câu, chợt nghĩ đến cái lại nói: "Chỉ có điều, tổ tiên Tô gia ta không phải từ Khảm Lăng trấn đến, mà vốn là người ở Lạc Việt quận, chỉ tới ở Khảm Lăng trấn rồi cưới vợ sinh con, định cư ở đó, sau đó có một mạch chi nhánh tới đây, mới có Tô gia Lạc Việt quận bây giờ."
"Hóa ra còn có một bí ẩn như thế." Tùng lão khẽ cảm thán.
"Năm tháng xa xưa, cũng chính là dựa vào một đoạn văn tự ghi chép, vãn bối mới biết việc này." Tô Đình nói như vậy, rồi không khỏi hỏi: "Chỉ có điều, Tô gia ở Khảm Lăng trấn và nhà vãn bối ở đây đã cách xa nhau không biết bao nhiêu đời rồi, sao bên kia lại biết chuyện về chí bảo?"
Trong lòng Tô Đình thật sự có nghi hoặc.
Tô gia ở Lạc Việt quận được các đời truyền thừa xuống, một chuyện về chí bảo này cũng từ từ biến mất.
Vậy sao Tô gia ở Khảm Lăng trấn lại biết?
Nếu thật sự biết được, vậy vì sao không có người ở Khảm Lăng trấn tới đây tìm kiếm cơ duyên với chí bảo?
Cũng không thể nào là vì Tô gia ở Khảm Lăng trấn bên kia công bằng chính nghĩa, mặc kệ chí bảo ở Tô gia ở Lạc Việt quận bên này, mà không động lòng tham chứ?
" Tô gia ở Khảm Lăng trấn cũng không biết việc này."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Nhưng Tô gia có một lời đồn đại, nói là xa xưa có tám mặt ngọc bài, sau khi tập hợp đủ thì có thể chiếm được cơ duyên lớn, sau đó sáu mặt bị mất đi, nhưng có thể kết luận là ở ngay trong tộc, chỉ cần có thể tìm về ngọc bài, nhất định sẽ có trọng thưởng. Lời đồn đại này lưu truyền rất nhiều năm, bây giờ Tô gia ở Khảm Lăng trấn hầu như đã không có ai để ý tới lời nói mà tổ tông truyền xuống này."
Tô Đình nắm chặt hộp ngọc trong tay.
Hộp ngọc chính là ngọc bài sáu mặt, sau đó qua tay thợ thủ công mới lắp thành.
"Bên kia không có lời đồn đại liên quan với thần đao, chỉ có lời giải thích liên quan với sáu mặt ngọc bài, hơn nữa ở Khảm Lăng trấn bên kia có lẽ cũng đã quên chi nhánh các ngươi bên này."
Tùng lão trầm ngâm nói rằng: " Tô lão gia chủ kia cũng có quen biết với lão phu, hắn có vẻ vô cùng có hứng thú đối với ngọc bài, nhưng luôn cho rằng ngọc bài bị mất ở ngay trong tộc, nhưng hắn cũng không ngờ trong tộc là chỉ tộc nhân Tô thị ở Lạc Việt quận."
Tô Đình nghe vậy, ngược lại khẽ nhíu mày, nói: "Ngay cả Tô gia ở Khảm Lăng trấn bên kia cũng không biết nội tình, như vậy sao Tôn gia lại biết được ở Lạc Việt quận bên này nhất định ẩn giấu chí bảo?"
"Chuyện này thì ta không biết." Tùng lão trầm ngâm một lúc rồi lại nói: "Nhưng Tôn gia ở Lạc Việt quận, cùng Tô gia ở Khảm Lăng trấn bên kia có quan hệ không tệ, trước đó hai nhà từng kết thân nhiều lần, có người cưới người của Tô gia, cũng có người gả vào Tô gia, sau đó trên phương diện làm ăn cũng có qua lại, quan hệ vô cùng mật thiết, chỉ là những năm trước đây mới từ từ phai nhạt."
Nói xong, Tùng lão bình tĩnh nói: "Hai nhà này quan hệ mật thiết như vậy, Tôn gia có thể biết được bí ẩn của Tô gia cũng không thể nói là không thể tưởng tượng nổi."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nhưng Tôn gia biết được bí ẩn mà ngay cả bản thân Tô gia cũng không biết, vậy thì không thể tưởng tượng nổi."
Tùng lão khẽ mỉm cười, nói: "Hay là người của Tôn gia càng nhạy cảm hơn, càng có thể từ những chi tiết nhỏ bé mà phát hiện ra thứ mà ngay cả Tô gia cũng quên."
Tô Đình cười lạnh nói: "Vậy cũng phải có tâm chú ý mới có thể chú ý tới vấn đề mà ngay chính Tô thị đều đã quên đi."
"Đây là tự nhiên." Tùng lão gật đầu nói: "Tôn gia thân cận Tô gia, chắc là có chủ định, sau này quan hệ hai nhà dần phai nhạt, có lẽ là Tô lão gia chủ phát hiện ra."
Nói tới đây, Tùng lão hơi xua tay, nói: "Chỉ có điều, mọi chuyện trên thế gian vốn vô cùng, chỉ có Đạo Tổ mới có thể biết rõ, mà ngươi và ta chỉ có thể nhìn thấy chuyện trước mắt ch không thể biết rõ tất cả."
Tô Đình nghe thế thì hiểu ra, khom người thi lễ nói: "Vãn bối thụ giáo, chuyện trên thế gian vốn vô cùng, nếu như muốn khai quật toàn bộ ra, thấy rõ ràng mọi chuyện thì không biết phải lãng phí bao nhiêu tâm lực. Người trong chúng ta nên dốc lòng tu hành, chỉ cần hiểu rõ chính mình là được."
Tùng lão gật gật đầu, nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Thanh Bình đứng ở bên cạnh, có vẻ hơi mờ mịt, nhưng trong lòng rốt cục cũng chịu phục, Tô Đình thực sự thông minh hơn hắn, thiên tư càng cao hơn, vừa được chỉ điểm đã hiểu thấu.
Đúng lúc này, Tùng lão nhìn lại, khẽ gật đầu.
Thanh Bình đáp một tiếng rồi tiến vào nội thất, sau một lát lại nâng một hộp gỗ ra.
Tô Đình nhìn hộp gỗ trước mặt, có chút kinh ngạc.
Tùng lão bình tĩnh nói: "Bên trong có ba cây nhân sâm, niên đại đã qua trăm năm, cũng coi như dược liệu quý báu, có thể an thần hồn, bổ ích thể phách, tăng tinh khí, bổ ngũ tạng, có lợi ích lớn lao khi tu hành."
Tô Đình đưa tay sờ sờ hộp gỗ, ngượng ngùng nói: "Thế này sao được?"
Tùng lão ngẩng đầu nhìn Thanh Bình, nói: "Nếu hắn thật sự ngại ngùng, lão phu cũng không muốn làm người khác khó chịu, thu về thôi."
Tô Đình hơi biến sắc mặt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đoạt lấy hộp gỗ kia, nhét vào trong lồng ngực, nói: "Trưởng giả tặng, không dám từ chối."
Dù Thanh Bình là người tính tình lãnh đạm, cũng không khỏi bật cười, lắc lắc đầu.
Tùng lão bình thản nói: " Nhân sâm trăm năm, ở trên thế gian cũng coi như dược liệu quý báu, dù đặt trong tay người tu đan đạo, cũng là có thể làm thuốc. Lão phu không hiểu luyện đan, ngươi cũng chỉ có thể dùng như thế, tuy rằng không bằng luyện chế thành đan, nhưng cũng có ích rất nhiều."
Tô Đình cười hì hì, nói: "Vật này danh tiếng không nhỏ, là dược liệu đứng hàng thượng phẩm, trong nhà vãn bối mở chính là tiệm thuốc, thường nghe nói về đại danh, hôm nay may mắn được tặng, tất nhiên sẽ chăm chỉ tu hành, không phụ trọng thưởng của tiền bối."
"Đây cũng không phải lão phu ban tặng ngươi, ngươi cũng không cần cảm động."
"Đây không phải Tùng lão ban tặng, vậy là từ đâu?"
"Là phần thưởng vì tru diệt bàng môn tà đạo ở phương bắc."
"Phần thưởng? Phần thưởng từ đâu tới?"
"Kinh thành! Ty Thiên giám!"