Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 527: Tất ca đều kết thúc




     Người này nhìn như thanh niên, chính là Ứng Phong- Một trong tam kiệt.

Toàn thân hắn bắn ra pháp lực hùng hậu, hai tay kết ấn, trong chớp mắt đã đánh tới.

Hai tay ấn quyết, cố gắng thi triển, cứng rắn ngăn lại một chưởng chứa năm loại tiên thuật của Tô Đình!

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn!

Vang vọng trời cao!

Ở nơi va chạm!

Tất cả dường như đều bị đóng băng!

Một luồng xoáy vô cùng hung lệ từ chỗ tiên thuật và ấn quyết va chạm bắt đầu lan ra bốn phương tám hướng!

Dù là Bán Tiên cũng không khỏi cảm thấy trong lòng run lên.

Chân Nhân bình thường đều giật mình, lập tức vận công, hoặc là lui ra phía sau, hoặc là phòng thủ.

Đạo hạnh dưới Chân Nhân, tất cả đều như gặp phải thiên uy, như đứng trước núi lở, khó mà chống cự.

——

"Không được!"

"Nhanh cản lại!"

"Bảo vệ đệ tử dưới Dương Thần!"

"Chư vị Chân Nhân cũng không thể chủ quan!"

Trưởng lão trong môn lập tức có phản ứng.

Sắc mặt chưởng giáo kịch biến, lập tức phất tay một cái, trận pháp lập tức được mở ra!

Dư uy từ vị trí hai người kia va chạm đều bị phong tỏa trong phạm vi mười bước xung quanh hai người bọn họ!

Dư uy cuồn cuộn không ngừng va chạm!

Trong phương viên mười bước, không khí bị hủy diệt, hư không vặn vẹo, thổ địa hóa thành bột mịn, lại hoàn toàn chôn vùi.

Trong mười bước xung quanh hai người bọn họ, trên dưới trái phải đều biến thành hư không!

——

Tô Đình lui một bước, không chừng thở dốc, nhìn về phía người tới, nói: "Ứng Phong?"

Ứng Phong cũng lui một bước, sắc mặt âm tình bất định, qua nửa ngày mới nói: "Chính là đệ tử."

Ánh mắt Tô Đình ngưng trọng, nói: "Đối mặt với một chưởng này mà ngươi chẳng những không rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại có thể cân sức ngang tài với ta, hóa trong trong tam kiệt, ngươi là người cường hãn nhất?"

Khóe mắt Ứng Phong đột nhiên co quắp, khàn khàn, nói: "Đệ tử không dám nói bừa."

Tô Đình nghe vậy, bỗng dưng khẽ giật mình.

Mà trên dưới Nguyên Phong Sơn đều đã yên tĩnh.

Tô Đình vừa mới đánh ra một chưởng kia có thanh thế to lớn, kinh thiên động địa!

Thấy Trần Hi sắp rơi hiểm cảnh, mà Ứng Phong xuất thủ ngăn cản Tô Đình!

Hai người giao thủ, có thể xưng là cân sức ngang tài!

Nhưng bao gồm cả Tô Đình lại không để ý đến, Ứng Phong vốn đứng ngoài quan chiến nên hắn căn bản không phong cấm đạo hạnh.

Cũng chính là nói, Tô Đình tầng bảy va chạm một chưởng với Ứng Phong cấp độ Bán Tiên, hai người lại cân sức ngang tài?

——

Trong chớp mắt, bầu không khí yên tĩnh.

Ứng Phong chính là Bán Tiên, mà lại là Bán Tiên ở Nguyên Phong Sơn, đồng thời từng vượt qua ba ngàn sáu trăm bậc thềm đá.

Bản lĩnh của hắn hơn xa Bán Tiên trên thế gian, chính là một tầng cao cấp nhất.

Nhưng trong tình huống chưa phong đạo hạnh, lại không thể đánh bại được Tô Đình, chỉ đấu cân sức ngang tài.

"Không, Tô trưởng lão súc thế đã lâu, toàn lực thi triển tiên thuật, đã chiếm được tiên cơ, mà Ứng Phong sư huynh vội vàng xuất thủ, lại có thật nhiều cố kỵ, phải phòng ngừa dư uy lan đến gần Trần Hi sư huynh ở sau lưng, khó tránh khỏi rơi vào thế yếu."

"Thì tính sao?"

"Ừm?"

"Đạo hạnh tầng bảy, chiếm được tiên cơ, lại có thể cân sức ngang tài cùng Ứng Phong sư huynh tầng chín, ngươi có thể tính đến cả phương diện này sao?"

"Chuyện này. . ."

Đám đệ tử đều yên tĩnh, khó có thể tin.

Lúc này Trần Hi cũng kịp phản ứng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tô Đình đánh ra một chưởng lại chứa đựng cả ngũ hành, uy năng cưc mạnh, quả thực không thể đánh giá.

Nếu không phải Ứng Phong xuất thủ, hắn quả thực không thể tiếp nhận, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến sinh tử.

Lúc trước Tô Đình làm thế không phải cuồng vọng tự đại, đúng là muốn bảo đảm tính mạng cho hắn.

Nhưng một Chân Nhân tầng bảy, làm sao có thể có bản lĩnh dạng này?

Sắc mặt Trần Hi biến đổi, không nói gì.

Mà vẻ mặt Ứng Phong dị dạng, cúi đầu không nói.

Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Bây giờ nên tính là Trần Hi bại, tiếp theo ngươi muốn xuất thủ sao?"

Bầu không khí càng thêm yên tĩnh, không có người trả lời, chỉ có thật nhiều ánh mắt nhìn tới Ứng.

Ứng Phong trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Không cần đấu, đệ tử dùng pháp lực tầng chín, còn không thể đỡ được một chưởng này của trưởng lão, hôm nay trong thiên hạ, ở cảnh giới tầng bảy này, không người nào có thể tranh phong cùng trưởng lão."

Tô Đình vỗ vỗ quần áo, ung dung nói ra: "Cũng phải, danh hiệu Vô Địch Thần Quân cũng không phải Tô mỗ ta tự thổi phồng lên."

Hắn vỗ vỗ quần áo, rồi để tay xuống, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn không chịu nổi, pháp lực gần như đã hao hết.

Liên tiếp thi triển tiên thuật, nhất là một chưởng ngưng tụ ngũ hành này, đẫ khiến hắn mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng cũng đúng như lời Ứng Phong nói, chỉ dựa vào một chưởng này, Đại Chân Nhân tầng tám đều có nguy hiểm sẽ mất mang.

Đương thời, chớ nói Chân Nhân Dương Thần ở bên ngoài, ngay cả Trần Hi hay Dương Thần trưởng lão xuất thân từ tiên tông đạo phái, cũng đều không thể tranh tài với hắn trong tầng bảy.

——

Không có ai từng nghĩ tới Ứng Phong- một trong tam kiệt, chưa ứng chiến đã nhận bại.

Nhưng nhớ tới bản lĩnh Tô Đình vừa thể hiện ra, nhưng cũng thật sự khiến người ta khó có thể tin.

Ứng Phong cũng không cậy mạnh, từ một chưởng này, hắn đã nhìn ra khi ở cùng cảnh giới, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Đình, nên gọn gàng linh hoạt nhận thua, không cần ráng chống đỡ mặt mũi.

"Cùng cảnh giới đã có thể xưng là vô địch."

"Tam kiệt của bản môn lại bại cả?"

"Vị Tô trưởng lão này..."

"Trước đó sư phụ ta hết sức bất mãn với hắn, không muốn hắn nhập môn, có phần xem thường hắn là một tán tu đạo hạnh nông cạn, thế nhưng bây giờ..."

"Tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo sợ là cũng chưa chắc đã thắng được hắn ."

Ngay sau khi Ứng Phong nhận thất bại, bầu không khí trên dưới Nguyên Phong Sơn trở nên cực kì cổ quái.

Mà ở bên kia, tiểu tinh linh lại không nói gì, cảm thấy tiếc nuối.

Ứng Phong kia quá thức thời rồi, thế mà không tranh đấu một trận cùng Tô Đình.

Vì thế bọn nàng lại mất một món pháp bảo.

Nữ tử áo đỏ cũng yên lặng thật lâu, nàng từng thấy Tô Đình đánh bại Tề Tuyên, nhưng dù sao nàng cũng không quen thuộc với Tề Tuyên, nhưng tam kiệt trong môn đều từng là đối thủ cạnh tranh với nàng, tuy rằng chuyến này trở về, nàng cũng từng nghĩ Tô Đình có thể đánh bại tam kiệt, nhưng chân chính đến lúc này, trong lòng nàng cũng không khỏi thấy phức tạp.

Lại nghĩ tới cảnh tượng khi mới gặp Tô Đình, kì thực đến nay còn chưa qua bao lâu, thế mà lại giống như đã là chuyện cực kì xa xưa vậy.

——

Tô Đình lại thở sâu, lúc này suy nghĩ của hắn vẫn đắm chìm trong một chưởng lúc trước.

Thi triển tiên thuật, vốn không dễ, năm loại tiên thuật cùng nhau đánh ra lại càng là không dễ.

Mà muốn để năm loại tiên thuật này tụ vào trong lòng bàn tay, lại cần để ngũ hành cân đối.

Tô Đình lần đầu nếm thử, có thể thành công thi triển ra, cũng có phần may mắn.

Nhưng hắn cũng coi như đã súc thế hồi lâu.

Có thiên nhãn bất phàm, có thể phát hiện tất cả, chi tiết không bỏ sót, hơn nữa lúc trước để Trần Hi ăn vào đan dược, kì thực cũng là kéo dài thời gian, âm thầm thôi diễn thủ pháp một chưởng này.

Một chưởng này súc thế thật lâu, năm loại tiên thuật ngưng hợp, từ một chưởng đẩy ra, quả nhiên uy thế vô tận.

"Một chưởng này có uy năng có thể địch Bán Tiên, nhưng đáng tiếc là phải súc thế quá dài, cần chuyên tâm vận dụng, khi chân chính đấu pháp, ta chưa hẳn có thể linh hoạt vận dụng."

Tô Đình thầm nghĩ: "Mà một chưởng này chứa ngũ hành nhưng lại không thể dung hợp ngũ hành tới trình độ phản phác quy chân... Nghĩ tới một chưởng đánh tới bản thân khi hắn đứng ở thềm đá ba ngàn sáu trăm kia, trong lòng bàn tay kia có thể phản phác quy chân, sinh ra một phương thế giới hỗn độn."

Trong lòng của hắn đại khái phỏng đoán, nếu như hắn có thể luyện một chưởng này tới cực hạn, thì đấy chính là một đại sát chiêu, chính là có thể so với đại sát khí Trảm Tiên Phi Đao.

Hắn đang nghĩ như vậy, mà đúng lúc này, chưởng giáo sau một hồi yên lặng, cũng xuất thủ.

Chỉ thấy ông ta lập tức vung lên, đại trận vận chuyển, khôi phục nguyên trạng nơi đây.

"Mời Tô trưởng lão vào điện."