Trong phòng trống.
Ánh sáng màu xanh lam tản ra khí tức lạnh lẽo.
Tô Đình khoanh chân kết ấn, nhăn trán nhíu mày, thân thể không ngừng run rẩy vì lạnh giá.
Chỉ một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt, hàn mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Công pháp vận chuyển, chu thiên đã thành.
Hàn khí sắc bén trong cơ thể dĩ nhiên đã bị luyện hóa hết.
Lần này hắn nhận được lợi ích còn kinh người hơn lần trước luyện hóa sát khí ở trong lao ngục.
"Nước ao màu xanh lam này lạnh lẽo sắc bén, là nước quý để tu hành?"
Tô Đình cất hộp ngọc vào trong ngực, chậm rãi đứng dậy.
Lúc trước hắn bị nước ao màu xanh lam bắn ướt cả người, vốn tưởng rằng dù không chết cũng sẽ bị ăn mòn như bị axit sunfuric hắt, hoàn toàn thay đổi.
Nhưng không ngờ nước ao màu xanh lam không ăn mòn da dẻ, ngược lại còn thấm vào trong cơ thể, muốn đóng băng máu thịt cốt tủy của hắn, muốn phá hoại kinh mạch phủ tạng của hắn.
Nhưng đứng trước nguy cơ, Chân khí đạo gia chính thống trong cơ thể lập tức vận chuyển, chảy khắp toàn thân, bắt đầu luyện hóa nước ao kia.
Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển, một bộ công pháp này nhắm thẳng vào Tiên đạo, dùng nó để tu thành đạo gia Chân khí, có uy lực lôi đình, luyện hóa nước ao nà cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Chỉ là khiến Tô Đình không ngờ chính là, luyện hóa nước ao này lại có thể khiến Chân khí tăng thêm, thậm chí còn có tác dụng hơn so với luyện hóa sát khí trong lao ngục.
Cũng chính là nói nước ao trước mắt này đối với hắn có thể tính là thiên tài địa bảo để.
"Một ao nước quý này lại có chỗ tốt như vậy đối với việc tu hành của ta?"
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, sắc mặt dần thay đổi.
Hắn ý thức được ao nước này có tác dụng kỳ diệu đối với hắn, trong lòng kích động đến tột đỉnh.
Một ao nước quý này chính là chí bảo để hắn tu hành, có không gì sánh được.
Đối với Tô Đình thì đây thực sự là niềm vui bất ngờ.
. ..
Mà đầu nguồn của một ao nước này, lúc này Tô Đình cũng đã hiểu rõ hơn rất nhiều.
Hắn rốt cuộc đã trở thành người tu hành, cũng có đầy đủ nhận thức đối với việc tu hành,.
Hắn vốn được Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, chỉ có điều trời đất vốn khác nhau, có một số thường thức không áp dụng được.
Nhưng có một ít quy tắc sẽ không thay đổi.
Ví dụ như Ngũ hành tương sinh tương khắc.
"Kim sinh Thủy."
Tô Đình đưa tay đặt lên hộp ngọc trong lòng, cảm thụ khí tức thần đao trong đó, thấp giọng thì thầm: "Kim sinh Thủy. . ."
Trong ngũ hành, Kim có thể sinh Thủy.
Đây vốn chỉ là một cách miêu tả đại khái không rõ phạm vi, cũng không phải tất cả kim thiết tản ra khí tức là có thể sinh ra dòng nước.
Nhưng chân chính đạt một mức độ như thanh thần đao này, chất liệu của nó không phải sắt thường, mà là sắt tiên, hơn nữa còn được chưa trong hộp ngọc, đây chính là đạo lý kim ngọc sinh thủy, đây là một lần trực tiếp hiện ra tình cảnh, chứ không phải một lời giải thích không rõ ràng.
"Một vũng nước ao này bắt nguồn từ thần đao."
Tô Đình ngẩng đầu nhìn lại, nhìn miêu tả phía trên, ánh mắt rơi nhìn tới một hàng chữ ở chính giữa.
"Khi xây dựng trạch viện này, may mắn được một đạo nhân chỉ điểm, thay đổi bố cục, ở đây nơi cũng đào ra một hố, để bảo vật ở trong, xung quanh dùng bát quái bảo vệ, được đạo nhân thi pháp, cần là hậu nhân Tô gia ta, lấy một giọt máu mở bát phương, mới có thể chiếm được bảo vật."
"Năm đó Tô gia mời đạo nhân tới bày trận ở đây, đào một hố to rồi đặt chí bảo ở trong."
"Năm đó chỉ là một hố to, bây giờ đã biến thành một ao nước."
Tô Đình chợt bừng tỉnh, "Chẳng trách một ao nước này không chỉ lạnh lẽo thấu xương, mà còn có khí tức sắc bén."
Nguyên nhân trong này chính là trải qua mấy trăm năm, thần đao đặt ở trong hộp ngọc, kim ngọc sinh thủy.
Mà nước từ vàng ngọc sinh ra này tràn ngập sự sắc bén ác liệt, đối với người thường thì nước này có thể ăn mòn, tạo thành tổn hại cho cơ thể. Đối với người tu hành mà nói, một khi nhập thể khiến Chân khí chấn động, thân thể bị hao tổn, cũng là tai hoạ.
Chỉ có người có đạo hạnh đã cao thâm, hoặc giồn như Tô Đình có Chân khí là lôi đình bá đạo cương liệt, mới có thể luyện hóa nước từ vàng ngọc, từ đó chiếm được lợi ích.
"Ta tiêu hao một tia Chân khí, nhưng lợi ích đạt được sau lần được khiến đạo hạnh không giảm mà lại tăng, khoảng cách tới đỉnh phong một tầng này chỉ thiếu một bước."
"Một bước này dựa vào tốc độ tu hành của ta thì sẽ không quá lâu."
"Mà bây giờ có một ao nước do vàng ngọc sinh ra này, đạo hạnh của ta nhất định sẽ tăng lên cực nhanh."
"Thậm chí, thời gian lúc đầu dự đoán cần để có thể tu thành tới đỉnh phong tầng một, có lẽ sẽ trở thành thời gian để ta đột phá tầng hai."
. ..
Hậu viện Tô gia.
Một tiếng oành vang lên!
Trong phòng nứt ra một khe hở.
Tô Đình từ bên trong nhảy ra, hắn vỗ vỗ quần áo dính đầy tro bụi, đưa tay sờ tới hộp ngọc trong lòng, tâm tình vô cùng vui sướng.
Lần này có thể nói là thu hoạch vô cùng lớn, không chỉ có được vật liệu có thể luyện thành Trảm Tiên Phi Đao, mà còn có được nước quý có thể gia tăng tốc độ tu hành.
Chẳng trách một danh môn vọng tộc lớn như Tôn gia tốn sức lực như vậy cũng phải tranh cướp cơ duyên tổ truyền của Tô gia, hóa ra trong cơ duyên này, tiền tài trần thế không thể so với từ lâu.
"Ngược lại cũng nhờ có Tôn gia nhiều lần ra tay, theo sát không nghỉ, mới khiến Tô mỗ ta trong lòng có cảnh giác, bằng không, Tô mỗ ta đã bỏ qua cơ duyên tổ truyền này rồi."
Tô Đình liếc mắt về sau một cái, có chút lưu luyến.
Biểu tỷ còn đang ở nhà chờ, không thể rời đi quá lâu.
Bằng không, hắn đã nếm được mùi ngon ngọt, thì lúc này vẫn ở bên trong an tâm tu hành.
"Chuyện này cũng không vội, cửa hàng là của ta, hai ngày nữa chuyển tới, ta ngày đêm đều có thể đi vào luyện hóa nước quý kia để gia tăng thêm đạo hạnh."
Tô Đình hắc một tiếng, đi ra ngoài phòng, quay người đóng cửa lại.
Hắn nhìn về phía các loại gia cụ xếp ngoài hành lang, vẫy vẫy tay, nói: "Các ngươi tự tìm gian phòng khác đi, gian phòng bên trong kia chính là tĩnh thất của ta. . ."
Hắn nói một lần như vậy, bỗng nhiên không nhịn được ý mừng, lại ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Theo tiếng cười, Tô Đình chắp tay sau lưng, đi về phía cửa rồi mở cửa ra.
Ngoài cửa có một người đang đứng, dáng đứng thẳng tắp như tùng.
Tô Đình sợ hết hồn, nhìn kỹ lại mới thấy là Thanh Bình.
"Ngươi ở đây làm gì? Dọa chết ta rồi!"
"Tùng lão mời ngươi tới, ta đã ở chỗ này đợi ngươi hơn hai canh giờ rồi."
"Ngươi thật kiên trì."
Khóe miệng Tô Đình co giật một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói: "Nhưng tỷ tỷ ta đợi rất lâu rồi, ta phải về nhà một chuyến trước đã."
Thanh Bình lạnh nhạt, nói: "Ta đã tới nhà ngươi, nó cho biểu tỷ ngươi trước rồi."
Tô Đình ngẩn ra, chợt cười nói: "Ngươi đúng là làm việc ổn thỏa, đúng rồi, lần trước nhờ ngươi mua mực, còn không cảm tạ ngươi, chờ có thời gian mời ngươi ăn cơm."
Nghe vậy, Thanh Bình khẽ nhíu mày lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Ngươi có ánh mắt gì đấy?"
Thanh Bình trầm ngâm nói: "Ngươi là người da mặt dày, ta vốn tưởng rằng ngươi nhận ân tình của ta cũng sẽ coi là chuyện đương nhiên, không ngờ còn biết mời ta ăn cơm, có chút hơi bất ngờ."
Tô Đình ngượng ngùng cười nói: "Trước đó không phải đã quên sao, lần này có việc vui, trong lòng ta vui sướng, hào phóng một chút, mời ngươi ăn cơm."
Thanh Bình nhìn ý cười của hắn, mày nhíu càng chặt.
Tô Đình nghiêng đầu, nói: "Ngươi lại dùng ánh mắt gì đấy?"
Thanh Bình nghiêm túc nói rằng: "Ngươi cười rất vui vẻ."
Tô Đình nhớ tới hộp ngọc trong lòng, nhớ tới một ao nước quý kia, không nhịn được niềm vui, vẻ mặt tươi cười, nói: "Là có chút chuyện hài lòng ."
Thanh Bình gật gật đầu, lại bổ sung một câu.
"Cười như một tiểu nhân đắc chí."
". . ."
Tô Đình run lên một lát, chợt cả giận nói: "Ngươi biết nói tiếng người sao?"