Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 56: Thần đao




     Trong tĩnh thất màu xanh lam.

Nước ao gợn sóng từ từ bình phục.

Trên cây cột giữa ao, Tô Đình dùng hai tay hai chân ôm chặt cây cột kia, leo lên đến trên đỉnh, mở hộp ngọc ra.

Bên trong là đao sắt đen kịt khiến Tô Đình có chút thất vọng.

"Tổ tiên Tô gia đang khoác lác đúng không?"

Tô Đình than thở: "Còn thần quang vạn trượng? Còn tiên sắt thần trân? Kiếp trước ta nghiên cức sách cổ, luôn cảm thấy cổ nhân ghi chép có vẻ quá khuyếch đại, thích khoác lác, không ngờ cổ nhân ở thế giới này cũng yêu khoác lác."

Hắn thả hộp ngọc kia lên trên đỉnh cột đá, đưa tay thăm dò vào bên trong hộp ngọc, cầm lấy thanh đao sắt kia.

Đao sắt đen kịt lạnh lẽo.

Ý lạnh xuyên qua làn da, nhập vào cốt tủy.

"Thứ này. . ."

Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Đình đột nhiên biến đổi.

Vào đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy Chân khí trong cơ thể lại có dấu hiệu rung động.

Hắn không khỏi buông tay ra, mới xua tan được ý lạnh kia.

Vẻ mặt Tô Đình đầy nghi ngờ, ngơ ngác nhìn chuôi thần đao này.

Sau một chốc, vẻ kinh ngạc cùng ngơ ngác trên mặt hắn từ từ đã biến thành vẻ vui mừng.

"Sắt tiên?"

"Thần đao?"

"Đây đúng là thần vật nội liễm, không hiện ra bên ngoài."

Tô Đình vui vẻ nói: "Lúc trước đúng là đã hiểu lầm ngươi, hóa ra không phải ngươi không đủ cấp bậc, mà là chỉ khiêm tốn một chút. Được được được, phải biết rằng Tô mỗ ta thường ngày làm người cũng luôn khiêm tốn biết điều, chúng ta quả thực là có duyên, hôm nay ngươi nguyện vào tay ta, nói vậy cũng là nhìn ra tính tình của ta hợp với ngươi."

Hắn vô cùng kích động, nhìn chuôi thần đao này mà cười cực kỳ xán lạn.

Sau khi cảm nhận được Chân khí biến hóa khi thần đao chạm vào tay, hắn đã có thể xác nhận thanh thần đao này tuyệt đối không phải vật phàm.

Chí ít, chất liệu thanh thần đao này đã đạt đến mức độ mà hắn muốn.

Đùng một tiếng!

Tô Đình khép hộp ngọc lại, tâm tình trong lòng có chút chập trùng.

Trước đây hắn biết Tô gia lưu lại bảo vật, cũng dựa vào văn tự trên vách trần nên biết được bảo vật của Tô gia là dùng sắt tiên luyện thành, nhưng không ngờ bảo vật này lại là một thanh thần đao.

"Thần đao!"

Hai mắt Tô Đình dường như đã sáng lên.

Ở kiếp trước, khi bàn về danh tiếng thì có lẽ Lục Áp Đạo Quân không vang dội bằng các vị tiên gia như Thái Ất Chân Nhân, nhưng mà người chân chính quen thuộc đoạn chuyện xưa kia hầu như đều biết, bản lĩnh của Lục Áp Đạo Quân thực sự cao thâm khó dò, thậm chí có thể xem như vượt qua những tiên gia có thanh danh hiển hách này.

Mà trong số các bản lĩnh của Lục Áp Đạo Quân, khiến người ta chú ý nhất là Trảm Tiên Phi Đao trong tay.

Trong truyền thừa Tô Đình thu được, có cả cách luyện chế Trảm Tiên Phi Đao.

Mấy ngày nay, hắn không hề nghĩ tới chuyện luyện chế Trảm Tiên Phi Đao, chính là bởi vì sắt thường trên thế gian không đủ để hắn luyện thành Trảm Tiên Phi Đao trong truyền thuyết.

Mà một thanh thần đao này đã đủ để làm cơ sở luyện Trảm Tiên Phi Đao!

"Một tia Chân khí ngưng tựu tinh huyết này, xài rất đáng giá!"

"Lần buôn bán này, Tô mỗ nhân kiếm bộn rồi!"

Tô Đình cười ha ha, cầm hộp ngọc thật chặt.

Đùng!

Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên, trong tiếng cười của hắn có vẻ vô cùng chói tai.

Tiếng cười của Tô Đình hơi ngưng lại, nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy trụ đá tràn đầy dấu vết ăn mòn đã lóe ra vết rạn nứt từ phía dưới.

"Ta. . . CMN. . ."

Tô Đình trợn mắt ngoác mồm, chẳng lẽ là hắn sắp vui quá hóa buồn?

Hắn luôn cảm thấy nước ao màu xanh lam phía dưới tỏa ra khí lạnh thấu xương, sắc bén bức người, chỉ sợ là tràn ngập tính ăn mòn, so với dung nham cũng không kém bao nhiêu.

Chí ít nhìn trụ đá này bị ăn mòn thì có thể thấy nước này tuyệt đối không tầm thường.

Nếu trụ đá gãy xuống, Tô mỗ hắn rớt xuống nước, chẳng phải cốt nhục sẽ bị ăn mòn, không còn sót lại một chút cặn nào?

Vậy thần đao này có lợi hại đến đâu, hắn cũng không dùng được.

Tô Đình hút thở hai lần, nhìn về phía vùng đất bên cạnh ao.

Hắn tính toán khả năng chính mình nhảy đến bên cạnh ao kia, sau đó cầm hộp ngọc trong lòng, nhưng chỉ lo lát nữa hộp ngọc vỡ nát, thần đao xuyên chết chính mình.

Dù thần đao thưởng thức chính mình, nhưng khó bảo đảm sẽ không xảy ra điều bất ngờ.

Tô Đình lấy hộp ngọc ra rồi nắm trong tay.

"Tương lai Tô mỗ sẽ là người thành tiên, làm sao có thể chết yểu ở nơi này?"

"Liều mạng!"

Tô Đình dùng sức nhảy ra, chỉ cảm thấy thân thể bay lên, ngã về phía trước.

Oành một tiếng!

Dù bây giờ thể chất Tô Đình không kém, cũng ngã đến mức thất điên bát đảo.

Nhưng trong chớp mắt, hắn đã lập tức tỉnh lại, vội nâng hộp ngọc lên, chỉ cảm thấy hộp ngọc không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn!

Oanh!

Hóa ra là trụ đá bị hắn mượn lực nhảy một cái, đã đứt đoạn, lúc này đã gãy xuống.

Ao nước màu xnah lam vốn cũng không rộng lớn, bị trụ đá đập một cái như thế khiến nước ao bắn lên.

Tô Đình mới xoay đầu lại, đã thấy nước ao bắn lại đây, con ngươi lập tức co rút lại.

Rào một tiếng!

Trong chớp mắt, nước ao bắn khắp toàn thân, làm cả người hắn ướt đẫm.

Trong chớp mắt, đã có khí tức lạnh lẽo băng hàn rót vào trong cơ thể.

Luồng khí băng hàn kia lại tràn ngập sự sắc bén, xuyên thấu qua lan da, xuyên qua huyết nhục, đâm vào kinh mạch, đâm sâu vào cốt tủy, xông thẳng vào phủ tạng.

Sắc mặt Tô Đình đại biến, vội ngồi khoanh chân.

Chân khí trong cơ thể lập tức được vận chuyển theo công pháp.

Thần Tiêu Lôi Phủ Thiên Uy Pháp Quyển!

Một bộ công pháp này hoàn chỉnh không thiếu sót, nối thẳng tới Tiên đạo, tu luyện được Chân khí, cũng là Chân khí đạo gia chính thống, cũng có uy lực lôi đình, có thể luyện hóa khí tức từ bên ngoài xâm nhập vào trong cơ thể.

. ..

Cùng lúc đó.

Hướng bắc Đại Chu.

Địa giới Thục Bát.

Người trung niên kia đứng chắp tay, trên người ông ta mặc trường sam, diện mạo nho nhã, rất có dáng vẻ ôn văn nhĩ nhã.

"Nơi này chính là biên cảnh Đại Chu?"

Trung niên nho sinh khẽ nhíu mày, nói: "Biên cảnh Thục Quốc năm xưa sao?"

Năm đó Đại Chu thống nhất thiên hạ, đẩy lùi Nguyên Mông đế quốc, khiến Nguyên Mông ở phương bắc tán loạn, tám trăm bộ lạc phương bắc đã có một nửa làm phản lại Nguyên Mông, mà Hoàng tộc Nguyên Mông và bộ lạc thảo nguyên đã bị hủy diệt.

Lúc đó triều đình Đại Chu vừa mới thống hợp Trung Thổ, còn chưa khôi phục nguyên khí, cũng không thừa cơ lên phía bắc.

Đợi đến khi Đại Chu hưng thịnh, bộ lạc tán loạn ở phương bắc kia cũng đã dần khôi phục, cũng phụng Đại Chu là thượng bang, không dám xâm phạm.

Từ đó đường biên giới này tồn tại đến hôm nay.

Trung niên nho sinh đứng chắp tay, trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía Song Quế sơn.

Ở hướng kia, nghe đồn là lối vào u minh, Địa phủ chính là ở đó.

"Trung Thổ quả nhiên bất phàm."

Trung niên nho sinh vỗ vỗ quần áo, chậm rãi cất bước.

Hắn đi về phía nam.

Đi thẳng tới phía nam là Lạc Việt quận.

Nơi đây cách Lạc Việt quận còn xa.

Nhưng đối với người tu hành thì hành trình dù xa cũng không cần thời gian đi quá dài

"Diệt Âm Cửu."

"Phá huỷ Cửu Thần điệp."

"Tru diệt thượng nhân Âm Thần."

"Thực sự là một vị cao nhân sao?"

Trung niên nho sĩ khẽ mỉm cười, dù là ai cũng nhìn không ra sát ý của ông ta.

Có lẽ ông ta căn bản cũng không có sát ý.

Chỉ mang theo dáng vẻ ôn hòa mới có thể cất bước trên vùng đất Trung Thổ này mà không gặp kiếp nạn.

Chỉ có như vậy, khi gặp gỡ vị cao nhân mà ông ta muốn tìm kia, mới không bị đối phương phát hiện.

Ông ta bước về trước một bước, triệt để bước vào địa giới Trung Thổ.

Ông ta liếc mắt về sau một cái, nở nụ cười nói: "La trưởng lão, bản tọa thân là tông chủ, tự mình vì ngươi mà đặt chân tới Trung Thổ, tìm kiếm nguyên nhân gây ra thương thế cho ngươi, dù kết quả thế nào, cũng coi như xứng đáng với người trưởng lão là ngươi này, cũng coi như xứng đáng với giao tình nhiều năm giữa hai ta."

Ông ta thu hồi ánh mắt, tiến về phía trước.

Trong mắt của ông ta tràn ngập chờ mong.